Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 11: Mãi cho đến lúc chết nó cũng không nói với ba một câu thật lòng



Sau đó cô bé này bị ba mẹ gọi đi, Chu Trạch Diên lại đi quanh nói chuyện phiếm với mấy cô em khác, khách khí trao đổi số điện thoại, sau đó lục tục chào tạm biệt. Ngắm suông đã nghiền chả khoa học tẹo nào, hắn cảm giác hình như mình còn khát hơn lúc nãy.

Lượn quanh hội trường mấy vòng, không có đối tượng thích hợp, hắn hết sức rầu rĩ đi xem ba hắn đang làm gì, Chu Nhâm không còn đứng chỗ đó, không biết đã đi nơi nào.

“Trạch Tục, đến bên này.” Vu Thức Khiêm ngoắc tay gọi, hắn không thể làm gì khác hơn là đi qua.

V Thức Khiêm lôi kéo giới thiệu mấy người với hắn, “Vị này là đàn anh của con, cũng xuất thân từ học viện kinh tế B đại, bây giờ công tác bên công thương. Vị này năm ngoái mới từ nước M trở lại, bây giờ đang điều hành công ty mạng…”

Chu Trạch Diên triển khai khuôn mặt tươi cười đối phó từng người một, dù sao Vu Thức Khiêm cũng có ý tốt, kết giao những người này chẳng sợ thiệt thân, chẳng qua ở đây toàn người quen, còn phải làm bộ như không quen đi chào hỏi bọn họ, ngẫm đến đức hạnh của đối phương, trong lòng Chu Trạch Diên thầm giơ ngón giữa: mặt người dạ thú!

Sau một lúc tán gẫu thì tản ra, Vu Thức Khiêm nói: “Trạch Tục bác nghe Uyển Hân nói con rất chú tâm học tập, cái này rất tốt, thanh niên trai tráng nên cố gắng nhiều chút.”

Chu Trạch Diên gật đầu thụ giáo: “Ngài nói phải, cháu còn không đủ cố gắng.”

Vu Thức Khiêm vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Đứa bé ngoan, khiêm tốn quá rồi.”

Một phục vụ viên đi xuyên qua đám đông đến bên này, nói với Vu Thức Khiêm: “Vu tiên sinh, Vu phu nhân gọi ngài đến phòng nghỉ phía sau, nói rằng đã đến giờ uống thuốc.”.

Chu Trạch Diên lập tức tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Ngài sao vậy? Do bệnh huyết áp lúc trước gây ra ạ?”

Vu Thức Khiêm nói: “Không có chuyện gì, bác có tuổi rồi bị huyết áp cũng bình thường thôi.” Ông nắm tay Chu Trạch Diên kéo đi, “Chơi cũng đủ rồi,

con đi cùng bác đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi.”

Chu Trạch Diên cảm giác Vu Thức Khiêm có phần thật lòng yêu thích hắn, mà hắn cũng có ấn tượng tốt về Vu Thức Khiêm, thế nên không nói gì liền đi theo.

Trên đường đi, Vu Thức Khiêm hỏi han chuyện học hành và thân thể hắn, thỉnh thoảng chỉ bảo mấy câu, Chu Trạch Diên đều gật đầu lắng nghe. Phương thức giao lưu giữa trưởng bối và vãn bối như thế này, đối với hắn mà nói, quá mới mẻ cũng quá tốt đẹp.

Qua mấy khúc quanh, hai người đi tới trước cửa phòng nghỉ, Vu Thức Khiêm đi trước vừa đẩy cửa, vừa ngoái đầu nói chuyện với Chu Trạch Diên.

Cửa phòng bị đẩy ra lộ ra cảnh tượng bên trong, trong nháy mắt nụ cười đông cứng trên mặt Chu Trạch Diên.

Hai người bên trong nhanh chóng tách ra, thế nhưng vừa rồi rõ ràng đang ôm nhau.

Vu Thức Khiêm cũng sửng sốt, thật lâu mới nói: “Các ngươi…” nhưng lại nói không lên lời.

Đôi mắt Vu Uyển Hân hồng hồng, nước mắt còn chưa khô, ngón tay nắm chặt viền âu phục, gượng gạo nói: “Ba à, chúng con… thật xin lỗi.”

Chu Trạch Diên nhìn chằm chằm Chu Nhâm, Chu Nhâm cũng nhìn hắn, hai người đều là vẻ mặt không cảm xúc, cực kỳ giống hai cha con ruột.

Thật lâu sau Vu Thức Khiêm mới tìm lại được thanh âm, khó tin thốt lên: “Hai người các ngươi làm sao có thể…”

“Thật ghê tởm!” Chu Trạch Diên lạnh lùng phun ra ba chữ, lùi về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm Chu Nhâm lặp lại lần nữa, “Thật ghê tởm.”

Vu Thức Khiêm cau mày nói: “Trạch Tục, con…” ông còn chưa kịp nói gì, Chu Trạch Diên đã xoay người chạy.

Chu Nhâm nhanh chân muốn đuổi theo, lại bị Vu Thức Khiêm đưa tay chặn: “Cậu trước không được đi!” tay kia bám vào khung cửa, mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, dường như có chút khó thở.

Chu Nhâm theo bản năng đỡ ông, Vu Uyển Hân cả kinh kêu lên: “Baba! Ba làm sao vậy!”

Chu Nhâm nhìn phương hướng con trai bỏ đi, mím chặt môi.

***

Chu Trạch Diên trở lại phòng yến hội, tiện tay cầm chai rượu đỏ tu một nửa, vị rượu cay nồng tràn vào cổ họng áp chế phần nào lửa giận muốn phun trào. Hắn dựa lên tường nhìn đám người còn đang cười nói vui vẻ kia, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Chu Nhâm sao có thể làm như vậy? Ba hắn – Chu Nhâm làm sao có thể làm như vậy!

Một cô nàng hồi nãy có tán gẫu với hắn đi ngang qua, hỏi: “Chu Trạch Tục, anh làm sao vậy? Uống nhiều quá à?”

Chu Trạch Diên chớp mắt nhìn, khiến cô nàng bật cười, trêu: “Lông mi của anh dài quá nha! Uống nhiều thật à? Đừng có giả vờ say đó.”

Chu Trạch Diên đột nhiên hỏi: “Ý nghĩa của cúc Marguerite là gì?”

Cô nàng bật cười ha ha, đẩy hắn một cái: “Anh biết cách làm con gái vui vẻ đó.”.

Chu Trạch Diên gằn lên: “Nghg là gì?”

Cô nàng lại gần, nói nhỏ vào tai hắn: “Ý nghĩa của Marguerite là… thầm mến.” cô nàng kéo cổ áo Chu Trạch Diên, hỏi: “Đợi kết thúc muốn đi đâu sao anh?”

Đột nhiên Chu Trạch Diên đứng bật dậy, dọa cô nàng sợ hết hồn: “Làm gì vậy?!”

“Thầm mến?” Chu Trạch Diên ngẩn người, hình như nghĩ ra điều gì đó thoải mái, quay đầu nói với cô nàng: “Cám ơn cưng, chúc cưng tối nay có thể gặp được Kim Thành Vũ,

không, còn đẹp trai hơn hắn.”

Thấy hắn muốn đi, cô nàng vội la lên: “Em không thèm Kim Thành Vũ! Anh không muốn em à?“

Chu Trạch Diên không hề quay đầu lại, phất tay.

***

Chu Nhâm và Vu Uyển Hân đứng ngoài cửa phòng nghỉ, Vu Uyển Hân đau buồn muốn ôm cánh tay Chu Nhâm, bị Chu Nhâm – mặt thiếu kiên nhẫn né tránh, nói: “Cô vào thăm ba mình đi, tôi gọi 120, xe cấp cứu tới liền đó.”

Vu Uyển Hân chưa từ bỏ ý định tiếp tục đưa tay, lần này Chu Nhâm tránh không được, bị cô ta kéo ống tay áo, thút thít nói: “Em thật sự không cố ý.”

Chu Nhâm lạnh lùng nói: “Không cần nói gì hết, từ nay về sau tôi sẽ không gặp cô, cô cũng không cần lại

đi Chu gia nữa, tôi sẽ tìm truyền thông thông báo cô và Trạch Diên đã giải trừ hôn nhân.“

Vu Uyển Hân càng khóc lớn hơn: “Anh không thể làm thế, Trạch Diên thích em mà…”

Chu Nhâm gắt: “Nếu không vì lí do đó, tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.“

Vu Uyển Hân vội nói: “Vậy anh coi như không biết gì đi, em sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh…”

Chu Nhâm hơi giận nói: “Lời tôi vừa nói cô nghe không hiểu?”

Vu Uyển Hân khóc òa: “Em chẳng qua thích anh, có lỗi gì chứ…”

Trên đường trở về Chu Trạch Diên núp một góc nghe trộm, không khác so với hắn dự đoán, thò ra nhìn, vừa lúc thấy Vu Uyển Hân muốn nhào vào lòng Chu Nhâm, Chu Nhâm bị cô ả kéo, tránh không được, cau mày chẳng biết làm sao.

Chu Trạch Diên xù lông, nhảy ra hô lớn: “Buông ba tôi ra!”

Vu Uyển Hân sững người, Chu Trạch Diên cách vài bước lao tới, mắng một trận phủ đầu: “Con mẹ nó cô có biết xấu hổ không hả! MD dám câu dẫn ba tôi! Ba tôi không muốn đánh cô là cho cô tí mặt mũi! Cô có tin tôi đánh cho cha mẹ khỏi nhận ra cô không! Khóc à! Khóc cái rắm! Bitch vẫn hoàn bitch! Giả vờ làm đóa sen thuần khiết nhưng TMD bản chất vẫn là bitch!”

Chu Trạch Diên mắng đã đời, Vu Uyển Hân cũng bị mắng đếm ngu người, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến nay làm gì có ai dùng những từ đó mắng chửi cô ả.

Chu Nhâm kinh ngạc nhìn con trai, Chu Trạch Diên buông Vu Uyển Hân ra, đi tới trước mặt ba hắn, ác thanh ác khí (Giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề) nói: “Ba xem gì nữa, còn không đi mau!”

Sau đó, hai cha con người trước người sau đi ra ngoài.

Chạy một mạch về Chu gia, Chu Nhâm lái xe vào gara, tắt máy nhưng không xuống xe, Chu Trạch Diên ngồi ghế phó lái cũng không động. Chuyện này giải quyết ở bên ngoài là tốt nhất, mang về nhà lỡ bị người giúp việc nghe được, chẳng biết lại gây thêm sóng gió gì nữa.

Chu Trạch Diên chờ Chu Nhâm giải thích, đợi thật lâu Chu Nhâm chẳng có động tĩnh gì, không nhịn được mở lời trước, bất mãn hỏi: “Chừng nào thì ba biết tư tâm của cô ả?”

Chu Nhâm hờ hững nói: “Tối nay, ngay lúc đó.”

Chu Trạch Diên hỏi: “Ba không thấy cô ta có vấn đề à? Tôi, anh tôi chết lâu như vậy, cô ta còn chạy tới đòi làm chị dâu, ba không cảm thấy cô ta có bệnh sao?”

Chu Nhâm trả lời: “Ba cứ tưởng, Vu Uyển Hân và anh con yêu nhau.”

Chu Trạch Diên hít một hơi thật sâu: “Anh con nói cho ba biết?”

Chu Nhâm chần chừ một lát mới nói: “Không, là Vu Uyển Hân nói. Anh con sẽ không bao giờ nói những chuyện đó với ba.”

Chu Trạch Diên hoàn toàn bị đánh bại: “Giề? Cô ta nói anh con thích ả, ba tin liền, vậy nếu là, nếu là Bạch Khôn cũng chạy tới nói anh con thích gã cầu xin ba tác thành, ba cũng tin hả?”

Chu Nhâm nhíu mi, nói: “Dĩ nhiên ba có hỏi anh con có đồng ý cưới không, nó đồng ý.”

Chu Trạch Diên trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Có lẽ anh ấy chẳng qua không muốn đối nghịch ba.”

Chu Nhâm gật đầu, “Ba cũng nghĩ thế, nó luôn nghe lời.”

Chu Trạch Diên choáng rồi, hắn luôn nghe lời? Nghe lời??? Hắn á??????

Chu Nhâm nói tiếp: “Ba nói gì nó cũng gật, ba muốn nó làm gì nó cũng làm, nhưng mãi cho đến lúc nó chết, ba chưa từng được nghe một câu nói thật lòng của nó.”

Chu Trạch Diên không tìm được lời nào để phản bác.

Chu Nhâm cũng im lặng một hồi, nói tiếp: “Con không xin lỗi à?”

Cả người Chu Trạch Diên cứng đờ, đậu xanh nhìn ra nhanh vậy không phải chứ!

Chu Nhâm nói: “Con mắng ba một câu, hai lần, ba chữ.”

Chu Trạch Diên hùng hổ chưa đến một tiếng, lần thứ hai xẹp lép: “Con sai rồi, không nên hiểu lầm người, ba à, con xin lỗi.”

Chu Nhâm trừng hắn: “Những lời con mắng Vu Uyển Hân, học từ ai?”

Chu Trạch Diên ngập ngừng nói: “Là do… con từng nghe người khác mắng như vậy…”

Chu Nhâm vốn không có ý định truy cứu, huống chi con trai nói mấy lời thô tục không phải là tội nặng không được tha thứ. Nhìn con trai đang hùng hùng hổ hổ thoáng cái ỉu xìu như trái bóng xì hơi, thật là vừa vui vẻ vừa đáng yêu.
— QUẢNG CÁO —