Ân đế mặt dày mặt dạn quấn lấy Hoàng hậu nhà mình hẹn hò vài ngày, mỗi lần đều có dụng ý khác, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, vài lần hẹn hò của hai người đều trong tình trạng liên tiếp, Ân đế không những không ăn mỹ nhân vào miệng mà bản thân còn sinh bệnh.
“Hắt xì!” Ân đế nằm trên long sàng, không ngừng hắt xì.
“Bệ Hạ, ngươi thế nào rồi? Mau uống bát thuốc này đi.” Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở mép giường, đôi tay ngọc xoa trán Ân đế, vẻ mặt lo lắng.
Ân đế vì sao bỗng nhiên sẽ sinh bệnh? Cái này vẫn là vì tự tìm. Hôm qua, Ân đế hưng phấn dắt một con bảo mã màu mận chín, năn nỉ ỉ ôi Thượng Quan Tử Ngọc đang dỗ Tiểu Báo tử ngủ túm lên lưng ngựa.
Hai người cưỡi ngựa đi ra bãi cỏ trống ở vùng ngoại thành kinh thành, Ân đế đúng tình hợp lí nói muốn dạy Thượng Quan Tử Ngọc học cưỡi ngựa, như thế này về sau lúc ra ngoài không cần ngồi xe ngựa xóc nảy nữa.
Thượng Quan Tử Ngọc sao có thể không biết chút tâm tử nhỏ này của hắn, có điều y cũng quả thực sớm đã muốn học cưỡi ngựa, bèn nhàn nhạt cười đi theo hắn.
Ngay từ đầu, Ân đế quả thực cũng vô cùng nghiêm túc dạy y, Thượng Quan Tử Ngọc học cũng rất chuyên chú, sau khi học được hồi lâu cũng có thể dưới sự dẫn dắt của Ân đế, cưỡi ngựa chuyển động một vòng trên mặt cỏ.
Ân đế tìm nơi tương đối hẻo lánh, bốn phía đều hoang tàn vắng vẻ, hai người buộc ngựa vào một cái cây, ngồi dưới cây nghỉ ngơi một lát. Thượng Quan Tử Ngọc vừa lấy ra túi nước tùy thân mang theo uống mấy ngụm nước, tới nút còn chưa kịp đậy lại liền bị người bên cạnh nhào lên bãi cỏ, còn đôi môi dính nước cũng bị mạnh mẽ lấp kín.
Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng thầm thở dài, y sớm đoán được sẽ là như thế này, lại nói hai người cũng là lão phu thê, tới hài tử cũng có rồi, đã là lưỡng tình tương duyệt, tâm ý tương thông. Vì vậy Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng cảm thấy ban ngày ban mặt, ban ngày tuyên gì đấy có chút đáng xấu hổ, nhưng cũng chỉ là mang tính tượng trưng chống đẩy hai cái, sau đó thân thể liền mềm xuống, mặc cho đối phương tuỳ tiện.
Ân đế nhận được cổ vũ im lặng của đối phương, trong lòng mừng như điên, động tác cũng cuồng tứ phóng túng rất nhiều, Thượng Quan Tử Ngọc rất nhanh thì bị thủ pháp thuần thục của hắn trêu chọc tới thần chí thất thần, chỉ còn tiếng rên rỉ thở dốc.
Có điều, lúc hai người đang rơi vào cảnh đẹp, không khí đang nồng đậm, chân trời lại đột nhiên có một đám mây to đen thổi tới, lập tức cuồng phong gào thét. Sắc trời trong giây lát tối sầm xuống, không qua bao lâu, hạt mưa lớn trút xuống.
Ân đế bị quấy rầy hứng thú tâm tình vô cùng khó chịu, nhưng mắt thấy mưa càng rơi càng to, hai người lại không mang bất cứ vật dụng chắn mưa nào, cũng không có người hầu nào, nếu không đi chỉ sợ sẽ bị mưa to vây ở chỗ này.
Ân đế kéo Tử Ngọc dậy, nhanh chóng quyết định cởi hết áo choàng và áo ngoài trên người mình xuống bọc lấy người Thượng Quan Tử Ngọc, tới đầu cũng bao kín mít, sau đó ôm y xoay người lên ngựa.
Trận mưa này tới vô cùng gấp, hơn nữa lại hung mãnh, hai người vừa mới cưỡi lên ngựa, mưa nháy mắt to lên, mưa to như trút nước, hạt mưa to mà dày, hai người lập tức rất nhanh bị xối cho ướt nhẹp.
Ân đế nhìn bốn phía, không có chỗ gì có thể tránh mưa, không chờ kịp người trong cung tới đón bọn họ, Ân đế đá bụng ngựa, bảo mã màu mận chín như tia chớp xẹt qua trong màn mưa.
Thượng Quan Tử Ngọc còn tốt, có y phục của Ân đế che đậy, tuy rằng cũng bị mưa xối quá chừng. Có điều Ân đế lại là hoàn toàn bại lộ trong mưa rền gió dữ, nước mưa theo trán hắn chảy thẳng xuống mặt, tầm nhìn một mảnh mơ hồ, trước mặt toàn là mưa, không nhận rõ đường.
Cũng may, có ngựa dẫn đường, ngựa tốt màu mận chín một đường chạy như điên, không qua bao lâu thì tới cửa hoàng cung, lúc này, chúng thị vệ trong cung vội vàng tới đón Đế Hậu hai người mới vừa đi tới cửa cung.
Bọn thị vệ thấy Hoàng đế Bệ Hạ bọn họ thế mà bị mưa xối thành như thế này, sợ tới mức đồng thời quỳ xuống, trực tiếp nói bọn họ đáng chết, cầu Bệ Hạ và Hoàng Hậu tha thứ linh tinh.
Ân đế vẫy vẫy tay bảo mọi người đứng lên, đi ra ngoài cưỡi ngựa là chủ ý của mình hắn, trời không chiều lòng người cũng không thể trách lên đầu người khác.
Ân đế cả một đường dầm mưa, lại bởi vì cởi y phục mình đưa cho Thượng Quan Tử Ngọc, bị gió lạnh thổi qua thì có chút cảm lạnh, bất kể hắn luôn tự cao võ công cao cường, thân thể cường kiện nhưng vẫn không thắng nổi thiên tai, hôm sau liền cảm thấy đau đầu nhức óc, nằm trên giường không dậy nổi.
Liễu Tịch tới xem bệnh cho Ân đế, nói là chịu chút phong hàn, có điều xem tỉ mỉ thân thể Ân đế xong, uống vài thang thuốc, nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày có lẽ không có gì đáng ngại.
Dù là như vậy, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc vẫn là có chút không dễ chịu, từ khi y gả vào hoàng cung tới nay còn chưa từng thấy người này bệnh, lần đầu tiên sinh bệnh này vẫn là vì chính mình, nếu như Bệ Hạ không phải cởi y phục đưa cho y thì có lẽ sẽ không chịu phong hàn.
Trong lòng Tử Ngọc đã cảm động lại áy náy, vì vậy hai ngày Ân đế sinh bệnh nằm trên giường này có thể nói là ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, bởi vì Tử Ngọc quả thật quá tốt với hắn, tự mình chăm sóc hắn, cơ hồ là cẩn thận tỉ mỉ, nhu tình mật ý.
“Bệ Hạ, tới uống dược.” Thượng Quan Tử Ngọc đỡ Ân đế chầm chậm ngồi dậy, thả một chiếc gối mềm ra sau lưng hắn, từ trong tay Lục La nhận lấy bát dược, dùng muỗng múc dược đặt bên miệng thổi thổi mới cẩn thận đút vào miệng Ân đế.
Kì thực với Ân đế mà nói, chịu chút phong hàn này tính là cái gì, hắn không hề để trong lòng, chỉ là lưu luyến cảm giác được người này quan tâm mới liều mạng giả bộ suy yếu, chọc cho Tử Ngọc hỏi han ân cần.
Thượng Quan Tử Ngọc đút dược xong thấy người này ngoan ngoãn uống hết một bát dược đắng, khoé miệng cũng không khỏi lộ ra ý cười, cầm mứt hoa quả đút hắn đổi vị đắng.
Lục La thấy Ân đế uống dược xong thì bảo mấy tiểu nha hoàn bưng bữa tối lên, đặt lên bàn con trên giường.
Ân đế chịu phong hàn, không thể ăn đồ quá dầu mỡ và cay, Thượng Quan Tử Ngọc bèn bảo Lục La và Hồng Thường làm ít đồ ăn đạm bạc, bởi vì có Thượng Quan Tử Ngọc ăn cùng, khẩu vị của Ân đế cũng rất tốt, không hề giống người sinh bệnh.
Hồng Thường mang theo tiểu nha hoàn bưng đồ ăn lên, chỉ thấy có trứng gà xào nấm, sủi cảo tôm thuỷ tinh, tôm cung bảo, gà hầm nấm hương, còn có một bát canh cá thanh đạm, cộng thêm hai bát cơm.
“Bệ Hạ, canh cá hôm nay là Hoàng hậu tự mình xuống bếp làm cho Bệ Hạ ăn đó.” Lục La một bên cười tủm tỉm nói.
Ân đế lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm canh cá thơm nức mũi trước mặt, ánh mắt không chớp chút nào, vui mừng nói: “Tử Ngọc, ngươi thế mà vì Trẫm tự mình xuống bếp nấu canh cá?”
Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ hồng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nguyên liệu nấu ăn gì đó đều là có sẵn, ta chỉ là đun một chút mà thôi, Liễu Tịch nói, người sinh bệnh uống canh cá tương đối tốt.”
Ân đế cười, trong lòng thích đến độ sắp mọc ra hoa, cầm lấy muỗng bắt đầu uống canh cá, còn về đồ ăn khác, hiện tại đã không lọt vào mắt của Ân đế, hắn giờ phút này chỉ nhìn thấy canh cá đó.
Cuối cùng, đồ ăn khác Ân đế cũng không động vào, chỉ có canh cá bị uống thấy đáy, một giọt cũng không thừa lại, toàn bộ vào trong bụng Ân đế, tới Thượng Quan Tử Ngọc muốn nếm một ngụm tay nghề của mình cũng bị Ân đế bảo vệ như ngọc từ chối “Đây là canh cá Tử Ngọc làm cho Trẫm, chỉ có thể để một mình Trẫm uống.”
Thượng Quan Tử Ngọc rất bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lòng lại nổi lên từng trận ngọt ngào, hữu quân như thử, phu phục hà cầu? (1)
Buổi tối, Lưu công công ôm tất cả tấu chương tới Vị Ương Cung, Ân đế khoác áo ngoài ngồi trên giường phê tấu chương, trước mặt đặt một cái bàn con, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi bên cạnh mài mực cho hắn.
“Tư Mã Dạ này thật sự là không thể khinh thường, hắn ở trên thành lâu Việt quốc bố trí một cái cơ quan, chỉ cần khởi động cơ quan thì có thể bắn vạn tiễn sang hướng thành lâu đối diện, quân các quốc gia liên minh khó mà tới gần, chỉ có thể lùi tới vài trăm mét.”
Ân đế buông xuống tấu chương truyền tới từ biên cảnh, cho dù hắn vô cùng không thích Tư Mã Dạ người này cũng không thể không thừa nhận, người này quả thực có tài kinh thiên vĩ địa, chỉ tiếc tâm thuật không chính, sớm muộn có ngày sẽ thiệt thòi.
Thượng Quan Tử Ngọc đưa tách trà vừa được Lục La pha xong cho hắn, cũng cầm lấy tời tấu chương kia nhìn một lần, kỳ quái nói: “Trên tấu chương vì sao không nhắc tới Thống soái quân liên minh? Giống như người ra lệnh là thủ hạ đại tướng của Hô Duyên Lỗi, không phải bản thân hắn.”
Ân đế từ trong tay hắn nhận tấu chương, lại nhìn từ đầu tới cuối một lần nữa, lúc này mới phát hiện Tử Ngọc nói không sai, Hô Duyên Lỗi dường như không ở trong quân liên minh.
“Hô Duyên Lỗi có thể là về Tây Ninh quốc rồi đi, dù sao hắn cũng là vua một quốc gia, hoặc là nói hắn đang mưu đồ bí mật chuyện khác gì đó cũng không biết chừng.” Thượng Quan Tử Ngọc nói.
“Tử Ngọc nói đúng, Hô Duyên Lỗi này cũng không phải một con cừu dịu ngoan, tuy rằng không tâm cơ bằng Tư Mã Dạ nhưng cũng không dễ đối phó gì, Trẫm cũng phải lưu tâm tới người này.” Ân đế nhíu đôi mày kiếm, trên mặt có một tia không kiên nhẫn.
Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn sinh bệnh còn phải xử lí quốc sự phiền não nhân tâm này liền không khỏi có chút đau lòng, nắm lấy tay đối phương, trấn an vài câu.
“Bệ Hạ, ta giúp ngươi xem một phần đi, như thế người cũng có thể nghỉ ngơi sớm.” Thượng Quan Tử Ngọc cầm mấy quyển tấu chương tự mình xem, dù sao y người Hoàng hậu có quyền tham chính, phê duyệt tấu chương thay Bệ Hạ cũng không tính là không hợp pháp đi.
“Vẫn là Tử Ngọc quan tâm Trẫm.” Bệ Hạ vẻ mặt cảm động, buồn nôn nói.
Đế Hậu hai người phân công hợp tác, có chỗ không chắc liền thương lượng với nhau một chút rồi định đoạt lại, Lục La nha hoàn các nàng phụ trách đút sữa cho Tiểu Thái tử, mang bé chơi, thuận tiện dỗ bé ngủ, ở trong mắt các nàng, Bệ Hạ và Thượng Quan Hoàng hậu thật sự là một đôi trời đất tạo nên.
Bất tri bất giác đã tới rất khuya, Thượng Quan Tử Ngọc đặt quyển tấu chương cuối cùng của hôm nay xuống, không nhịn được ngáp một cái bèn uống ngụm trà tỉnh táo tinh thần.
“Tử Ngọc hai ngày nay vất vả, tối nay nghỉ ngơi sớm đi.” Ân đế buông bút trong tay xuống, kéo người đi dục phòng tắm uyên ương.
“Tử Ngọc, Trẫm vì ngươi chịu phong hàn, ngươi nói xem ngươi có phải nên bồi thường Trẫm một chút không.” Trong dục trì ôn tuyền to lớn, Ân đế đè người bên cạnh ao, cười xấu xa hỏi.
“Bệ Hạ muốn bồi thường cái gì?”
“Tất nhiên là loại này” Ân đế cười xấu bắt nạt.
_________________________________
(1) Hữu quân như thử, phu phục hà cầu: đại khái là có phu quân như thế còn cầu gì nữa.