Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 202



☆ Chương 202: Song dẫn phá kỷ lục

Trí năng một hào tại thời điểm Nam Kính còn đang không rõ vì sao đã chủ động đăng nhập tài khoản và mật mã của Nam Kính, trực tiếp tiến nhập vào tinh võng của trường quân đội Sifal với tư cách sĩ quan cấp tá.

Nó vừa nhìn, lập tức kêu lên: "Trời ạ kí chủ thân ái của ta ngươi rốt cuộc có thể nổi tiếng rồi, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thích tin tức này!"

Nói xong nó liền cấp tốc mở ra tinh võng của trường, đi đến khu bát quái, đúng như dự đoán thấy được bài đăng sốt dẻo nhất kia ——

[Linh kiện song dẫn phá kỷ lục, Nam Kính phá kỷ lục!]

Chờ Nam Kính bình tĩnh lại cúi đầu xem thiết bị đầu cuối, nhìn trang tinh võng chính đã hoàn toàn biến thành trang bát quái.

Điều này làm cho cậu một đầu hắc tuyến mà cưỡng chế tính đem trang đóng lại, không để ý kháng nghị của trí tuệ nhân tạo đang lửa cháy hừng hực mà xem bát quái của mình, nhất định là gặp sự cố, một lần nữa đem trang chính mở ra.

Vừa liếc mắt liền thấy trên cao nhất có một bài đăng màu đỏ thẫm, mặt trên dùng chữ vàng ròng không ngừng lóe lên sáng đến mù mắt —— chúc mừng bạn học Nam Kính đánh vỡ ghi chép song dẫn của linh kiện cấp một ba sao phần thứ tám!

Nam Kính trợn to hai mắt, hạnh phúc đến quá đột ngột trong lúc nhất thời làm cho cậu cảm giác hưng phấn chạy đâu mất, vì vậy đầu tiên thăng lên đến cảm xúc lại là nghi hoặc không rõ.

Theo bản năng mà nhìn xuống ngày kí tên, ngày mùng 04 tháng 11.

Quả thật là ngày hôm nay không sai, mà có thể nói cho cậu biết tại sao cần phải qua hai mươi ngày mới cho công bố cậu phá kỷ lục hay không?

Hiệu suất làm việc của trường học nếu quả thật thấp đến trình độ như thế này, bọn học sinh đã sớm đối với quyền uy của trường quân đội Sifal sản sinh nghi ngờ.

"Kí chủ ngươi không có một chút cao hứng nào sao? Tỷ như nhảy dựng lên xoay quanh vòng hoặc là hát một bài hát —— nha ngươi vẫn là đừng hát nữa, ta biết ngươi hát có thể làm người ta chạy đến ngoài không gian... Đương nhiên ta không phải khinh bỉ ngươi, làm một bảo bối trí năng một hào thân ái nhất của ngươi, nếu như ngươi ngày hôm nay thật sự muốn ca hát ta liền miễn cưỡng che lỗ tai nghe vậy..."

Nam Kính sờ sờ thiết bị đầu cuối hoạt bát đáng yêu, không khỏi nở nụ cười.

Rất hiển nhiên độ hưng phấn của trí năng một hào còn cao hơn cậu, trước đó vài ngày nó đã đi dạo trên tinh võng mang theo vạn phần oán niệm oán giận bởi vì trường học không công chính mà dẫn đến cậu bị mọi người hiểu lầm, mới bị úp cho cái nồi không có thực lực lại ngông cuồng tự đại.

Về phần giọng hát khiến người ta chạy kia, bị Nam Kính thuần thục lựa chọn tự động quên.

Sở Nhạc Đồng từ trong phòng bếp đi ra, miệng bẹp bẹp đầy bánh bích quy, quai hàm đều bị nhét đến mức căng phồng, trong tay còn ôm hộp bánh bích quy thuộc về riêng cậu ta, không cần nghĩ Nam Kính liền biết bên trong đã chất đầy bánh bích quy.

Có một tiểu bằng hữu đối với thức ăn ngọt cực kỳ nóng lòng cũng thật là một chuyện hạnh phúc, ít nhất cho Nam Kính một loại cảm giác thành công khó có thể dùng lời diễn tả được—— tương lai có con cũng không sợ nó thích ăn vặt, chính mình hoàn toàn có thể giải quyết.

Sở Nhạc Đồng bị thức ăn ngọt triệt để hấp dẫn lực chú ý, miễn cưỡng còn có thể nhớ tới người làm bánh bích quy, hàm hồ nói: "Lần này nhóm gia hỏa mắng ngươi trên internet trường bị tát một cái làm mất mặt."

Nghe Sở Nhạc Đồng vừa nói như thế, nguyên bản hờ hững Nam Kính đột nhiên liền thăng lên kɦoáı ƈảʍ trả thù quỷ dị —— đâu chỉ là tát một cái làm mất mặt a, quả thực là đánh sảng khoái tràn trề máu chó đầy đầu, đánh thôn sơn hà khí thế như chẻ tre, đánh vang tận mây xanh lôi đình vạn quân a...

Nam Kính nhẹ giọng ho khan một tiếng, giấu ý nghĩ tiểu nội tâm âm u làm tung não ở ngoài của cậu không cẩn thận liền bại lộ, khóe miệng lại không ngừng được mà đắc ý giương lên, cả người nhìn qua đều tinh thần sảng khoái mười phần.

"Tuy rằng nói như vậy có lẽ sẽ cảm thấy mắt tôi rất không đủ rộng, mà tôi còn muốn nói là —— "

Con mắt Nam Kính hào quang dạt dào như Hắc Diệu Thạch, kích động không thôi hai tay nắm lấy nhau để ở trước ngực, một mặt hưng phấn: "Tôi có thể nói tôi đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy biểu tình mất mặt của Miphira khi bị ba ba ba sẽ như thế nào? Tôi tin nhất định là rất đặc sắc, so với tôi ngày đó đánh hắn còn khiến người vui vẻ hơn —— nha đúng rồi, cậu có phương thức liên hệ của hắn không? Có thể mở ra liên hệ quang não để tôi cùng hắn thảo luận hay không?"

Đem Miphira đánh một trận?

Trí năng một hào nhìn kí chủ bại lộ bản tính cười trên sự đau khổ của người khác, vội vã tại trong đầu của cậu nói: "Này ngươi cho ăn chứ đừng dạy hư tiểu hài tử, biểu tình Sở Nhạc Đồng đều không đúng!"

So với ta ngày đó đánh hắn còn khiến người vui vẻ hơn?

Sở Nhạc Đồng miệng nhét đầy bánh bích quy một mặt lúng túng lúng túng mà nhìn Nam Kính, đừng xem Nam Kính cái tên này có lúc thoạt nhìn không biết điều luôn đi gây phiền toái, mà tiếp xúc sẽ biết, kỳ thực cậu là biết điều nhất bình tĩnh nhất khó cùng người khác động thủ nhất.

Nam Kính lập tức thu câu chuyện, đánh người cũng không phải chuyện gì quang vinh, hơn nữa Sở Nhạc Đồng cùng Miphira còn là bạn học cùng lớp, liền có chút lúng túng cười cười nói: "Ân, chỉ là đánh một quyền đá một cước mà thôi... Tôi trên bản chất vẫn là vứt bỏ bạo lực giải quyết vấn đề bằng chủ nghĩa hòa bình."

Sở Nhạc Đồng nuốt xuống thức ăn trong miệng, liếc mắt nhìn Nam Kính một cái, nhìn cậu đang cố giải thích không nói gì.

Cậu ta cũng không có ôm bất kỳ lòng cảm thông nào với Miphira, thậm chí khi biết Nam Kính đánh hắn một trận tự đáy lòng cảm thấy hả hê lòng người.

"Ta chỉ là có chút hiếu kỳ Miphira đến tột cùng nói cái gì, có thể làm ngươi tức giận đến mức ra tay đánh người." Sở Nhạc Đồng hiếm thấy giải thích một câu.

"Hắn nói chút chuyện về tình nhân trước chứ gì, đúng rồi, ta phải nói cho nam thần ngươi đến bây giờ còn ôm ấp tình cảm đặc thù với Mục cặn bã."

Ân, cho dù là chán ghét cũng không được.

Cũng không quan tâm câu trả lời của mình có người nghe thấy hay không, trí năng một hào vẫn nhỏ giọng bĩu môi thầm thì, âm thanh thấp đến Nam Kính cũng không nghe rõ.

Nam Kính hồ nghi một chút, tạm thời buông tha trí năng một hào chắc chắn sẽ không nói cái gì hay, ngữ khí trấn định mà nói: "Miphira mà, hắn luôn có thể làm ra chút chuyện khiến người khác ngứa tay."

Rõ ràng là giải thích rất tùy ý, lại làm cho Sở Nhạc Đồng ngẩng đầu lên cùng Nam Kính sâu sắc đối diện, đồng thời cho đối phương một ánh mắt tất cả rất tán thành.

"..."

Cảm thấy không phải chỉ có một mình mình bị Miphira gây phiền phức mà còn có đồng minh, cảm giác này thật cường liệt làm sao bây giờ?

"Nói chung, ngươi phát hỏa, chờ bị đám nâng đỡ thần tượng hoặc là fan não tàn của Sidya mắng chết đi."

Sở Nhạc Đồng liền tiện thể đồng tình như vậy, tiểu tâm tư xem trò vui cười trên sự đau khổ của người khác.

Nam Kính thở dài một tiếng, cầm lấy cái muôi trên bàn ăn, đối với bản thu nhỏ của chính mình kia nhàn nhạt ưu thương: "Tôi cũng sớm đã giận thành thói quen."

Nghe là khiến người muốn đánh cậu tới cỡ nào, mà Sở Nhạc Đồng vẫn là nghe ra bên trong có sự chua xót, suy nghĩ kỹ một chút, Nam Kính giận xác thực không sai —— cái gì mà ôm đùi người giàu có, cái gì mà khiêu chiến quyền uy, cái gì mà tự luyến... Tổng lại là, cho dù có khuôn mặt đẹp, cũng bị nhấn chìm không thấy hình bóng.

Do dự một chút, Sở Nhạc Đồng nhìn một chút tiểu điểm tâm cầm trong tay mà Nam Kính cho, vẫn là miễn cưỡng chính mình vỗ vỗ bờ vai cậu an ủi, sau đó thật cao hứng ôm hộp bánh chạy lên lầu.

Nam Kính: "..."

Mẹ, có thể giả hơn một chút nữa không?

Ngẫm lại những chuyện sau khi sống lại, Nam Kính liền một trận chua xót.

Cậu tại sao không thể rời bỏ hai cái từ bao dưỡng cùng ôm đùi lớn này?

Còn có lúc ở lớp học sân huấn luyện của hệ cơ giáp, nhìn ra được rất nhiều người cảm thấy cậu không xứng với Lantis, ghê tởm hơn chính là lại còn ghép đôi lung tung Anlan kia với Lan mỹ nhân nhà cậu!

Thật sự không thể nghĩ, vừa nghĩ liền có một loại kích động.

Tuy rằng cậu biết Lantis sẽ không nghĩ đến việc sẽ để ai xen vào tình cảm giữa bọn họ, nhưng nghe vào trong lỗ tai vẫn là không vui, đặc biệt là nghe người khác đem Lantis cùng người khác ở chung một chỗ còn nói là xứng đôi hơn.

Mẹ, xem ra lần trước tuyên bố chủ quyền còn chưa đủ, còn phải không ngừng cố gắng sáng lên để mù mắt các ngươi a!

Có lẽ là kết quả cách thời gian quá dài mới ra, có lẽ là Nam Kính đã trải qua cảm xúc lên voi xuống chó, đối với dòng chữ to trên tinh võng, cậu cũng chỉ là nhìn qua liền không tiếp tục chú ý, thậm chí coi như mặt giấy đem mở ra cũng chỉ có điều hơi hơi quét mắt trị số tỷ lệ thành công và tỷ lệ hiệu dụng.

So với dự đoán thấp hơn một chút, mà đã vượt qua Sidya không ít, toàn bộ đều 80% trở lên.

Đã rất thỏa mãn, ít nhất không cần nợ một số lớn điểm thông dụng đúng không?

Vốn định lúc xế chiều đi gặp ông chủ làm kinh hoảng người đi đường kia, nhưng sau khi ăn cơm trưa, Nam Kính vừa mới chuẩn bị ra ngoài, liền nhận được tin nhắn của Weinman, kêu cậu đến phòng hiệu trưởng một chuyến, thuận tiện buổi tối đi nấu cơm cho hắn ăn.

Nam Kính lúc này đối với ông chủ kia hiếu kỳ dày đặc, lại không ngăn nổi thân phận hiệu trưởng của Weinman làm cho cậu càng không có cách nào từ chối, chỉ là hơi chần chờ coi như miễn cưỡng buông tha cho lão bản kia.

Lúc đi đến tòa hành chính, Nam Kính còn đang suy nghĩ làm công ngày đầu tiên đã nghỉ việc, có thể lưu lại ấn tượng cho xấu lão bản hay không.

Nhưng cậu cũng hết cách rồi, bởi vì chuyện phát sinh ngày hôm qua thực sự là quỷ dị, làm cho cậu mãi đến khi trở lại ký túc xá mới ý thức được là không có phương thức liên hệ của lão bản. Mà ngẫm lại cũng không cách nào nhớ thiết bị đầu cuối của lão bản đến tột cùng là có bộ dáng gì.

Cuối cùng lần thứ hai có kết luận —— lão bản là một câu đố!

Nam Kính đứng ở tòa hành chính, vẫn còn có chút lo lắng. Nói thật ra, cậu có một loại cảm giác như vậy, ở cùng lão bản kia có thể học được rất nhiều việc, dù cho phía lão bản kia chuyên làm các linh kiện riêng đặc thù cũng phải dán lên để mở mang tầm mắt.

"Ngươi nói xem ngài ấy có thể đuổi việc ta hay không?" Nam Kính có chút thấp thỏm nghĩ linh tinh, "E rằng ta có thể trở thành người đáng thương đầu tiên còn chưa bắt đầu làm thử đã thất nghiệp."

So sánh với Nam Kính sầu lo, trí năng một hào hiển nhiên phải bình tĩnh hơn rất nhiều, ông chủ kia rõ ràng là coi trọng Nam Kính, bất quá là một ngày không đi làm mà thôi, cho dù không đi làm tám ngày hay mười ngày cũng nhất định sẽ không cam lòng để cho Nam Kính chạy mất.

Ân, nó nhất định muốn kiến nghị cho Nam Kính như vậy, dĩ nhiên không phải vì trả thù lão bản kia chà đạp chính mình làm mất tôn nghiêm trí não.

"Hắn sẽ không để ý." Trí năng một hào nói.

"Hôm qua mới bảo hôm nay đi làm, như vậy không quá tốt."

Nam Kính nhíu mày, cân nhắc có nên cùng Weinman nói một tiếng hay không, trước đi gặp lão bản chờ buổi tối lại trở về làm cơm.

Trí năng một hào vừa nghe suýt nữa tạc mao, nó tuyệt đối không muốn Nam Kính đi gặp lão bản, suy nghĩ một chút, có chút chắc chắn ngáng chân mà nói: "Nha, nếu như ngươi cần xin nghỉ, e rằng ta, ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi muốn tự mình chạy đi giúp ta xin nghỉ?" Nam Kính tâm lý vui vẻ, như vậy là có thể vẹn cả đôi bên.

Đây thực sự là biện pháp tốt, cậu lúc trước tại sao không nghĩ tới trí năng một hào có thể rời đi cậu một mình hành động?

Trí năng một hào bị ý nghĩ ngu không thể nói của Nam Kính dọa sợ, lập tức kêu: "Tại sao như vậy được? Ta chỉ là một trí não nhân tạo ngươi cần phải bảo vệ ta —— ta, ý của ta là, ngày hôm qua tại thời điểm ngươi không biết ta đã thay ngươi tăng thêm người liên lạc, cho nên ngươi hoàn toàn có thể liên lạc với lão bản."

Nam Kính ngẩn người, xong mới phản ứng được, mặt tối sầm lại khóe miệng co giật đem thiết bị đầu cuối ở trên tay lấy xuống, lại như áng chừng cái cổ của con cún con.

"Ha, ngươi thật sự coi chính mình là thiết bị đầu cuối, cho dù là thiết bị đầu cuối cũng không thể thay thế chủ nhân loạn kết bạn có được không?"

Trí năng một hào gào khóc, nó quyết định vì không để bị đánh bắt đầu từ hôm nay cũng sẽ không hóa thành thực thể nữa.

Nói thì nói như thế, nhưng Nam Kính vẫn là cong cong khóe miệng đem sự tình bàn giao cho trí năng một hào đi xử lý, sau đó tiến vào tòa hành chính đi thang máy lên phòng làm việc của hiệu trưởng.

Ân, bình tĩnh mà xem xét trí năng một hào vẫn là dùng rất tốt, chỉ cần có thể bỏ cái thói tự tiện gửi tin nhắn thì tốt hơn.