Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 70: Ta là người của nàng (2)



          
Hai người tại núi Cẩm Bình vượt qua một đoạn thời gian đặc biệt ngọt ngào ấm áp, Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn trong đáy lòng lưu luyến cuộc sống như vậy, nhưng còn có rất nhiều chuyện chờ đợi các nàng đi làm. Đợi đến lúc Triệu Tử Nghiễn thích ứng xe lăn rồi, hai người liền chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi Ích Châu thành.
Lúc này, Thổ Dục Hồn cùng Đại Hạ chính thức khai chiến, biên giới tây nam cũng ngập trong khói lửa chiến tranh, bách tính dọc theo biên cảnh rơi vào cảnh lầm than, dân chạy nạn không ngừng tràn qua trung bộ cùng phương bắc. Triều đình một mặt gom góp quân lương chèo chống cho tướng sĩ tiền tuyến, một mặt lại muốn làm yên lòng dân chạy nạn, trong lúc nhất thời quốc khố trống rỗng, toàn bộ Đại Hạ đều lòng người bàng hoàng. Cảnh đế càng phát ra lo lắng, gắng gượng vào triều bàn bạc quốc sự, nhưng lại là đương triều hộc máu té xỉu.
Trước tình cảnh này, cả triều văn võ lại một lần nữa không ngừng dâng tấu, thỉnh bệ hạ gấp gút chọn ra thái tử.
Thái phó Thẩm Khâu, tân nhiệm Thượng thư lệnh, ngự sử đại phu cùng nhau thượng tấu, mời Cảnh đế lập thái tử. Cảnh đế cũng biết kéo không nổi nữa, chỉ là trong lòng của hắn tràn đầy bi thương, nhiều năm như vậy làm hoàng đế, cũng coi như có rất nhiều con nối dõi, nhưng lại không có một nhi tử nào chân chính để hắn yên tâm. Lão nhị Triệu Thanh Thư nhìn như một lòng hiếu thuận, nhưng sau lưng lại làm đủ loại hành vi mờ ám, hắn cho ám vệ điều tra, liền biết đến rõ ràng. Lão tứ vốn cả ngày chỉ biết đi theo lấy lòng lão nhị, càng không cần nhắc tới. Nguyên bản thất hoàng nữ là hắn coi trọng nhất đấy, hôm nay lại dính vào chuyện Vĩnh Đế bảo tàng. Trước đây trung thư lệnh dâng cho hắn một phần sổ sách, bên trong đều là Tiêu gia những năm này bí mật liên hệ vây cánh, tuy rằng còn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng hắn cẩn thận ngẫm lại, liền cảm thấy lạnh cả tim. Những người này đều là do Triệu Mặc Tiên ở trước mặt hắn tiến cử, mà Tiêu quý phi càng không ít lần thổi gió ở bên gối của hắn.
Cảnh đế nhìn xem triều thần bên dưới, thở dài nói: "Các khanh nói một chút, ai có thể xứng đáng trở thành thái tử?"
Lời rồng vừa ban ra, các vị đại thần liền nối tiếp nhau đề cử ra người xứng đáng, chỉ có Lý Phú cùng Tiết Hằng vẫn cúi đầu trầm tư, không nói một lời.
Thượng thư lệnh mở miệng lần nữa nói: "Bệ hạ, những năm gần đây, nhìn qua biểu hiện của các vị hoàng tử hoàng nữ, chúng thần đều rõ như ban ngày. Thất điện hạ kinh tài tuyệt diễm, hiếu nghĩa song toàn, lúc trước lo chuyện quân lương cũng là tận tâm tận lực. Tuy nói vụ án lần trước thất điện hạ nhìn người chưa tốt, nhưng người đã quân pháp bất vị thân, đem những kẻ kia thẳng tay trừng trị, lại không để ý nguy hiểm tự mình đến chiến trường, hiện nay vẫn còn ở Ích Châu tiền tuyến. Vừa rồi binh bộ nhận được tin báo, thất điện hạ đã đích thân dẫn quân tiên phong cùng Thổ Dục Hồn đối chiến, dĩ nhiên giành được ba trận thắng liên tiếp rồi."
Hắn vừa nói xong, phía dưới đột nhiên yên tĩnh trở lại, chẳng qua là Lý Phú chậm rãi ra khỏi hàng, tiến lên kính cẩn nói: "Chúc mừng bệ hạ, thất điện hạ dũng mãnh thiện chiến, thật sự khiến người khâm phục. Chẳng qua là thái tử một nước, gánh vác giang sơn Đại Hạ, không chỉ có tài mà cần có đức hạnh, chỉ có tài đức vẹn toàn mới xứng đáng gánh trọng trách này. Trước mắt thất điện hạ vẫn còn ở Ich Châu, chuyện Vĩnh Đế bảo tàng cùng chuyện cửu điện hạ mất tích còn chưa điều tra rõ. Tùy tiện lập thái tử, ngày sau sợ rằng thất điện hạ khó lòng phục chúng, càng làm trái với mong muốn lập thái tử của bệ hạ. Bệ hạ trước mắt chỉ là vất vả quá độ, nhất định có thể thọ cùng trời đất, không bằng chờ sự tình Ích Châu tra rõ, gọi thất điện hạ hồi kinh, lại bàn tới việc lập thái tử?"
Cảnh đế vốn là có chút do dự, giờ phút này nghe xong ý nguyện của Lý Phú, nghiêm túc nói: "Lý ái khanh nói chính là ý của trẫm, Hộ bộ sĩ lang lúc này cũng nhanh đến Ích Châu rồi, sau khi tra rõ sự tình, gọi thất hoàng nhi về kinh, sau đó bàn luận tiếp."
Đại tướng quân Lưu Hạo nghe thấy như vậy, gấp giọng nói: "Hồi bệ hạ, hôm nay Đại Hạ tình huống đợi không nổi nữa, chỉ có mau chóng lập thái tử, triều đình vững chắc mới có thể làm an được lòng dân!" Giờ phút này lập thái tử đối Triệu Thanh Thư tuyệt đối có lợi, Lưu Hạo tồn lấy tư tâm, lần nữa can ngăn.
Cảnh đế tức giận đến xanh mặt, đột nhiên vỗ long ỷ: "Câm miệng, ngươi là cảm thấy trẫm không còn sống lâu nữa, vội vàng muốn đến lấy lòng tân đế rồi sao!"
Lời này vừa nói ra Lưu Hạo sắc mặt trắng bệch, đột nhiên quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận, thần tuyệt không có tâm tư này!"
"Đã đủ rồi, nếu như không phải, vậy câm miệng cho trẫm! Lý Thịnh, bãi triều!"
Lý Thịnh lúc này nhìn xem sắc mặt Cảnh đế, vội cao giọng nói: "Bãi triều!" Lập tức đỡ Cảnh đế, thấp giọng an ủi, sau khi hạ triều liền cho người chuẩn bị trà mà Cảnh Đế thích nhất, lại đem thuốc còn ấm áp bưng tới.
Cảnh đế có chút thoả mãn Lý Thịnh như thế một lòng sắp xếp chu toàn, thở dài: "Lý Thịnh, trẫm chân thực cảm thấy càng ngày càng lực bất tòng tâm rồi."
"Bệ hạ, gần đây quốc sự vất vả, ngài thân thể lại không tốt, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mệt. Bệ hạ nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời không cần phí sức quan tâm đến những sự tình kia."
Cảnh đế cười khổ: "Bọn hắn ước gì trẫm nhanh chết cho rồi, sau đó liền mang giang sơn của trẫm chia ra!" Nói xong Cảnh đế cúi đầu kịch liệt ho khan, Lý Thịnh vội đến thuận lưng, đưa khăn tay cho Cảnh đế, lại ra hiệu tiểu thái giám mang nước đến.
"Bệ hạ, ngài đừng tức giận, uống một chút nước hạ hỏa."
Cảnh đế nhìn xem trên khăn đầy máu, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.
"Bệ hạ, ngài..." Lý Thịnh thanh âm đều nghẹn ngào, vội đối với Tiểu Lộc Tử nói: "Nhanh, lập tức triệu Lý ngự y tới!"
Cảnh đế khoát tay áo: "Thôi, Thái y viện đều là bầy lang băm, trị không hết cho trẫm. Vạn nhất bị người có tâm tư phát hiện, lại muốn liên hợp cùng nhau bức trẫm thoái vị."
"Nhưng là, bệ hạ..."
Cảnh đế có chút không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ đến ngươi cũng muốn chống lại lệnh của trẫm?" Nói xong, hắn có chút mệt mỏi lười biếng nói: "Đem kim đan đến đây cho trẫm." Mỗi lần phát bệnh chỉ có uống vào những viên kim đan kia, hắn mới có khả năng dễ chịu một ít. Chẳng qua là gần đây bệnh tình càng phát ra nghiêm trọng, kim đan hiệu quả cũng ngày càng kém.
Lý Thịnh cầm đến kim đan, có chút do dự nhìn xem Cảnh đế. Cảnh đế thấy thế cau mày nói: "Lý Thịnh, ngươi như thế nào càng phát ra lắm lời rồi?"
Lý Thịnh cuống quýt  bưng hộp quỳ xuống: "Bệ hạ, có mấy lời, lão nô không thể không nói."
"Nói cái gì?"
"Bệ hạ, ngài có phát hiện mỗi lần ngài uống kim đan liền tinh thần phấn chấn, như người không có chuyện gì, nhưng lần phát bệnh tiếp theo càng phát ra lợi hại, kim đan số lượng cần dùng cũng ngày càng lớn." Lý Thịnh thần sắc buồn bã, cúi đầu nói.
Cảnh đế dung mạo hơi trầm xuống: "Ngươi đây là ý gì?"
"Bệ hạ, trước đây cửu điện hạ chứng kiến bệ hạ dùng kim đan, liền hỏi thăm qua lão nô một lần, hỏi lão nô kim đan có hay không an toàn. Thoạt nhìn các nguyên liệu chế thành kim đan, đều là thuốc bổ quý hiếm đấy, nhưng nếu liều lượng quá độ liền sẽ rất có hại, lão nô một mực âm thầm nhớ kỹ. Chẳng qua là trong ngày thường đều là Liêu tổng quản hậu hạ bệ hạ uống thuốc, lão nô từng nhắc qua lo lắng của mình, liền bị quát lớn là làm nhục quốc sư. Bệ hạ cũng tin tưởng tác dụng của kim đan, thời gian dài uống vào đều không có vấn đề, lão nô cũng không dám có ý kiến gì thêm. Lần này Liêu tổng quản bởi vì bệnh mà lui về an dưỡng, nô tài mới phát hiện bệ hạ ngày càng lạm dụng kim đan.Cho nên... Cho nên lão nô cả gan, liều chết tự mình lấy một ít kim đan giao cho Lâm Ngự y kiểm tra, Lâm Ngự y nói..."
"Nói cái gì?" Cảnh đế lạnh cả tim, cứng rắn tiếng nói.
"Nói trong kim đan đều có trộn lẫn một ít dược liệu, thuốc này cưỡng ép kích ra tiềm lực thân thể con người, uống vào sẽ giúp cho tinh thần chấn động, hết sức thoải mái, mà lại dễ thành nghiện, chỉ là cứ thế mãi, tất nhiên lấy hết tinh lực, thân thể ngày càng bị rút đi, cuối cùng tổn hại đến tính mạng!"
Cảnh đế mặt sắc mặt tái nhợt, lập tức nói: "Gọi Lâm Ngự y yết kiến!"
"Bệ hạ, lão nô tự mình hành động, giấu giếm bệ hạ, tội không thể tha thứ, nhưng lão nô thuở nhỏ liền hầu hạ bệ hạ, thật sự không đành lòng nhìn bệ hạ bị người độc hại, mong bệ hạ hiểu được." Lý Thịnh nằm rạp trên mặt đất, bi thương nói.
Cảnh đế nhìn xem Lý Thịnh tóc bạc trắng nằm rạp dưới đất, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu. Từ lúc hắn còn là hoàng tử, Lý Thịnh liền đi theo hầu, nguyên bản vị trí tổng quản nội cung vốn là của Lý Thịnh, chẳng qua là Cảnh đế một lòng say mê Tiêu quý phi, Liêu Toàn rất được nàng yêu thích, lại thập phần chiều lòng hắn, hắn liền chuyển sang trọng dụng Liêu Toàn.
"Nếu như là thật, liền là một cái công lớn, có tội gì." Vừa rồi Lý Thịnh nhắc đến Triệu Tử Nghiễn, khiến trong lòng Cảnh đế có chút đau xót. Hắn đối nữ nhi này không được tốt lắm, chưa từng nghĩ nàng lại hết mực quan tâm hắn. Nghĩ đến lúc này nàng dĩ nhiên sống chết không rõ, hắn càng thêm mấy phần áy náy, trong lúc nhất thời trăm mối suy tư.
Thái y Lâm Tử Tường nhận được thánh dụ lập tức tiến vào cung, xác nhận toàn bộ lời Lý Thịnh nói. Cảnh đế không nói một lời ngồi ở trước bàn ngọc, một lát sau, hắn đột nhiên đem toàn bộ đồ vật trên bàn gạt xuống đất, tê thanh nói: "Nghịch nữ!" Tên quốc sư kia chính là do Tiêu quý phi hắn hết mực sủng ái cùng thất hoàng nữ hắn vô cùng nuông chiều tiến cử đấy, kim đan cũng là hai người tự tay dâng cho hắn. Vậy mà lại âm thầm hạ độc hắn từ lâu, quả thực tội ác tày trời!
Hắn trừng mắt lung lay đứng lên, trong lòng nghĩ muốn hạ thánh chỉ, phế đi độc phụ kia, cho người áp giải nghịch nữ về kinh thành. Nhưng trước mắt hắn đột nhiên tất cả trở nên mơ hồ, bên tai vang lên tiếng ong ong, hắn liền cắm đầu ngã xuống mặt đất, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn bên tai: "Bệ hạ, bệ hạ!"
Cảnh Đế năm thứ hai mươi ba, ngày hai mươi tháng bảy, Cảnh Đế ốm liệt giường, tuyên bố ngưng tảo triều, đồng thời hạ lệnh Trung thư lệnh cùng Thượng thư lệnh cùng nhau giám quốc, bất luận kẻ nào cũng không được phép đến quấy nhiễu Cảnh đế dưỡng bệnh, trong lúc nhất thời nổi lên xôn xao.
Phó Ngôn Khanh tuy rằng lo lắng chiến sự nơi tây cảnh, nhưng sự việc trước mắt càng thêm khẩn cấp. Thời gian qua một lòng ở bên chiếu cố Triệu Tử Nghiễn, đến bây giờ cuối cùng ý thức được, hiện tại tháng bảy sắp trôi qua, tính toán thời gian cũng đã sắp đến lúc Cảnh đế băng hà rồi. Tuy nói sau khi nàng trùng sinh, rất nhiều chuyện đã có chút thay đổi, nhưng chẳng qua là tình tiết phát sinh biến hóa mà thôi, những sự kiện lớn vẫn diễn ra theo hướng đi vốn có của nó. Chẳng hạn như chuyện Thổ Dục Hồn gặp phải thiên tai, dù cho ở kiếp trước nghị hòa, cuối cùng vẫn bội ước khai chiến. Triệu Mặc Tiên đã nhận được Vĩnh đế tàng bảo đồ, thế nhưng chỉ tìm được chỗ thứ nhất.
Ở kiếp trước, sau khi Thổ Dục Hồn khai chiến một tháng, Hoàng Hà liền bị vỡ đê, trong lúc nhất thời thiên tai nhân họa đều tập kích, Đại Hạ hỗn loạn tưng bừng. Cuối cùng Cảnh đế ở đầu tháng tám chết bất đắc kỳ tử, lưu lại một phong di chiếu, truyền ngôi cho Triệu Mặc Tiên. Lúc đó Triệu Mặc Tiên mới từ Tây Cảnh trở về, được một thân công trạng, lại có Tây Nam Vương phủ ủng hộ, rất dễ dàng đem Triệu Thanh Thư ép xuống, đăng cơ làm đế. Giặc ngoài đã có Phó Ngôn Khanh dẫn binh đánh dẹp, giặc trong lại có Tiêu Thác diệt trừ, mà những thế lực giao hảo cùng Tây Nam Vương phủ đều theo lệnh Phó Ngôn Khanh, một lòng phò tá Triệu Mặc Tiên, khiến cho đế vị vốn mang nhiều nghi hoặc kia nhanh chóng vững như núi thái sơn.
Rất hiển nhiên, không bàn đến di chiếu kia có phải là do Cảnh đế để lại hay không, một kiếp qua đi đã không cách nào tra được, nhưng nhìn vào nội cung lúc đó liền hiểu, Tiêu quý phi một tay che trời, giả mạo di chiếu là quá đơn giản. Mà tình hình bây giờ cũng gần giống như vậy. Tiêu quý phi vẫn còn đang yên lành ở đó. Chỉ hy vọng, Cảnh đế có thể sống được thêm vài ngày, ít nhất đến lúc nhìn rõ được bộ mặt thật của ả ta.
Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh ngồi xe ngựa trở về kinh thành, trên đường đi Phó Ngôn Khanh đều một mực im lặng, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì. Triệu Tử Nghiễn cũng tinh tế không có quấy rầy nàng, chẳng qua là ở một bên yên lặng nhìn xem nàng, thấy nàng cuối cùng lấy lại tinh thần rồi, mới mở miệng nói: "Vì sao vội vã hồi kinh?"
Phó Ngôn Khanh quay đầu nhìn nàng, khẽ cười cười: "Hôm trước như vậy nghe lời một câu cũng không hỏi, liền đi theo ta, ta còn tưởng rằng nàng đã đoán được."
Triệu Tử Nghiễn nghiêng nghiêng đầu, nắm lấy ngón tay của nàng, u oán nói: "Người ta nói xuất giá tòng phu, ta đều là người của nàng rồi, đương nhiên nàng đi đâu, ta liền đi theo đó."
Phó Ngôn Khanh sắc mặt đột nhiên đỏ lên, vuốt vuốt sợi tóc bên tai, ngập ngừng nói: "Ăn nói linh tinh, nàng là người của ta lúc nào, ta ngày ấy cũng không...." Lời tiếp theo quả thực quá xấu hổ, nàng vẫn là nói không ra miệng.
Triệu Tử Nghiễn trừng mắt nhìn: "Tuy nàng chưa thực sự muốn ta, nhưng y phục cởi cũng cởi rồi, hôn cũng hôn rồi, sờ cùng sờ rồi...."
Phó Ngôn Khanh lập tức vươn tay che miệng nàng, thẹn thùng nói: "Nàng như thế nào không biết xấu hổ!"
Triệu Tử Nghiễn phốc bật cười: "Tốt, ta không nói nữa, nhưng ta là người của nàng cũng không sai nha."
Phó Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Không muốn nghe ta nói nguyên nhân sao?"
Triệu Tử Nghiễn vội vàng gật đầu: "Muốn."
Phó Ngôn Khanh đưa tay đem Triệu Tử Nghiễn ôm lại đây, duy trì một tư thế quá lâu, tất nhiên không thoải mái, tay nàng ôn nhu xoa nắn cho Triệu Tử Nghiễn, nhỏ giọng nói: "Bởi vì kinh thành sắp trở trời rồi."
Triệu Tử Nghiễn vùi vào trong lòng nàng, con mắt có chút co rụt lại, kinh thành sắp trở trời? Chuyện gì có thể làm cho trời đất đảo lộn, trừ khi phụ hoàng....phụ hoàng sắp không xong rồi!
-------------
Tác giả quân có lời muốn nói:
Tác giả: điện hạ, người sắp trở thành quân thượng rồi, như thế nào không biết xấu hổ!
Điện hạ: bổn vương nhưng là phải cưới hoàng hậu, không biết xấu hổ càng tốt.
Tác giả: ......