Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 15



Ân đế hung hăng phất tay áo, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nha hoàn kia, dùng ngữ khí cực kì bình thản nói "Trở về nói cho Lệ phi, ả nếu nghĩ muốn chết như vậy, thì Trẫm liền thành toàn chuẩn cho ả chết. Niệm tình ả không có phạm sai lầm gì khác, Trẫm lưu ả toàn thi."

Tiểu nha hoàn thân thể mềm nhũn, mở to hai mắt kinh sợ không thôi. Ân đế thấy nàng bất động, nhíu mày nói "Ngươi còn không mau đi!"

"Dạ." Tiểu nha hoàn run rẩy thân mình ly khai.

"Tiểu Thuận Tử, ngươi đi Phi Hương điện nhìn Lệ phi, cần phải khiến nàng lĩnh chỉ hành hình." Ân đế lạnh nhạt nói.

Tiểu Thuận Tử lĩnh chỉ mà đi, một phòng hạ nhân đều câm như hến, thở cũng không dám thở, sợ chọc đến long nhan, lửa giận sẽ lan đến mình.

Thượng Quan Tử Ngọc trong lúc này cũng không hé một chữ, y không nghĩ tới việc can thiệp bất cứ quyết định nào của Ân đế, huống chi đây là Lệ phi ả tự làm tự chịu, chẳng trách người khác được.

Trong Phi Hương điện.

Lệ phi đang ngồi bệt dưới đất, nét mặt không thể tin nhìn nha hoàn của ả "Ngươi, ngươi nói cái gì, Hoàng thượng muốn ban chết cho ta?"

Tiểu nha hoàn thút tha thút thít gật đầu đáp "Hoàng thượng chính miệng nói."

Lệ phi bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên, hung hăng tát nha hoàn một bạt tai, rống lớn "Ngươi tiện nhân này, cư nhiên dám giả truyền thánh chỉ của Hoàng thượng, muốn hại chết bản cung, ngươi là có ý gì?"

Tiểu nha hoàn che hai má sưng đỏ "Ô ô" nói không ra lời. Lệ phi còn chưa nguôi giận, thân thủ giơ tay nghĩ tiếp tục ban cho nàng thêm mấy bàn tay lại bị một cánh tay mảnh khảnh cầm trụ lại cổ tay.

Lệ phi quay sang, phát hiện là nha hoàn bên người ả - Lan Khê. Lan Khê khẽ cười cười, thản nhiên nói "Nương nương người bớt giận, bệ hạ vì sao phải gϊếŧ người, trong lòng nương nương người biết rõ, sao lại muốn đem tức giận đổ lên đầu kẻ vô tội."

Lệ phi thấy thần thái cùng ngữ khí của nàng so với ngày thường như hai người khác nhau, lại nghe Lan Khê nói tiếp "Nương nương còn nhớ rõ trước đây vài ngày, người hạ lệnh đem một nha hoàn trừng trị không? Lan Khê chính là tỷ tỷ của tiểu nha hoàn kia."

"Ngươi." Lệ phi lúc này mới hoàn toàn hiểu được, nguyên lai nữ nhân này là cố ý tiếp cận ả, vừa ddingj nổi giận lại nghe thấy tiếng cửa điện mở ra "Thánh chỉ đến" thanh âm như ma âm xuyên qua đại não truyền vào trong tai Lệ phi. Lệ phi che lỗ tai lớn tiếng hét ầm lên.

Một dải bạch lăng giương lên cao cao, Lan Khê lẳng lặng đóng cửa điện lại, khóe miệng gợn lên một mạt tươi cười thản nhiên.

Tiểu Thuận Tử trở về hướng Ân đế phục mệnh, nói Lệ phi đã qua đời. Ân đế nhắm chặt mắt, cường chế cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong, đến khi lại mở mắt ra, tròn lòng đã bình tĩnh vô ba, thản nhiên mở miệng nói "Đem Bách Lý Hiên gọi tới."

Bách Lý Hiên đang ở giáo trường trong cung luyện kiếm, nghe nói Ân đế truyền đến, liền vội vàng thay một bộ quần áo mới đuổi tới.

Ân đế đối với hắn nói "Lệ phi đã chết, những người khác cũng không cần lưu lại, Trẫm đưa cho ngươi thêm vài người, đem người trong Doãn phủ tất cả đều áp giải đến Đại Lý Tự, giao cho Trầm Minh, để hắn liệt ra toàn bộ tội danh của Doãn thị, thông cáo hậu thế, tính cả Doãn Quát trong cửu tộc Doãn thị, canh ba giờ ngọ ngày mai ở ngay tại phố xá sầm uất trong kinh thành trảm thủ thị chúng. Trẫm muốn đích thân giám trảm."

Bách Lý Hiên lĩnh mệnh mà đi.

Ân đế ngồi dựa vào bên trên long tọa, thở ra một hơi thật dài. Một ngày này cuối cùng cũng đến.

Hôm sau, trong kinh thành phố xá sầm uất, dân chúng chen chúc nhốn nháo. Hôm nay sao trảm toàn gia Doãn Thái Sư, hơn nữa Hoàng đế muốn đích thân giám trảm. Đối với dân chúng kinh thành mà nói đây đúng là một sự kiện kinh thiên động địa.

Về tội ác của Doãn Thái Sư, Lệ phi cùng Doãn Quát dều đã được nhất nhất liệt kê ở trên hoàng bảng, dán tại tường thành. Tội ác của Doãn thị chồng chất, hôm nay xử trảm quả thật làm thỏa mãn nhân tâm, dân chúng khắp nơi tranh đua truyền tai nhau, một truyền mười mười truyền trăm, liền tạo thành cảnh tượng chen lấn ngày hôm nay.

Gần tới canh ba giữa trưa, Ân đế ngồi trên đài giám trảm, nhìn xuống phía dưới dưới đài hơn trăm người mặc quần áo tù nhân quỳ trước mặt hắn. Không phải hắn tâm ngoan, đánh xà bất tử, một lần bị rắn cắn, Ân Thần Dục hắn không bao giờ nghĩ sẽ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

Trên cao mặt trời dần lên đỉnh, dân chúng vây xem dưới đài cảm xúc dâng cao, kiên nhẫn chờ đơi đến một khắc kia.

Giờ hành hình đã đến, Ân đế từ trên chổ ngồi đứng lên, nhìn dòng người đông nghịt dưới đài, ánh mắt thâm thúy, đem lòng bàn tay hung hăng ra hiệu xuống dưới, giọng ngân vang như chuông đồng hô "Trảm!"

Trong phút chốc, hơn mười đao phủ giơ tay chém xuống, đầu người thay phiên rơi xuống đất, máu tươi như nước trong sông ngòi từ trên đài cao uốn lượn chảy xuống. Một trận gió thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hưng phấn của dân chúng, mọi người hết thảy hoan hô nhảy nhót, đồng loạt lớn tiếng tung hô "Ngô hoàng vạn tuế!"

Trong lòng Ân đế dâng lên cảm giác tự hào, cười hướng dân chúng phất tay thăm hỏi. Từ đó, Doãn thị tại khinh thành liền biến mất.

Lúc này, hai bên cửa sổ của tửu lâu gần đài giám trảm vươn ra một cái đầu. Người nọ diện mạo khoan hậu ôn hòa, ánh mắt thập phần linh hoạt, chính là vị Bảng Nhãn vừa được Ân đế khâm điểm- Cao Thắng.

Cao Thắng thò đầu nhìn thoáng qua, nhất thời buông bức màn xuống, ngồi xuống một bên bàn bình tĩnh uống trà, cảm thán với người đang ngồi uống trà bên cạnh "Thật ngoan(ngoan độc), một lúc chém nhiều người như vậy, thật sự là dọa chết người!"

Người nọ diện mạo văn nhã thanh tú, chính là Trạng nguyên lang Tiêu Phóng Hạc, chỉ thấy hắn thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Cao Thắng nói "Là ngươi nhất định muốn đến xem, ngươi tưởng xem chém đầu là xiếc khỉ sao, có thể làm ngươi cười được?"

Cao Thắng cười gượng hai tiếng, vẻ mặt đau khổ nói "Ngày mai đi Quỳnh Lâm yến, ta đây không phải đang khẩn trương sao. Ngày ấy tại tửu lâu, chúng ta ngay trước mặt Hoàng đế nói nhiều lời đại nghịch bất đạo như thế, Hoàng đế sẽ không mang thù đi." Nói xong, liền cọ đến bên người ngồi xuống, ngóng trông nhìn đối phương.

Tiêu Phóng Hạc uống ngụm trà nói "Sẽ không, Hoàng đế không phải bụng dạ tiểu nhân như vậy, nếu hắn thật sự mang thù mà nói, liền sẽ không khâm điểm hai người chúng ta làm Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn, mà đã sớm để người đem chúng ta tha ra ngoài chém."

"Tiêu huynh nói rất đúng." Cao Thắng đầy mặt hâm mộ nhìn hắn. Thời điểm vừa mới tới kinh thành gặp người này, Cao Thắng rất là không quen nhìn Tiêu Phóng Hạc, cảm giác hắn làm người quá mức cổ hủ, miệng đầy chi, hồ, giả, dã đạo lý lớn, làm người lại thập phần tâm cao khí ngạo. Nhưng sau khi cùng hai người ở chung, hắn lại càng ngày càng quý mến tài hoa tâm tính khẳng khái trượng nghĩa của hắn, một khỏa tâm không biết lúc nào liền rơi vào trong tay người kia, hiện tại hắn hoàn toàn không thể rời đi người này. Không dám cầu xa, chỉ cầu có thể làm tri kỉ cả một đời là đã đủ.

"Đến, ta kính Tiêu huynh một chung trà." Cao Thắng mĩ tư tư nói.

Hai người tiếp tục phẩm trà, nói hết đủ mọi chuyện.

Phe cánh Lệ phi cuối cùng bị gạt trừ, tảng đá lớn trong lòng Ân đế rốt cuộc rơi xuống. Mọi chuyện kiếp trước hết thảy đã cùng hắn không quan hệ, hắn chỉ cần cố gắng qua hảo kiếp này mỗi một ngày, cùng Tử Ngọc cùng nhau bạch đầu giai lão liền đủ rồi.

Hôm sau, Ân đế tại trong Ngự Hoa Viên chiêu đãi ba người Tiêu Phóng Hạc. Thượng Quan Tử Ngọc ngồi cùng hắn.

Cao Thắng hai người thấy Hoàng Hậu, lại là cả kinh, này không phải vị bạch y công tử lần trước ngồi cùng Hoàng Thượng sao? Nguyên lai đúng là Thượng Quan Hoàng Hậu. Hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ đến lời nói lần trước tại tửu lâu bọn nói, không khỏi đem đầu cúi càng thấp.

Ân đế bưng lên chén rượu, cùng ba người cạn chén.

Buông xuống chén rượu, Ân đế nhìn về phía Tiêu Phóng Hạc, cất cao giọng nói "Lần trước Trẫm cùng Hoàng hậu xuất cung, thật không ngờ cùng Trạng Nguyên lang và Bảng Nhãn ngồi chung một bàn dùng cơm, duyên phận thế gian đúng là tuyệt không thể tả!"

Cao Thắng hai người vội chắp tay nói "Lần trước không biết là Bệ hạ cùng Hoàng hậu giá lâm, hai người chúng thần đã nói nhiều lời đại bất kính, mong Bệ hạ thứ tội."

Ân đế khoát tay, cười nói "Lần trước hai người các ngươi nói đều là lời thật, Trẫm vì sao phải trách tội? Trẫm nhớ rõ Tiêu Trạng Nguyên nói qua, ngươi rất là kính trọng Thượng Quan Thừa Tướng, muốn bái làm môn hạ?"

Tiêu Phóng Hạc chắp tay nói "Thần đích xác nói qua, chỉ tiếc Thượng Quan Thừa Tướng đã từ quan quy ẩn, này đối với thần mà nói thật là một việc đáng tiếc."

Ân đế cười vang nói "Trạng Nguyên lang không cần cảm thấy tiếc nuối, Trẫm có thể cam đoan với ngươi, nhất định sẽ đem Thượng Quan Thừa Tướng một lần nữa thỉnh trở về."

Tiêu Phóng Hạc kinh hỷ vạn phần, lập tức đứng dậy quỳ xuống nói "Bệ hạ anh minh."

Sau Quỳnh Lâm yến, Ân đế phân biệt ba người phân cho ba chức quan. Trạng Nguyên đi Hình bộ, Bảng Nhãn đi Lễ bộ, Thám Hoa thì bị an bài ở Hàn Lâm Viện.

Lại qua hai ngày, Ân đế hạ chỉ hủy bỏ Hậu cung, đem tất cả phi tần đều cho xuất cung, mỗi người phân phát cho một ít tiền tài, cho các nàng hồi hương hoặc gả cho người khác.

Ân đế ban chỉ chiếu cáo thiên hạ, phong Thượng Quan Tử Ngọc làm Thánh Nguyên Hoàng Hậu, có quyền tham chính, được hưởng kính ngưỡng của vạn dân trong thiên hạ.

Hành động của Hoàng đế vừa nhanh vừa kiên quyết, bách quan cho dù có người muốn đứng ra phản đối, nhưng lại nghĩ đến Doãn gia vừa bị diệt môn, liền mottj trận tim đập thình thịch, ai cũng không dám đứng ra là bia ngắm. Cuối cùng các đại thần cư nhiên phá lệ có được một lần thống nhất ý kiến, nhất tề quỳ xuống tiếp chỉ, ngược lại là ngoài dự kiến của Ân đế.

Ban đêm, Ân đế ở trong Vị Ương cung.

Đế Hậu hai người lần lượt tắm rửa, nằm trên giường. Ân đế thấy Thượng Quan Tử Ngọc vẫn đang ôm lấy một quyển sách, có chút mất hứng nói "Tử Ngọc ngày mai lại nhìn đi, quyển sách kia so với Trẫm chẳng lẽ còn trọng yếu hơn sao?"

Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ buông sách, cười nói "Đương nhiên là Bệ hạ trọng yếu."

Ân đế nghe, trong lòng cuối cùng thư thái một ít, yêu sủng nói "Trẫm đã hủy bỏ Hậu cung, hiện tại Trẫm chỉ có một mình Tử Ngọc, ngươi cũng nên tin tưởng Trẫm đi."

Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ nghĩ, liền cảm giác một trận giật mình. Y không nghĩ tới Hoàng đế ban chết cho Lệ phi, sau lại hủy bỏ Hậu cung, chẳng lẽ thật là vì y?

"Nhưng Bệ hạ, qua tiếp ba năm lại đến kì tuyển tú nữ, đến lúc đó." Thượng Quan Tử Ngọc mím môi nói.

"Ai nói?" Ân đế cuống quít ngồi dậy, hoảng loạn giải thích "Sẽ không, Tử Ngọc, Trẫm một đời này cũng sẽ không lại nạp Hậu cung, chỉ có một mình ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng Trẫm."

Thượng Quan Tử Ngọc lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng dần dần giơ lên, lộ ra một nụ cười, làm cho Ân đế một trận hoa mắt trầm mê.

Thượng Quan Tử Ngọc vươn tới hôn lên khóe miệng của hắn, mặt đã hồng một mảnh, vừa định rời đi, lại bị một đôi tay đặt tại sau đầu kéo lại, môi bị ngăn chặn.

Ân đế dần dần làm sâu sắc thêm nụ hôn, thẳng đến khi Thượng Quan Tử Ngọc không thở nổi mới buông y ra.

Nhìn nhìn người dưới thân, Ân đế chỉ cảm thấy càng thêm khó nhịn, một phen xả xuống màn giường, che dấu tươi đẹp bên trong.

Trong lúc nhất thời, đêm đẹp giường ấm, lưu luyến triền miên.