Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 178



☆ Chương 178: Em đương nhiên còn sống

Giọng con nít của trí năng một hào trang trọng mà vang lên, tại bên trong đầu Nam Kính vang vọng, như tiếng trời ——

"Năm —— bốn —— ba —— hai — -- --! Tiêu hao tinh thần lực kết thúc, hoàn toàn thành công!"

Oành ——

Là cái gì tại trong đầu nổ tung, một dòng nước ấm nhu hòa thư thích từ trong cơ thể truyền tống đến khắp toàn thân từ trên xuống dưới bên trong tất cả kinh mạch thần kinh, cơ hồ trong nháy mắt liền đem cảm giác đau đớn chữa khỏi hoàn toàn.

Nam Kính chưa bao giờ muốn nghe giọng trẻ con của trí năng một hào giống như bây giờ, liều mạng khí lực cuối cùng, đem tất cả động tác của cơ giáp tạm dừng, vững vàng dừng ở trong sân.

Thành công.

Hai chữ này, không khỏi quá mức đau khổ.

Lúc trước xót ruột thấu xương kéo dài đau đớn, Nam Kính chỉ là vô pháp khống chế nước mắt sinh lý, nhưng đến khi nghe trí năng một hào dùng tiếng nói đặc biệt của nó nói ra hai chữ thành công này, Nam Kính dâng lên một luồng kích động muốn cao giọng khóc lớn.

Thế nhưng cậu không làm được.

Hoàn toàn không làm được.

Thậm chí ngay cả nhấc mắt, nhúc nhích ngón tay đều không làm được.

Chỉ có điều, trong thân thể dòng nước ấm đang không ngừng tuần hoàn chảy qua, phảng phất ôn nhu nhất thanh phong ti sợi chảy qua toàn thân của cậu, mang đến xúc cảm thả lỏng thư thích nhất.

Khí lực đã trở về.

Trong đầu, mấy giây sau lại xuất hiện giọng của trí năng một hào.

"Ý thức căn nguyên cấp bốn sơ kỳ, tinh thần lực cấp C cấp trung, cổ vũ thuật cấp ba, vượt cấp xong xuôi, kí chủ sau mười phút sẽ rơi vào giấc ngủ cấp độ sâu, tiến hành chữa trị bản thân, dự tính sau 36 tiếng sẽ tỉnh lại."

Thần kinh căng thẳng triệt để thư giãn, Nam Kính vô ý thức nằm ngửa ra sau, được đôi cánh tay đúng lúc tiếp được.

Hai tay Yêu Đức Phiến run rẩy đem Nam Kính từ trong khoang cơ giáp ôm ra, nhảy xuống, đem cậu để nhẹ dưới đất.

Cửa lớn phòng huấn luyện bị người dùng sức từ bên ngoài một cước đạp ra, cửa hợp kim đáng thương tại dưới đòn đánh này trực tiếp bay ra ngoài, tầng tầng đập xuống đất, phát ra tiếng vang khiến người kinh hãi.

Sau đó càng khiến lòng người hồi hộp là chàng thanh niên dung nhan tuyệt sắc đi ở trước nhất kia, giống như Tu La từ trong địa ngục bò ra ngoài, biểu tình lạnh đến giống như là muốn gϊếŧ người.

Yêu Đức Phiến lùi ra sau mấy bước, dựa lưng vào cẳng chân hợp kim tráng kiện của cơ giáp, chân mềm nhũn trượt ngã trên mặt đất, ngực liên tục thở hổn hển.

Trải qua ngày hôm nay, thật sự là khiến cho tâm lý mang kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn.

Lantis đã đem tốc độ 3S lốc xoáy phát huy đến cực hạn, thậm chí so với đội chữa bệnh còn tới sớm hơn.

Xưa nay đều gặp chuyện gì cũng là sóng nước không sợ hãi, khi biết Nam Kính đã rơi vào tiêu hao tinh thần lực dài đến bốn mươi phút, trái tim triệt để loạn cả lên, nóng nảy bất an tại trong lồng ngực điên cuồng loạn động.

Tiêu hao tinh thần lực, tại khoảng chừng mười năm trước, đã từng mang đến cho cả gia tộc bọn họ qua một lần tuyệt vọng bi thương, loại hậu quả kia, Lantis đã từng thấy tận mắt.

Sao em dám?

Khi Lantis đạp bay cửa lớn chướng mắt, liếc mắt liền thấy người yêu nằm trên đất sống chết không rõ, cả người đều sắp điên rồi.

Đây chính là em nói em rất tốt?

Đôi tay kia dùng để điều khiển cơ giáp cùng vũ khí, lúc này đã không khống chế được run rẩy.

Ý thức căn nguyên thâm nhập vào trong cơ thể Nam Kính, Lantis hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ dấu hiệu sóng tinh thần nào, ngay cả khí tức sinh mệnh đều tương đối yếu.

Lantis chặt chẽ đem Nam Kính như vớt lên từ trong nước ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu lẩm bẩm cái gì đó, bên trong lời nói toàn bộ đều là thống khổ và bi thương, hối hận đã đem anh nhấn chìm đến nghẹt thở.

"Anh cần phải sớm chút tới gặp em... Anh tại sao có thể để em một mình ở nơi này?"

Tất cả mọi người đứng ở một bên bị Nam Kính làm cho sợ choáng váng —— nếu như không phải còn có thể cảm nhận được trong cơ thể Nam Kính có hơi thở, mà nhìn đôi môi xanh tím cùng sắc mặt trắng bệch kia, bọn họ thậm chí đều nghĩ thiếu niên này đã không còn ở nhân thế.

Lantis ôm càng giống như là một bộ thi thể.

Nhưng đã đến mức độ này, coi như người còn sống, còn có thể đem thần kinh hoại tử cứu trở về sao?

Toàn bộ người của đội chữa bệnh đã đến đông đủ, vị đại sư chủ trị y khoa khi nghe đến Nam Kính đã mất ý thức tự động dừng lại động tác, trên căn bản đã đối với cậu từ bỏ cấp cứu.

Tới nơi này, bất quá là muốn ôm một tia còn sót lại mong đợi thôi.

Người e rằng sẽ không chết, mà tàn phế là không thể nghi ngờ cũng không cần nói cũng biết.

Lịch sử tái diễn, thời gian qua đi mười năm, lịch sử tàn nhẫn lại một lần một lần nữa tái diễn.

Nếu như có thể sớm lại đây, lúc Nam Kính động tác còn chưa đình chỉ, dùng phương pháp y khoa đặc thù cùng ba vị cường giả siêu cấp đem tinh thần lực của bọn họ một lần nữa truyền vào thần kinh bên trong toàn thân cậu, còn có thể cứu vãn một chút.

Cái này cũng là thành quả nghiên cứu nhiều năm qua đối với tiêu hao tinh thần lực tạo thành tổn hại nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ, rõ ràng đã chậm.

Phong Tiệm Ly đôi môi mân thành một đường sắc mặt nhảy một cái hơi trắng bệch, hai tay hắn buông xuống bên chân tại phía dưới ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm.

Ellens kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt giống như đã từng quen biết, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy, từ từ, ngay cả đôi môi luôn hơi nhếch lên cũng run rẩy.

Hắn lui hai bước về sau, chân mềm nhũn suýt nữa ngã nhào trên đất, được nam nhân bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy.

"Ellens?"

Weinman cảm thấy hắn ở vào thời điểm này không thể chú ý tới bất luận người nào ở ngoài trừ Nam Kính cùng Lantis, mà lúc thân thể thiếu niên bên cạnh hắn không ngừng run rẩy, hắn liền ma xui quỷ khiến rời đi tầm mắt, để ý vào trên người Ellens.

Hắn đỡ thiếu niên suýt nữa ngã nhào trên đất một cái, luôn cảm thấy đứa nhỏ này phản ứng không khỏi quá mức kịch liệt.

Cúi đầu xuống, liền thấy Ellens cả gương mặt đầy nước mắt.

Do dự một chút, Weinman đem thiếu niên luôn thiêu mắt nói cười yến yến này một tay ôm vào trong ngực, đem đầu của hắn ấn trên bờ vai, tầm mắt phức tạp vô ý thức lưu lại trên người Nam Kính, cũng không biết là đang an ủi Ellens hay là đang an ủi mình, nặng nề mà nói: "Đừng sợ, cậu ấy sẽ chịu đựng được."

Lúc toàn bộ tràng quán đều đắm chìm trong bi thương lớn lao, một đạo thanh âm yếu ớt vang lên, tại bên tai Lantis nổ tung.

"Lantis? Anh không phải là còn chưa trở về sao?"

Lantis bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn thiếu niên đang ở trong lồng ngực của anh mỏi mệt ánh mắt có chút mê hoặc hoài nghi.

Run lên, đứng hình mất một phút, Lantis mới như là vừa tỉnh lại, bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Nam Kính tuy rằng suy yếu, mà ý thức cùng lý trí lại rõ ràng, điều này làm cho Lantis cảm động sắp rơi lệ.

Một loại cứu rỗi, sống sót sau tai nạn nhất thời rót đầy toàn thân Lantis, anh nhịn xuống cảm xúc có thể hù đến Nam Kính, dùng tiếng nói khàn khàn nhẹ giọng nói: "Anh đã trở về, anh cũng sớm đã trở về... Anh sẽ không rời đi em nữa, xin lỗi."

Nam Kính vẫn còn chảy quá nhiều mồ hôi, trạng thái trong mắt vẫn còn mơ hồ, nếu như không phải cảm giác được Lantis ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, cậu tuyệt đối sẽ trực tiếp ngủ chết rồi.

Thế nhưng trí năng một hào tại trong đầu cậu nói nhao nhao ồn ào mà nhất định phải bắt cậu tỉnh lại cho Lantis một tiếng chào hỏi, nghiêm túc nói nếu như không làm như vậy Lantis có thể sẽ điên mất.

Tuy rằng Nam Kính cảm thấy Lantis điên mất cái gì, quá khoa trương, mà vì không muốn làm cho đối phương lo lắng, cậu vẫn là vì trí năng một hào cho cậu tiến hành chút hơi hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm quan, từ trạng thái sắp rơi vào ngủ say tỉnh lại.

Lantis tối tăm như ánh trăng mái tóc dài màu vàng óng rơi vào trên mặt Nam Kính, làm cho cậu có chút ngứa. Tầm mắt bị lồng ngực Lantis chặn lại một ít, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy mấy người đứng ở cách đó không xa đồng dạng tràn đầy lo âu nhìn cậu.

Có khuôn mặt quen biết, cũng có người xưa nay chưa từng thấy.

"Trí năng một hào ngươi phạm sai lầm, ngươi lại còn lôi kéo ta đồng thời phạm sai lầm."

Nam Kính không nghĩ tới chuyện này huyên náo nghiêm trọng như thế, Lantis tựa hồ cũng bị doạ cho sợ rồi, bị sợ doạ đến nghiêm trọng.

"Em không sao, anh đừng lo lắng."

Nam Kính đành phải nửa ngủ nửa tỉnh mà an ủi người yêu đầy người cực độ căng thẳng, cậu dễ dàng có thể cảm nhận được trong lòng Lantis đang rất căng thẳng bắp thịt cũng không có cách nào thư giãn thần kinh.

Lantis nhắm hai mắt lại, chậm rãi thu hồi cảm giác chua xót xa lạ đột nhiên xuất hiện như vậy, sửa sang tâm tình kinh hoảng bất an từ khi nghe Nam Kính xảy ra chuyện, mới lại lần nữa mở mắt ra.

Anh khàn cổ họng, con mắt băng lam nhu hòa vừa thương xót mà nhìn Nam Kính, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần em còn sống là tốt rồi, anh chỉ cần em còn sống."

Nam Kính cảm thấy khí lực trở về một chút, âm thanh suy yếu đều trở về chút lực đạo.

"Em đương nhiên còn sống."

Nhiều nhất cũng chỉ là bại liệt thôi.

Không thể không nói lời Lantis nói làm cho cậu rất cảm động, nhưng luôn cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng lắm?

Được rồi, nhìn thấy cậu còn sống chẳng lẽ không nên vô cùng phấn khởi mừng rỡ như điên sao? Làm sao lại là một mặt nghiêm nghị?

Lantis tiếp tục ôn nhu nhìn chăm chú vào Nam Kính, giống như dương quang sau giờ ngọ ngày ấy, tại thời điểm trên mu bàn tay cậu in xuống nụ hôn trang trọng vậy.

"Anh sẽ luôn chăm sóc em, dù cho em không thể đi không thể nhảy, anh cũng sẽ giữ vững lời hứa của anh."

Anh đã làm xong dự tính xấu nhất, cũng đã vì cái kết quả bết bát nhất này phát ra lời thề.