Triệu Tử Nghiễn híp mắt cười, cuối cùng nhưng lại nhớ tới cái gì, thu lại ý cười, ôn thanh nói: "Lúc ấy tình huống tuy rằng nguy cấp, nhưng Vô Ngôn cùng Võng Lượng thân thủ cũng không yếu, vì sao nàng không thể thoát khỏi?"
Tuy rằng tất cả chạy thoát là không có khả năng, nhưng ít nhất bọn họ cũng có thể mở đường cho Phó Ngôn Khanh rút lui, vì sao cả đoàn người lại rơi vào trùng trùng điệp điệp nguy khốn.
Phó Ngôn Khanh sắc mặt chìm xuống, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi." Nàng phạm vào ma chướng, suýt nữa liên lụy đến Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Ta không trách nàng." Nói xong, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: "Bởi vì không nỡ bỏ lại bọn hắn sao?" Nhưng chiếu theo tính cách Phó Ngôn Khanh, sao có thể xử trí cảm tính như vậy. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Triệu Tử Nghiễn trong lòng tê rần: "Nàng có phải hay không là vì chuyện kiếp trước?"
Phó Ngôn Khanh run lên, có chút kinh ngạc mà nhìn nàng, Triệu Tử Nghiễn ôm nàng ấy vào lòng, trong mắt tràn đầy đau xót: "Vẫn không bỏ xuống được sao?"
"Ta..."
Triệu Tử Nghiễn chặn đứng lời nàng: "Ta hiểu đấy, ta hiểu nàng. Nhưng mà, kiếp này nàng có ta rồi, nàng không cần lại sợ hãi, ta sẽ không để cho những chuyện kia phát sinh. Nàng tin tưởng ta, lần này ta tới trễ một chút, về sau ta tuyệt đối không để phát sinh chuyện thế này nữa, tuyệt sẽ không để nàng lại một thân một mình."
Phó Ngôn Khanh con mắt nhịn không được đỏ lên, chôn ở trong ngực nàng, nhẹ gật đầu.
Hai người trên giường nị nị oai oai rồi một hồi lâu, nguyên bản vén lên tơ ngọc bây giờ hóa thành ấm áp, hơn nữa thân thể hai người cũng không tốt, cũng không tiện làm thêm cái gì, đem thuốc cho Phó Ngôn Khanh uống xong, Triệu Tử Nghiễn bắt đầu xử lý chuyện phát sinh hôm nay.
Bên kia Tự Cừ Duyên đã sớm nghe thuộc hạ bẩm báo toàn bộ chuyện xảy ra, dĩ nhiên tức giận lôi đình, lúc này nhận được công văn nhiếp chính vương gửi đến, càng thêm dở khóc dở cười. Triệu Tử Nghiễn mặc dù hạ bút tràn đầy lửa giận, thế nhưng cũng không nhằm vào Bắc Lương, chẳng qua là nhắc đến Đoạn Nghiệp, nàng không thể nhịn nữa, một câu cuối cùng mang theo tràn đầy khiêu khích: "Muốn bổn vương giúp ngài giải quyết sao?"
Tự Cừ Duyên càng là bất đắc dĩ, nghĩ đến tin tức ám vệ thu được, nhiếp chính vương vậy mà tự mình mang binh đến Tây Bình cứu người, thiếu chút nữa bị Đoạn Nghiệp bắn chết, trong lòng Tự Cừ Duyên hơi nghi hoặc một chút. Nhiếp chính vương đối Phó Ngôn Khanh sốt sắng thái quá rồi, cảm giác thấy hơi... Giật mình nhớ tới ngày ấy Phó Ngôn Khanh nhắc tới ái nhân của nàng, dáng vẻ không chút nào che giấu tự hào, Tự Cừ Duyên buông tiếng thở dài, mơ hồ đã đoán được điều gì đó.
Hiện tại Tự Cừ Dã lòng muôn dạ thú, để hắn lại là mối họa khôn lường, chi bằng nhân dịp này thẳng tay diệt trừ hắn. Nếu hắn bắt nhân đừng trách ta bất nghĩa. Đến mức Đoạn Nghiệp, chỉ cần giao đầu của hắn cho nhiếp chính vương, liền có thể lấy lại công đạo cho các nàng. Tự Cừ Duyên ý đã định, lập tức cho người tiến hành.
Triệu Tử Nghiễn hành tung bại lộ, nàng cũng không cần che giấu nữa, trực tiếp từ Tần Châu đi Giang Lăng phủ. Lúc này đại quân Tây Nam Vương đóng ở ba nơi chống đỡ ba mặt giáp công, tại Trường Sa phủ giằng co cùng Tiêu Thác, tại phía tây Lãng Châu giao chiến cùng Thổ Dục Hồn, tại Kiếm Môn Thục Đạo bày trận bảo vệ Ích Châu thành. Giang Lăng phủ nằm ở hướng còn lại, vì vậy tương đối an toàn, cũng có thể thuận tiện giám sát tình hình chiến đấu ba bên.
Đoàn người đến Giang Lăng phủ đã ba ngày, liền có một người tự xưng là Tào Lưu Cẩm, nữ nhi của tiết độ sứ Quỳ Châu, mong được yết kiến nhiếp chính vương. Tiết độ sứ Quỳ Châu chính là Tào Diễn, là người nắm quyền điều khiển toàn bộ thủ vệ quân Quỳ Châu, uy danh ở Đại Hạ không ai không biết. Trước đây Quỳ Châu gặp nạn trộm cướp không ngừng, trị an rối loạn, là vùng đất mà quan viên triều đình đều ngại đến nhận chức, nhưng từ khi Tào Diễn đến, hắn nhanh chóng chỉnh lý quân đội, liên thủ cùng thứ sử Quỳ Châu dẹp yên nạn trộm cướp, an ổn dân chạy nạn, từ đó Quỳ Châu phát triển ngày càng phồn thịnh thái bình. Chẳng qua là lần này thứ sử Quỳ Châu tạo phản theo Triệu Mặc Tiên, lại mượn danh nghĩa Tào Diễn kích động các thế lực chống lại triều đình.
Đối với nữ nhân tự xưng là Tào Lưu Cẩm, Triệu Tử nghiễn có chút hiếu kỳ. Nàng ánh mắt nhìn sang hỏi ý Phó Ngôn Khanh, thấy người kia gật đầu, Triệu Tử Nghiễn mới cho gọi người vào.
Một lát sau, binh lính dẫn theo một người mặc đồ trắng tiến vào sảnh đường, nữ nhân kia nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn, lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi nồng đậm bi thương lại mang theo tia quật cường, cung kính nói: "Dân nữ Tào Lưu Cẩm, bái kiến Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Nàng quỳ đến thẳng tắp, đầu cúi xuống cũng vô cùng dứt khoát, cả người bao phủ một luồng trầm lắng bi thương cùng oán hận.
Triệu Tử Nghiễn tỏ ý nàng đứng lên: "Ở chỗ này không cần làm đại lễ, đứng lên rồi nói, thứ sử đại nhân nói cô muốn gặp ta, đây là có chuyện gì?"
Tào Lưu Cẩm đứng người lên, con mắt ửng đỏ nghẹn tiếng nói: "Cầu Nhiếp chính vương thay phụ thân dân nữ báo thù!"
Nàng kia thoạt nhìn có chút yếu đuối, nhưng toàn thân phát ra một luồng kiên nghị, thể hiện rõ khí khái con nhà võ tướng. Ánh mắt nàng cũng không một chút siểm nịnh mà nhìn thẳng vào người đối diện, khách quan mà nói, Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn đối với nàng rất có thiện cảm.
"Phụ thân của cô là Tào Diễn?" Triệu Tử Nghiễn không có trực tiếp hồi đáp nàng, chẳng qua là không nhanh không chậm hỏi.
"Không sai."
"Cô như thế nào lại tới đây?" Triệu Tử Nghiễn ngón tay vuốt nhẹ mấy lần, để Phó Ngôn Khanh nhịn không được cúi đầu cười nhạt, xem ra các nàng nghĩ giống nhau.
Tào Lưu Cẩm nghe nhiếp chính vương hỏi như vậy, nguyên bản con mắt ửng đỏ lập tức tràn đầy lệ, nhưng lại bị nàng đè ép xuống: "Phụ thân hôm ấy đáp ứng lời mời, để lại mẫu thân cùng dân nữ ở nhà. Vừa vặn phó tướng đến phủ có công vụ tìm phụ thân, vì vậy ở đại sảnh cùng đợi. Vốn là phụ thân nói sẽ rất nhanh trở về, nhưng đến tận giờ tuất còn chưa thấy bóng dáng, mẫu thân phái người đi hỏi, còn chưa đi ra khỏi cửa, liền có một nhóm binh lính vọt vào, giết toàn bộ người trong Tào phủ....." Nàng kể đến đây, tâm tình có chút kích động, Triệu Tử Nghiễn cũng không cắt ngang nàng, tùy ý nàng nói tiếp.
"Cuối cùng mẫu thân nói việc đã đến nước này, phụ thân tất nhiên vô pháp thoát khỏi, người không chịu rời khỏi, phó tướng mang theo dân nữ một đường trốn, lúc sau lại có một nhóm binh sĩ thân tín của phụ thân đến giải cứu, trải qua một trận chém giết, mở đường máu đưa dân nữ thoát khỏi. Nhưng bọn họ cuối cùng đều chết rồi, dân nữ bị đuổi đến không đường để chạy, tại Quỳ châu ngoài thành rơi vào khe núi Lạc Phong Nhai, nhưng cũng may ông trời không tuyệt đường người, dân nữ cuối cùng lại nhặt về một cái mạng nhỏ. Dân nữ mang theo tín vật của mẫu thân, ngày đêm đi đến Giang Lăng tìm Lâm thúc thúc, mong thúc ấy thay dân nữ tìm lại công đạo, lúc này Lâm thúc thúc mới dẫn dân nữ đến gặp nhiếp chính vương."
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cô nương nén bi thương, chuyện của phụ thân cô, triều đình rất rõ ràng, sẽ không oan uổng hắn. Còn cô nói thay phụ thân cô báo thù... Quỳ Châu tất nhiên bổn vương sẽ thu trở về, nghịch tặc sẽ bị thẳng tay trừng trị, cô nương hãy kiên nhẫn đợi."
Tào Lưu Cẩm xoa xoa nước mắt, lại một lần nữa quỳ xuống: "Dân nữ thỉnh cầu quân thượng, cho phép dân nữ ra trận, chính ta giết kẻ thù rửa hận."
Triệu Tử Nghiễn sững sờ, nhíu nhíu mày, nhưng lại nghe nàng nói: "Dân nữ trong tay có Phòng bố đồ cứ điểm Quỳ Châu."
Thứ sử lập tức giật mình, Triệu Tử Nghiễn ánh mắt hơi thu: "Đã có Phòng bố đồ, vì sao không sớm trình lên."
Tào Lưu Cẩm quỳ xuống đất dập đầu, cắn răng nói: "Phòng bố đồ vô cùng quan trọng, như vậy trước tiên đưa lên, ai sẽ tin dân nữ, nói không chừng còn cho rằng dân nữ là mật thám. Lúc trước vào Giang Lăng phủ, liền nhiều lần khó khăn trắc trở."
Thứ sử Giang Lăng lúng túng quỳ xuống, sợ hãi nói: "Thần sắp xếp không chu toàn, mong quân thượng thứ tội...."
Tào Lưu Cẩm lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, dân nữ muốn tự tay giết Trình Diệp báo thù, cũng chỉ có quân thượng mới có thể làm chủ."
Triệu Tử Nghiễn khoác tay cho thứ sử đứng lên, trầm mặc thật lâu, híp mắt nhìn Tào Lưu Cẩm: "Cô nương đây là đang uy hiếp bổn vương, cô như thế nào tin rằng, bổn vương sẽ không nghĩ cô là mật thám?"
Tào Lưu Cẩm sắc mặt căng thẳng: "Dân nữ không dám, dù cho quân thượng không đáp ứng, Phòng bố đồ này dân nữ cũng sẽ dâng lên người, còn việc dân nữ có phải mật thám hay không, dân nữ tin tưởng quân thượng thánh minh, sẽ không oan uổng người vô tội." Nói xong lần nữa trùng trùng điệp điệp dập đầu.
Phó Ngôn Khanh có chút liếc Triệu Tử Nghiễn một cái: "Quân thượng không được hù dọa người ta, tạm thời để cho nàng ấy nghỉ ngơi, sau đó lại bàn luận tiếp."
Nàng nói xong, Triệu Tử Nghiễn lập tức thu khí tràng, khẽ cười nói: "Được rồi, đứng lên đi, chuyện kiểm định Phòng bố đồ cũng không vội, mong muốn của cô, bổn vương sẽ xem xét, một lát sau bổn vương lại truyền, đi trước nghỉ ngơi."
Triệu Tử Nghiễn lớn lên xinh đẹp diễm lệ điểm này không ai phải nghi vấn, thế nhưng phần lớn người nhìn thấy nàng, đều là bị cỗ khí tràng của nàng áp bách, từ khi nàng trở thành nhiếp chính vương, càng phát ra uy nghiêm khiến người không dám nhìn thẳng, làm sao có ai dám mơ ước đến mỹ mạo của nàng. Nhưng giờ phút này nàng dáng vẻ mỉm cười ôn nhu, khiến cho Tào Lưu Cẩm nguyên bản thấy chết không sờn, vậy mà gương mặt ngẩn ngơ ửng hồng, chân tay luống cuống mà lui xuống.
Sau khi ra cửa, Tào Lưu Cẩm quay đầu lại nhìn thoáng qua, nữ tử ngồi bên cạnh vừa thay mình nói mấy câu, lúc này nghiêng đến bên người nhiếp chính vương, không biết nói gì đó, có thể khiến cho nhiếp chính vương cưng chiều ấm áp mỉm cười, trong mắt giống như chứa đầy một hồ xuân thủy, không còn một chút nào uy nghiêm nhuệ khí của nhiếp chính vương.
Phó Ngôn Khanh nhỏ giọng nói: "Nàng đối với tiểu cô nương nhà người ta loạn cười cái gì, cũng không sợ khiến người hiểu lầm."
Triệu Tử Nghiễn vui vẻ nhìn xem nàng, mím môi nói: "Ta là cười với nàng, nàng không được dấm chua."
Mắt thấy trong phòng không ai, Triệu Tử Nghiễn muốn hôn nàng, Phó Ngôn Khanh nhưng lại là né tránh, trực tiếp đi ra ngoài: "Ta đi cấp nàng nấu thuốc."
Thuốc điều trị cho Triệu Tử Nghiễn chưa từng ngưng lại, Nhạc Thắng Lân cùng Dược Tam Thông còn thỉnh thoảng đổi đơn thuốc, ngày càng đắng chát. Nhìn xem không còn thấy bóng dáng người, Triệu Tử Nghiễn có chút phiền muộn, từ khi chân của nàng đứng không được, tắm gội cũng đều nhờ một tay Phó Ngôn Khanh hỗ trợ. Nhưng Phó Ngôn Khanh tựa hồ đối với nàng không có hứng thú gì, mỗi lần cởi y phục cho nàng, hoặc là ôm nàng ra khỏi thùng tắm, đều chưa từng vượt qua khuôn phép, thậm chí Triệu Tử Nghiễn nhịn không được đều muốn nàng ấy, câu dẫn các kiểu, Phó Ngôn Khanh cũng chưa từng đáp ứng. Nàng ấy cũng không phải là không có phản ứng, chỉ là đến lúc cuối cùng, nàng ấy luôn nhẫn nhịn, mang theo mặt mũi tràn đầy đỏ ứng nói buồn ngủ, đều như vậy nàng như thế nào còn có thể ngủ đây!
Không muốn ép buộc Phó Ngôn Khanh, mỗi lần Triệu Tử Nghiễn đều thuận theo, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, nếu nói Phó Ngôn Khanh không yêu nàng, nàng chắc chắn không tin rồi.
Triệu Tử Nghiễn xoắn xuýt một trận, bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần Phó Ngôn Khanh lâm trận đào thoát, ánh mắt nàng ấy đều nhàn nhạt như vậy, nàng vô cùng ngạc nhiên, cuối cùng dở khóc dở cười, nàng đã hiểu vì sao cảm giác ánh mắt đó quen thuộc rồi. Chính là đêm đó ở doanh trướng trên đường đi Ích Châu, nàng nhất thời khó kìm lòng nổi suýt nữa thì muốn Phó Ngôn Khanh, nhưng nửa đường lại dừng tay, bởi vì nghĩ bản thân không còn sống lâu nữa, không muốn làm tổn thương nàng ấy. Khi đó Phó Ngôn Khanh cũng nhàn nhạt nhìn nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy tội lỗi hồi lâu....phải chăng là nàng ấy vẫn còn để bụng? Càng nghĩ càng có khả năng, Triệu Tử Nghiễn thở dài một tiếng, tự lẩm bẩm nói: "Như thế nào lại ghi thù lâu như vậy?" Nói xong, chính mình lại bật cười, nhưng là cảm thấy thật đáng yêu a.
Đến mức đối Tào Lưu Cẩm, thứ sử Giang Lăng dĩ nhiên cho người điều tra, đích xác sự tình không sai biệt lắm. Phòng bố đồ vốn là bảo vật của Triệu gia, năm đó Triệu gia bị kẻ địch tấn công, Tào Diễn dẫn binh cứu viện nhưng không kịp, đến nơi thì cả phủ đã bốc cháy, chỉ duy nhất nữ nhi Triệu gia còn sống sót. Binh lính sau đó lật tung khắp nơi vẫn tìm không thấy phòng bố đồ, Tào Diễn nghi ngờ đứa trẻ kia cất giấu, vì vậy mới đem về phủ nhận làm nghĩa nữ, đổi tên là Tào Lưu Cẩm. Như vậy, trong tay Tào Lưu Cẩm có vật này, cũng là hợp lí.
Nhưng trong lòng Triệu Tử Nghiễn vẫn là kéo căng như một dây cung, dù sao nàng vẫn cảm thấy Tào Lưu Cẩm xuất hiện thật trùng hợp, Quỳ Châu chính là nơi khiến Tây Nam Vương đau đầu nhất, nhiều lần công phá đều không được, giờ phút này thân phận nhiếp chính vương của nàng bại lộ, lập tức xuất hiện cái gọi là Quỳ châu Tiết Độ Sứ nữ nhi, nàng không thể không phòng.
Bất quá Triệu Tử Nghiễn vẫn thoải mái đáp ứng điều kiện của Tào Lưu Cẩm, chỉ là nàng trước hết cần nghiệm chứng phòng bố đồ là thật hay giả. Tào Lưu Cẩm cảm tạ rối rít, đặc biệt kiên quyết muốn ở lại bên người nàng chờ tin tức, nàng cũng liền tùy ý nàng ta.
Bất quá không thể không nói Tào Lưu Cẩm rất được người ưa thích, tuy rằng có điểm yếu đuối nhưng dù sao vẫn xuất thân con nhà võ tướng, tuyệt không giống mấy vị tiểu thư tay yếu chân mềm, lúc ở bên người Triệu Tử Nghiễn, nàng ta còn thường giúp nhiếp chính vương xử lý một vài chuyện, lại cùng mấy người Phó Dương sống chung rất tốt.
Bất quá còn chưa gặp mặt được Phó Hoài, các nàng liền nghênh đón một vị khách đặc biệt đến thăm. Nhìn trước mắt thiếu niên khôi ngô tuấn tú, Triệu Tử Nghiễn thoáng kinh ngạc, ánh mắt lập tức chuyển về phía Phó Ngôn Khanh.
Thiếu niên thấy Phó Ngôn Khanh, trên gương mặt tuấn lang tràn đầy kích động vui sướng, thiếu chút nữa nhịn không được liền chạy ào vào lòng nàng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, quy củ hướng Triệu Tử Nghiễn thi lễ: "Phó Ngôn Húc bái kiến quân thượng!"
Xung quanh đều là người tâm phúc, Triệu Tử Nghiễn cũng không cần che giấu vui vẻ trong mắt: "Tiểu vương gia đường xa mệt mỏi mà đến, không cần đa lễ, ban ghế ngồi." Nói xong nàng cho người hầu lui xuống hết, trong phòng liền chỉ còn ba người, nàng mỉm cười nói: "Không cần gò bó nữa."
Phó Ngôn Khanh trước đó đã viết thư báo cho Phó Ngôn Húc biết, giao tình của nàng cùng Triệu Tử Nghiễn rất tốt, tuy rằng không có nhắc đến tình cảm của các nàng, nhưng Phó Ngôn Húc cũng hiểu được không cần dè chừng Triệu Tử Nghiễn, lập tức đứng lên, đi đến trước Phó Ngôn Khanh, vui vẻ nói: "A tỷ!"
Phó Ngôn Khanh đối cái tiểu đệ hiển nhiên rất nuông chiều, đưa tay giúp hắn chỉnh ngay ngắn lại vạt áo, hơi sẳn giọng: "Đã là người lớn, sao có thể hồ đồ như vậy."
Phó Ngôn Húc nhếch miệng cười vui sướng, làm nũng nói: "Đệ nhớ A tỷ, đều hơn mấy tháng rồi không có gặp A tỷ, phụ vương cũng nhớ mong A tỷ vô cùng, nếu không phải chiến sự căng thẳng, người nhất định đã tới thăm tỷ rồi."
Phó Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ: "Còn làm nũng, quân thượng còn đang ở đây." Nói xong nàng thoáng nhìn qua Triệu Tử Nghiễn, trong lời nói cũng không có bao nhiêu ý trách cứ.
Phó Ngôn Húc có chút xấu hổ, sau đó ngẩng lên nhìn Triệu Tử Nghiễn, nghiêm túc nói: "Ngôn Húc nhìn thấy A tỷ thật vui vẻ, vừa rồi thất lễ. A tỷ nói quân thượng bảo hộ tỷ ấy rất nhiều, lại một lòng tín nhiệm Tây Nam Vương phủ, Ngôn Húc còn chưa khấu tạ quân thượng ưu ái."
Phó Ngôn Húc bất quá mười lăm tuổi, như cũ ngây thơ, nhưng nói mấy câu vừa rồi rất ra dáng người lớn, Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu, ôn hòa nói: "Ta thuở nhỏ liền cùng A tỷ ngươi quen biết, năm đó ở trong nội cung được nàng chiếu cố rất nhiều, hôm nay lại trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, sớm liền tuy hai mà một. Ngươi là đệ đệ ruột của nàng, cũng đừng nên xa lạ như vậy, nếu không chê, gọi ta một tiếng tỷ tỷ liền tốt."
Phó Ngôn Húc nghe thấy sững sờ, sớm liền nghe A tỷ nhiều lần nhắc đến nàng, gần nhất trong thư từ đều nói về nhiếp chính vương, chẳng qua hắn không ngờ nhiếp chính vương thật hiền lành, không có chút nào tự cao tự đại. Để hắn trực tiếp gọi nhiếp chính vương là tỷ tỷ, hắn vẫn còn có chút không dám vượt qua khuôn phép, nhưng thấy A tỷ khẽ gật đầu mỉm cười nhìn hắn, tỷ ấy lại nhìn sang nhiếp chính vương, trong mắt mang theo ấm áp dịu dàng mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Phó Ngôn Húc dừng một chút, mới cười nói: "Nếu như quân thượng ưu ái, Ngôn Húc liền vượt qua khuôn phép rồi , Ngôn Húc bái kiến Tử Nghiễn tỷ tỷ."
Triệu Tử Nghiễn thấy Phó Ngôn Húc ý tứ thăm dò rõ ràng, trong mắt mang cười, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Phó Ngôn Húc vẫn đang đánh giá nàng, trong lòng nhịn không được cảm khái, quân thượng tỷ tỷ thật là quá mức xinh đẹp nha.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Quận chúa: Húc nhi gọi sai rồi, nên gọi A tẩu.
Tiểu vương gia: như thế nào mấy tháng không gặp, A tỷ liền biến thành phò mã!
Điện hạ (khóc chít chít): Khanh nhi, nàng khi dễ ta
Quận chúa: ta còn chưa có khi dễ nàng đâu?
Độc giả: nghẹn ngào, câm nín, cảm thấy trời đất đảo lộn.