Trời vừa tờ mờ sáng, Lưu công công liền đi tới Vị Ương cung, cách tầng tầng trướng mạn, nhỏ giọng hô "Bệ hạ đã đến canh năm, nên vào triều thôi."
Ân đế ngủ không sâu, tính cảnh giác lại tương đối cao, nên sau khi Lưu công công hô một tiếng thì hắn đã tỉnh, nói khẽ với bên ngoài "Đã biết."
Ân đế cúi đầu nhìn người đang ngủ say sưa trong lòng hắn, hôn nhẹ một cái lên cái trán trơn mềm, đem cánh tay ở dưới cổ Tử Ngọc từ từ rút ra, lại đắp chăn cho y, Ân đế tay chân rón rén xuống giường.
Tiểu hoàng tử ngủ bên trong giường nhỏ ngay bên cạnh giường của hắn, Ân đế đi qua nhìn nhìn bé, thấy bé đang nắm chặt nắm tay nhỏ, ngủ đến thơm ngào ngạt, cái bụng nhỏ tròn trịa lộ ra bên ngoài.
Ân đế cười cười, vươn tay trạc trạc khuôn mặt béo đô đô, trước khi bé đem bé chọc cho tỉnh ngủ mới dừng lại, cười cười cảm thấy thõa mãn mà đi vào triều.
Lúc tiểu hoàng tử vừa ra đời, Ân đế ở trước mặt người ngoài luôn luôn là bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng, chỉ có thời gian gần đây mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn nhiều. Ai chẳng biết gần vua như gần cọp a, nhóm bá quan tự nhiên ước gì Hoàng đế mỗi ngày đều quân tâm đại duyệt mới tốt.
Khi Thượng Quan Tử Ngọc tỉnh lại thì trời đã sáng, y tùy tiện khoát ngoại bào, liền đi xuống giường nhìn tiểu hoàng tử, chỉ thấy bé đã tỉnh, nằm ở trên giường nhỏ đá đá chân nhỏ, đôi mắt đen trong suốt đang nhìn chung quanh xem xem, cái miệng nhỏ nhắn giống như là đang thực ủy khuất.
Thượng Quan Tử Ngọc sờ sờ cái bụng nhỏ tròn trịa, cũng không biết ăn cái gì sao bụng lại to như vậy? Lục La ở một bên cười nói với y, tiểu hài tử vừa mới sinh đều như vậy, đợi sau khi lớn lên sẽ khác.