Liễu Tịch đứng ở một bên, bắt gặp ánh mắt Ân đế đang nhìn đến bàn điểm tâm kia, Liễu Tịch nhất thời sợ tới mức giật mình, hối hận vừa rồi sao không đem mấy đĩa điểm tâm dọn hết đi.
"Cái kia Bệ hạ, Hoàng hậu, thần còn có việc, trước hết cáo lui." Nếu bây giờ không chạy, chỉ sợ ngốc thêm một lát sẽ bị lột mất một tầng da.
Ân đế nhìn bộ dáng vội vàng thoát thân của hắn, như có chút đăm chiêu nhíu mày, kỳ thật khi nhìn thấy trong đĩa chỉ còn dư ít ỏi mấy khối điểm tâm thì hắn đã minh bạch mọi chuyện. Nếu thật sự thân thể Tử Ngọc không thoải mái thì Liễu Tịch còn có thể có tâm tình ăn điểm tâm sao? Còn ăn nhiều đến như vậy?
Trong lòng Ân đế có chút sinh khí, bất quá đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Tử Ngọc và hài tử không có việc gì, những việc khác đều là thứ yếu.
Xoay người lại định đắp hảo chăn cho Tử Ngọc, người đang nằm trên giường lại đột nhiên ngồi dậy nhào thẳng vào trong lòng hắn, hai cánh tay còn gắt gao ôm lấy hắn như là sợ hắn sẽ rời đi.
"Bệ hạ, ta sai rồi, ngươi trăm ngàn lần không cần giận ta."Thượng Quan Tử Ngọc vùi đầu trong lòng hắn thấp giọng nỉ non, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Lúc đầu Thượng Quan Tử Ngọc phi thường muốn tham gia thi đấu, bất quá nhìn thấy Ân đế lúc nghe thấy hắn sinh non, dáng vẻ khẩn trương lo lắng cùng sắc mặt trắng bệch làm cho y cảm thấy vạn phần hối hận, y không nên tùy hứng như thế khiến Bệ hạ lo lắng đến như vậy.
Vốn dĩ Ân đế có chút sinh khí, dù cho Tử Ngọc có muốn tham gia thi đấu cũng không nên lấy loại chuyện này đến dọa hắn, chẳng lẽ Tử Ngọc còn không biết trong lòng hắn y có bao nhiêu trọng yếu sao?
Bất quá giờ phút này nhìn thấy Tử Ngọc vùi đầu trong lòng hắn, bộ dáng nhỏ giọng giải thích thì hắn như thế nào cũng không sinh khí nổi, vươn tay nâng cằm người trong lòng lên, cười hỏi "Vì sao Tử Ngọc phải giải thích a?"
Thượng Quan Tử Ngọc bắt lấy tay hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói "Ta không nên để Liễu Tịch lừa ngươi chuyện ta sinh non, hiện tại ngẫm lại ta thật sự quá phận, ngươi ngươi hiện tại có phải hay không thực chán ghét ta?"
Ân đế thấy y cúi đầu, mặt đầy ão não, nhìn quá vô cùng đáng thương khả ái, liền ôm chầm y, khẽ thở dài một hơi nói "Ta như thế nào có thể chán ghét ngươi, thế nhưng về sau Tử Ngọc tuyệt đối không thể lấy loại chuyện này ra dọa ta, nếu ngươi cùng hài tử thật sự xảy ra chuyện, ta sẽ sống không nổi."
Thượng Quan Tử Ngọc liều mạng lắc đầu, hai mắt đẫm lên nói "Sẽ không bao giờ, ta chỉ là sợ hãi, ta sợ ta không có gì, không có tư cách đứng bên cạnh ngươi, ta" sợ ngươi sẽ thích người khác.
"Sẽ không, vị trí bên cạnh Trẫm vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình Tử Ngọc." Ân đế nhẹ nhàng vỗ lưng y, an ủi nói. Hắn nên sớm nghĩ đến trong lòng Tử Ngọc không có cảm giác an toàn, nữa năm bị vắng vẻ trước kia đã lưu lại bóng ma trong lòng Tử Ngọc, không có khả năng hoàn toàn biến mất nhanh như vậy.
"Hảo, ngoan, Trẫm không trách ngươi." Ân đế tiếp tục dỗ dành "Đừng khóc nữa, Hoàng nhi cũng sẽ không cao hứng."
Ân đế thân thủ xoa lên bụng Thượng Quan Tử Ngọc, nghiêm trang nói "Hoàng nhi, phụ thân ngươi làm sai, ngươi nói xem phụ hoàng phải phạt y như thế nào?"
Một lúc sau Ân đế ngẩng đầu nói với Thượng Quan Tử Ngọc "Hoàng nhi chúng ta nói, muốn phạt phụ thân ăn nhiều cơm, còn muốn mỗi ngày phụ thân đều vui vẻ, bằng không con sẽ không muốn ra, ở trong bụng của ngươi cả đời."
Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được nín khóc bật cười, liếc mắt nhìn bụng mình nói "Hoàng nhi, phụ thân đáp ứng ngươi sẽ hảo hảo ăn cơm, đem ngươi dưỡng mập mạp, có được không?"
Ân đế cong khóe môi hiểu ý cười cười, kiếp trước hắn đến cuối cùng là chết một mình, sống lại lần nữa, bên cạnh hắn có Tử Ngọc, còn có cả hài tử, hắn thật sự cảm tạ trời xanh đã cho hắn thêm một cơ hôi nữa.
Ân đế xốc chăn lên, đỡ Tử Ngọc nằm xuống, vuốt ve mặt hắn nói "Không được suy nghĩ bậy bạ, hảo hảo nghĩ ngơi, Trẫm sẽ để ngươi tham gia thi đấu lần này, nhưng phải xem tình hình thân thể ngươi, nếu Liễu Tịch nói ngươi cần nghĩ ngơi, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi, có biết không?"
Có thể đồng ý cho y tham gia thi đấu lần này, Thượng Quan Tử Ngọc đã khinh hỉ vạn phần, về phần những sự tình khác y nhất định sẽ nghe theo.
Lần này các nước thi đấu, đầu tiên đấu văn, sau là đấu võ. Trong cuộc thi văn thì chơi cờ là hình thức thi, mà ở Đại Ân, nếu bàn về kì nghệ thì phải nhắc đến Trương đạo tử, mà Thượng Quan Tử Ngọc là đệ tử của hắn nên tự nhiên sẽ không thua kém.
Ân đế ở tại Ngự Thư Phòng xử lý chút chính sự, tới gần trưa mới đi Vị Ương cung bồi Tử Ngọc dùng cơm, khẩu vị Tử Ngọc hôm nay cũng không tệ, ăn một chén cơm lại uống một bát canh, sau bữa cơm còn ăn chút điểm tâm ngọt. Ân đế cuối cùng cũng yên lòng.
Ngày hôm sau chính là ngày Đại Ân cùng các nước phiên bang tiến hành thi đấu, tuy rằng làm Hoàng đế không cần lao tâm lao lực làm mọi chuyện nhưng việc lớn nhỏ đến cùng đều phải do Hoàng đế hắn làm chủ nên cũng đủ bận rộn.
Sau bữa cơm, Ân đế cùng Tử Ngọc nói chuyện một lát rồi phải gấp rút đi làm chính sự, Thượng Quan Tử Ngọc tuy nói là có quyền tham chính nhưng không thể can dự quá nhiều, hơn nữa y đang có mang nên Ân đế càng không muốn cho y mệt nhọc.
"Trẫm đã phái người đi thỉnh Trương đạo tử tiến cung, chắc một lát sẽ đến, Tử Ngọc có thể cùng phụ thân tham khảo kì nghệ, ngày mai thi đấu Trẫm sẽ chỉ xem một minhg Tử Ngọc." Ân đế cười nói rồi mang theo Lưu công công rời khỏi.
Một lúc sau Trương đạo tử còn chưa đến, ngược lại là Liễu Tịch đến nhanh hơn một bước. Bởi vì Hoàng hậu đã hứa hắn có thể tùy thời đến nhờ Lục La cùng Hồng Thường làm mỹ thực.
Bị Bách Lý Hiên biến thành bao cát mà luyện võ nữa ngày, ngay cả cơm trưa hắn cũng chưa kịp ăn đâu, nhân lúc Bách Lý Hiên không chú ý hắn liền trộm trốn đến Vị Ương cung xem thử xhoox của Hoàng hậu có cái gì ăn ngon không.
"Hoàng hậu, Bệ hạ có nổi giận hay không?"
Liễu Tịch uống bát súp Lục La bưng lên cho hắn, cẩn thận hỏi, hắn đã lo lắng phập phồng nửa ngày, sợ Hoàng đế bắt hắn đến tính sổ, đem đầu hắn thành hòn đá dưới chân đá qua đá lại.
Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu cười, cho dù Bệ hạ không nổi giận thì từ nay về sau y cũng không dám lấy loại chuyện này ra lừa hắn nữa.
"Lục La tỷ tỷ, bát súp này uống thật ngon!" uống xong còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, trên mặt đã viết rõ "ta còn muốn uống thêm mấy bát nữa".
Lục La cảm thấy Liễu thần y này quả thật là một tiểu hài tử rất khả ái, binhg thường thấy các nàng đều sẽ kêu tỷ tỷ muội muội, kêu đến thật ngọt.
"Hảo, vậy ngươi uống thêm bát nữa."Lục La lại múc thêm cho hắn một bát đầy, thuận tiện còn mang lên điểm tâm đã chuẩn bị tốt cho hắn.
Đang lúc Liễu Tịch vùi đầu ăn ngấu nghiến thì Trương đạo tử tiến cung. Tiểu Thuận Tử phụng chỉ ý của Ân đế dẫn người một đường đi thẳng đến Vị Ương cung.
"Phụ thân, người đến rồi." Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy hắn, thật cao hứng đứng dậy nghênh đón.
"Hiện tại thân thể ngươi không tiện nên không được lộn xộn." Trương đạo tử đưa tay ngăn cản y, nhìn nhìn về phía bụng bằng phẳng của y nói "Tiếp qua mấy tháng sẽ còn vất vả hơn, vẫn là nhân lúc hiện tại còn chưa có gì mà điều dưỡng tinh thần cho tốt đi."
Trương đạo tử vừa tiến vào, nhóm tiểu nha hoàn trong Vị Ương cung nhất thời choáng váng, nguyên bản cảm thấy Bệ hạ cùng Hoàng hậu dã xem như là nhất đẳng mỹ nam tử, không nghĩ tới phụ thân của Hoàng hậu lại càng là một đại mỹ nhân a, trên người cong mang theo cổ tiên khí.
"Trương đạo tử." Liễu Tịch thấy hắn cũng hô một tiếng.
"Liễu thần y cũng nên sửa miệng kêu ta một tiếng "Phụ thân"." Trương đạo tử giọng điệu mang theo chút trêu chọc "Đừng quên Hiên nhi cũng đã kêu ta là phụ thân."
Liễu Tịch da mặt dày, nghe vậy cũng không cảm thấy xấu hổ, cười hì hì tiếp tục tiến công mỹ thực của hắn.
Thượng Quan Tử Ngọc biết phụ thân cũng rất thích ăn điểm tâm nên kêu Hồng Thường đi làm thêm chút điểm tâm mang lên, hai tiểu nha hoàn này tay nghề tốt, từ nhỏ đã cùng sư phó trong cung học nấu ăn, nấu ăn ngon mà người cũng nhu thuận nên Ân đế mới an tâm lưu lại hai người hầu hạ bên cạnh Tử Ngọc.
"Ngày mai thi đấu, đối thủ của ngươi là ai?" Trương đạo tử ngồi ở trước bàn, nhìn bàn cờ trước mặt, trong tay niết mấy quân cờ màu đen, cất tiếng hỏi.
Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở đối diện nắm quân cờ màu trắng nói "Là nhị Vương tử Y Mật quốc, Trâu Tang, nghe nói hắn năm tuổi đã bắt đầu chơi cờ, mười tuổi đã đánh bại "Kì thánh" của Y Mật quốc, danh chấn tứ phương, rất lợi hại."
Trương đạo tử cười cười nhìn y, bắt đầu đi quân cờ đen đầu tiên "Đem đối thủ nói đến lợi hại như vậy, có phải ngươi không tin tưởng bản thân mình hay không?"
Thượng Quan Tử Ngọc theo sát đi một quân cờ trắng "Tự tin vẫn phải có, có thể có đối thủ cường đại như vậy đối với ta cũng là một loại khảo nghiệm đi, chỉ là trong lòng nhi tử còn có chút lo lắng, chuyện này chung quy không đơn thuần là hai người đánh cờ."
Trương đạo tử lại đi một nước cờ "Thời điểm chơi cờ trong lòng trăm ngàn lần không được có tạp niệm, nếu ngươi quan trọng thắng bại, vậy ngay từ lúc bắt đầu đã thua người khác một đoạn."
"Phụ thân nói đúng." Thượng Quan Tử Ngọc cũng cùng đi một nước cờ, trong lòng y luôn chỉ suy nghĩ làm sao để thắng, thiếu chút nữa quên mất điều cơ bản này.
"Muốn ba bước ra Xe (tên một quân cờ), thì phải nhanh tay." Trương đạo tử theo sát phía sau Thượng Quan Tử Ngọc ra Xe, nói "Ra Xe nhất định phải mau, nếu ngươi chậm hơn đối phương hai bước thì sẽ rất bị động, liền tính ngươi so với đối phương kì nghệ cao siêu hơn cũng phải nhất định nhanh tay hơn hắn mới được."
Thượng Quan Tử Ngọc từ nhỏ học chơi cờ, sau lại được Trương đạo tử chỉ dạy, kì nghệ tự nhiên là không thể nói chơi, Trương đạo tử chỉ nói với y bí quyết làm sao để thắng.
Thượng Quan Tử Ngọc lắng nghe rất nghiêm túc, mặc kệ như thế nào, lần này y nhất định phải thắng đối thủ, y đã nói là phải trợ giúp Bệ hạ, giúp Đại Ân dành được thắng lợi, tỏ rõ quốc uy của Đại Ân, diệt đi ngạo khí của mấy phụ quốc kiêu ngạo kia.
Hai người liên tiếp hạ vài ván cờ, một bên hạ cờ, một bên nghiên cứu chiến thuật, phỏng đoán suy nghĩ của đối phương, trong nháy mắt mặt trời đã lặn về phía Tây, sắc trời cũng dần dần u ám.
Trương đạo tử nhớ thương Thượng Quan Mặc, liền đứng dậy nói muốn hồi Thượng Quan phủ, điều nên dạy cũng đã dạy, còn lại chính là chuyện của Tử Ngọc, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không thể lưu người lại liền gọi một tiểu thái giám mang Trương đạo tử xuất cung.
Sau khi Trương đạo tử rời đi, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không muốn dùng bữa tối, tiếp tục nhìn chằm chằm bàn cờ không rời ngay cả khi Ân đế đến ngồi bên người y cũng không phát hiện.