Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 161



☆ Chương 161: Cơ giáp đồ cổ

Phòng huấn luyện cơ giáp chia làm hai loại, một loại là phòng huấn luyện một người, một loại là phòng huấn luyện nhiều người.

Phòng huấn luyện một người bởi vì nhiều sư ít nến nên cần phải hẹn trước, Nam Kính chỉ có thể lựa chọn phòng huấn luyện nhiều người.

Phòng ít người thì sẽ có nhiều chỗ tốt, gian phòng diện tích lớn, còn có lão sư chỉ đạo ở bên cạnh.

Trong toàn bộ khu Z đều là cơ giáp cấp một, bởi hệ cơ giáp các học sinh được vào đều ít nhất có đẳng cấp tinh thần lực cấp C, bọn họ huấn luyện đều là dùng cơ giáp cấp ba, bên cơ giáp cấp một này ngược lại là không có người nào, hiện tại phi thường trống trải.

Đi đến khu Z, Nam Kính nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đeo thẻ công tác đứng ở cửa, nghĩ thầm đây chính là vị lão sư mà nữ sinh trực ban kia nói, liền đi tới nói: "Lão sư chào ngài, em tới lấy một kiện cơ giáp."

Lúc nói chuyện, Nam Kính liếc nhìn thông tin của vị lão sư này trên thẻ công tác ——

Yêu Đức Phiến, trung cấp cơ giáp sư, nắm giữ tư cách chỉ đạo cơ giáp sơ cấp.

Yêu Đức Phiến gật gật đầu, không nói thêm gì, dẫn Nam Kính đi với hắn đến phòng tồn kho khu Z.

Bởi vì dây đeo không gian chứa cơ giáp có chi phí rất mắc, hơn nữa còn có cơ giáp sư dùng tinh thần lực tiến hành dung hợp, cho nên chỉ có cơ giáp đọc quyền thuộc về cá nhân hoặc là cơ giáp cao cấp mới có thể sử dụng không gian nút áo, phòng luyện tập bình thường đều theo quy củ mà sắp xếp bày ra các cơ giáp cấp một.

Phòng tồn kho diện tích rất lớn, từng hàng từng hàng cơ giáp hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đứng, nhìn sơ qua có tới ít nhất mấy chục kiện.

Nam Kính đi theo phía sau Yêu Đức Phiến, một đường đi tới cuối kho, mới nhìn thấy một kiện cơ giáp thấp bé cũ nát xám xịt đang đứng vững.

Yêu Đức Phiến quét mắt nhìn cơ giáp cao hơn bốn mét, xoay người lại đối với Nam Kính nói: "Cơ giáp này chính là cơ giáp ngươi cần."

Trong lòng Nam Kính dâng lên ra một loại kích động khó có thể dùng lời mà diễn tả được, sống hai đời, cậu vẫn là lần đầu tiên có cơ hội quan sát cơ giáp một cách chân chính, thậm chí còn có thể điều khiển nó, thao túng nó, tuy rằng đài cơ giáp này nhìn qua là chưa tu sửa lâu năm, có chút giống hàng nhái dỏm.

Giấu căng thẳng trong lòng cùng tự hào, Nam Kính đã không kịp chờ đợi muốn sờ cơ giáp kim loại mang cho cậu cảm xúc khó tả một cái, nghĩ đến nhất định là cảm giác lạnh lẽo cứng rắn trong lòng liền tràn đầy chiến đấu khí tức, khiến người vừa nhìn liền tâm tình dâng trào.

Nam Kính sờ soạng đi lên...

Có cái gì bị cọ rơi mất?

Nam Kính giang hai tay nhìn, trong nháy mắt hết chỗ nói rồi.

Lòng bàn tay trắng nõn phủ đầy một lớp bụi đen.

Lại nhìn vỏ ngoài của cơ giáp, mặt trên in lại một dấu tay, xung quanh vẫn là màu xám xịt, chỉ có nơi ấn cái tay kia lộ ra vỏ ngoài cơ giáp nguyên bản màu xám đen.

Nam Kính yên lặng không nói nhìn vẻ mặt lúng túng của Yêu Đức Phiến, người sau lúng túng lau mồ hôi giải thích: "Ta từ nhỏ đến lớn giờ mới biết đến tình huống căn bản của ngươi, ngươi cũng biết tình huống của ngươi tương đối đặc thù, đài cơ giáp này đã ở tại nơi này mấy chục năm đều không có người dùng qua."

"..."

Trí năng một hào bắt đầu ở trong đầu Nam Kính rít gào: "Lừa người, đài cơ giáp này rõ ràng mới mười chín năm không ai dùng qua, vẫn chưa tới mấy chục năm."

"..."

Nam Kính thu hồi ánh mắt rưng rưng oan ức lên án, cậu phải bình tĩnh.

Thời gian mười chín năm không ai dùng cũng thực sự là tốt rồi!

"Trình độ của ta thật sự kém như vậy?" Nam Kính ở trong đầu dò hỏi trí năng một hào.

Trí năng một hào lập tức mở ra hình thức trào phúng, phun tào Nam Kính nói: "Ồ chúc mừng ngươi ngươi rốt cuộc cũng tự mình biết mình, trình độ của ngươi thật ra không phải kém, mà là phi thường phi thường kém, ta còn chưa từng thấy trường quân đội Sifal có người có tinh thần lực so với ngươi thấp hơn đâu —— bất kể là hai mươi năm trước hay là hai mươi năm sau ngày hôm nay."

"Hai mươi năm trước ngươi đã ở Sifal sao?" Nam Kính nắm lấy trí năng một hào hỏi.

Trí năng một hào giả chết không còn âm thanh.

"Này, uy, nói đến hai mươi năm trước ta còn chưa sinh ra đi? Ngươi là theo chân kí chủ trước của ngươi đến sao? Nói như vậy, kí chủ trước của ngươi chắc cũng là học sinh trường quân đội Sifal đi?"

Nam Kính cũng không quản trí năng một hào không thèm trả lời, luôn ở trong đầu đối với nó tiến hành liên tiếp công phá, ngược lại cậu dám khẳng định trí năng một hào đang vểnh lỗ tai lên nghe —— nếu như nó có thực thể nói, nhất định là như vậy không sai.

"Không bằng cùng ta tán gẫu một chút về hắn a, tỷ như hắn là ai? Là người hệ nào? Gien cấp mấy? Tại trường quân đội Sifal có cuộc sống và học tập thế nào? hay là hắn hiện tại ở nơi nào..."

Nói tới chỗ này, Nam Kính dừng lại.

Cậu vẫn cho là, kí chủ trước của trí năng một hào là một người ở tương lai, người kia có thể phổ cập sự tồn tại của trí năng thể trong thế giới, mà nếu như trí năng một hào hai mươi năm trước cũng ở trường quân đội Sifal, kia có thể nói, kí chủ của nó vốn là cùng cậu tồn tại ở cùng một thời không a?

"Ta nhớ tới ngươi đã nói, cha của ta... Nha, dĩ nhiên không phải là cha nuôi ta, cha ta là người sáng tạo ra ngươi đúng không?"

Nam Kính nỗ lực cùng trí năng một hào nói đến ba ba mình - người nó có tình cảm sâu sắc kia khiến cho nó hồi tưởng lại ký ức, dưới sự kích động của mình mà đáp vài lời, để lộ ra một ít thông tin.

Nhưng mà trí năng một hào như là chết máy, một điểm phản ứng cũng không có.

Lúc này, lão sư chỉ đạo Yêu Đức Phiến rốt cuộc đem cơ giáp đồ cổ này làm nó khởi động lại, hắn đang điều khiển cơ giáp, đầu đầy mồ hôi điều khiển khống chế ý đồ đưa cơ giáp từ đặt nơi đi ra.

Bởi vì thời gian qua quá lâu, cơ giáp thiếu dầu bôi trơn mà trở nên tay chân cứng ngắc, răng rắc răng rắc phát ra vài tiếng nghe tới đau 'bi', rốt cuộc đi đứng không tiện mà qua mười chín năm bước đi bước thứ đầu tiên.

Yêu Đức Phiến đều sắp kích động đến khóc lên.

Mà ngay sau đó, cơ giáp đồ cổ liền bảo trì trạng thái một chân nhấc lên một nửa, đứng thẳng bất động ở nơi đó.

Nam Kính: "..."

Yêu Đức Phiến lau mồ hôi, sau khi trải qua nỗ lực dài hơn mười phút, rốt cuộc bỏ qua.

Hắn từ bên trong cơ giáp phòng điều khiển đi ra, nhảy xuống, đối với Nam Kính tràn đầy đau thương nói: "Chúng ta trước tiên cần cho nó làm một chút bảo dưỡng, dù sao số tuổi nó hơi lớn, những cơ giáp cùng tuổi cũng đã quang vinh về hưu."

Nam Kính đấm ngực giậm chân, trên mặt bảo trì biểu tình bình tĩnh, trịnh trọng gật gật đầu.

Nửa giờ sau, đã tra qua dầu bôi trơn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới được lau chùi mà sạch sành sanh, cơ giáp đồ cổ rốt cuộc lộ ra diện mạo nguyên bản.

Tuy rằng vóc dáng thấp bé ở trong cơ giáp chỉ là đẳng cấp Chu Nho, mà vỏ ngoài xám đen như trước thể hiện ra là một cơ giáp có phong thái.

Vỏ ngoài kim loại bóng loáng, cảm xúc trầm ổn dày nặng chất quặng mỏ, không thể nghi ngờ không tạo cho Nam Kính chút cảm giác được an ủi nào.

"Quá tốt rồi!" Yêu Đức Phiến vì chính mình cùng Nam Kính vỗ tay, vây quanh cơ giáp xoay xoay vài vòng, nói: "Thật không tệ, nhìn có vẻ ra trò."

Nam Kính nhìn thành quả lao động của hắn, sờ sờ cằm cũng tràn đầy suиɠ sướиɠ gật đầu tán thành, "Thật, nhìn qua cũng không đến nỗi hỏng bét như vậy."

Yêu Đức Phiến nhún nhún vai nói: "Ở đây mỗi khi ta thấy nó, đều suy nghĩ, tại sao đài cơ giáp này đẳng cấp thấp đến mức không có ai thèm điều khiển, lại cố tình bị lưu giữ ở đây không bị thu về, ngày hôm nay mới có đáp án."

Nam Kính còn đắm chìm trong cảm giác thành công không thể tự kiềm chế, thuận miệng hỏi: "Đáp án là cái gì?"

"Nó chính là vì chờ đợi ngươi đến a." Yêu Đức Phiến sâu sắc nhìn Nam Kính, phảng phất thấy được cơ giáp đồ cổ này số mệnh an bài cho nó một chủ nhân.

Sát!

Cứ như vậy quanh co lòng vòng mà bị lừa gạt, Yêu Đức Phiến có hơi quá đáng!

Nam Kính tích cực trong nháy mắt bị tan thành cặn bã.

Yêu Đức Phiến cười híp mắt đối với Nam Kính giơ ngón tay cái lên, tiến vào khoang cơ giáp.

"Đứa trẻ ngoan, mau đi theo ta, cho chúng ta xem một chút cơ giáp giành lấy cuộc sống mới."

Nam Kính hít sâu một cái, lại nhẹ nhàng thở ra, đi theo phía sau cơ giáp đi ra ngoài.

Cậu không nói gì, trí năng một hào bên trong thiết bị đầu cuối cư nhiên trước tiên không hài lòng.

Nó hiển nhiên quên mất chính mình nguyên bản còn giả chết, tức giận kêu gào nói: "Ta nghe ra, cái tên này cứ quanh co lòng vòng mà mắng ngươi trình độ thấp! Kí chủ xông lên cho hắn thấy một chút đặc sắc!"

Này này có vẻ như ngươi mới là người khinh bỉ trình độ của ta đi? Ngươi đến tột cùng đang tức giận cái gì?

Tuy rằng Nam Kính đối với trí năng một hào nhảy ra vì người khác vô ý thức cười mà giúp cậu ôm bất công, mà cho hắn nhìn chút sắc màu là cái gì a?

Nam Kính hoàn không có ý định bởi vì bản thân không đủ trình độ mà giận chó đánh mèo.

Được rồi, cậu thừa nhận cậu đánh không lại.

"Ngươi không cảm thấy cách đây không lâu lời nói thẳng thừng của ngươi so với Yêu Đức Phiến càng quá đáng hơn sao, cùng ngươi so sánh hắn quả thực là lời nói rất hàm súc, những câu nói này đối với ta mà nói chỉ là cù lét, một điểm cảm giác cũng không có."

Nam Kính cũng không phải giả vờ thoải mái, mà là chuyện này hơn một tuần lễ tới nay, dùng ngòi bút làm vũ khí đã làm cho cậu triệt để chết lặng, bây giờ lại đạt được cuộc sống mới chân chính, tựa hồ rất nhiều thứ ở trong mắt cậu đều không quan trọng bằng.

Trí năng một hào lập tức kháng nghị, nó đối với Nam Kính mà nói hẳn là đặc biệt nhất, thân mật không kẽ hở, nghe thấy lòng mình bị đem ra so sách, người khác nói cậu như vậy mà cậu dám thờ ơ không để ý?

"Ngươi cư nhiên đem ta cùng hắn đánh đồng với nhau?! Thật quá đáng, những câu nói này chỉ có ta mới có thể nói, những người khác ai dám nói ngươi ngươi liền đánh hắn, đánh không được liền để Lantis thay ngươi đánh hắn!"

Nam Kính bị trí năng một hào thở phì phò tuyên thệ quyền sở hữu làm cậu nở nụ cười, tại sao nó lại tự cho bản thân một đặc quyền 'Chỉ có ta mới có thể bắt nạt ngươi, những người khác ai dám bắt nạt ngươi, ta liền về nhà nói gia trưởng, để nam thần liều mạng với người đó'?!

Nam Kính rất khẳng định nói: "Ta tin tưởng Lantis sẽ không bởi vì loại lý do ngu ngốc này liền đi đánh người."

Hơn nữa chuyện như vậy cũng đi nói cho Lantis?

Cho xin đi, coi như đang cùng Lantis nói chuyện yêu đương, Nam Kính vẫn như cũ tưởng tự cho mình giữ chút mặt mũi.

Chuyện mất mặt như vậy cũng đi nói, thật không biết trí năng một hào nghĩ như thế nào.