Tin chiến thắng Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đánh bại Thanh Tiêu quốc truyền vào hoàng cung Bắc Địch, Thái Hòa đế trên triều hô liên tiếp ba tiếng tốt, trong mắt tràn đầy vui mừng, tán dương, hắn đem tin tức truyền đến cho Văn Hoa hoàng hậu, hai người đều tán thường không dứt lời.
“Hoàng thượng, đây thực sự là tin tức tốt!” Hoàng hậu vui mừng tột độ, lần đầu Tiêu Quân Mặc xuất chinh đã có thể vừa xuất sư đã chiến thắng, người làm mẫu thân như nàng đương nhiên cảm thấy kiêu ngạo!
“Bắc Địch có hy vọng được kế nghiệp rồi!” Thái Hòa đế có thể nói là vô cùng hài lòng với Tiêu Quân Mặc, làm một Thái tử, sợ nhất chính là chỉ được cái bề ngoài mà không có năng lực, Tiêu Quân Mặc lại không phải người như vậy, văn thao võ lược mọi thứ đều tốt, sau này giao việc ngoại giao của Bắc Địch cho y, hắn hoàn toàn yên tâm!
Ở Thanh Tiêu quốc, mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đã định ngày trở về khởi hành về nước, Lưu Uyên bị nhốt trong xe, hai tay mamng xiềng xích, bốn phía phái trọng binh canh giữ.
Ngồi trên lưng ngựa, Kinh Phong cùng Lôi Đình tình cảm vẫn tốt như cũ, thường thường ghé sát vào nhau giao lưu tình cảm, Tô Lan Thanh lúc này đã nghĩ thông suốt đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên, mặc kệ đi theo chũng nó.
Tiêu Quân Mặc xem cảnh trước mắt cũng cảm thấy rất thú vị, quả nhiên chủ nhân nào thì nuôi ra ngựa đó, tâm hắn duyệt Tô Lan Thanh, Lôi Đình cùng Kinh Phong có vẻ cũng vô cùng hòa thuận, hắn kéo dây cương, cười vang: “Lan Thanh, không bằng chúng ta đua ngựa đi?”
“Được, lấy gì đặt cược?” Tô Lan Thanh vui vẻ gật đầu, y kéo dây cương của Kinh Phong, tách hai con ngựa ra, hai người giục ngựa về phía trước, bỏ lại đại đội một khoảng xa, thả chậm tốc độ.
“Chờ ta thắng rồi nói chuyện đặt cược cũng không muộn!” Đánh giặc thì Tiêu Quân Mặc không thể so với Tô Lan Thanh, nhưng cưới ngựa thì hắn có thể không phân cao thấp với y, vì có thể sánh đôi với Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc từ sau khi trọng sinh giành rất nhiều công sức cho việc luyện cưỡi ngựa, hắn tự tin mình có thể chiến thắng.
Tô Lan Thanh đồng ý, không chờ hắn mở miệng lập tức giục ngựa xong về phía trước, khiến cho Tiêu Quân Mặc ở phía sau phải kêu to: “Ai nha! Lan Thanh ngươi chơi xấu!” rồi lập tức giục ngựa đuổi theo.
Kinh Phong cùng Lôi Đình đều là bảo mã thuần chủng đến từ Tây Vực, tốc độ chạy cũng không thể nói ai nhanh ai chậm, tóc dài Tô Lan Thanh tung bay, ống tay phấp phới, dáng người tiêu sai khiến ánh mắt Tiêu Quân Mặc không rời được, hắn ra sức thúc ngựa, rốt cuộc tại giây phút cuối cùng cũng vượt qua Kinh Phong ở dưới thân Tô Lan Thanh.
“Lan Thanh, ngươi thua.” Tiêu Quân Mặc cười đắc ý.
Tô Lan Thanh gật đầu, biết mình thua cũng không cảm thấy bất mãn, bại bởi Tiêu Quân Mặc, y tâm phục hẩu phục: “Đánh cuộc thì chấp nhận chịu thua, Điện hạ muốn cái gì?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra, không bằng tạm thời giữ lại, chờ đến khi nghĩ ra rồi đến đòi Lan Thanh sau.”
Tô Lan Thanh lên tiếng đồng ý, hai người ngồi trên lưng ngựa, chờ đại quân đuổi kịp thì sắc trời cũng đã tối, đại quân vừa vặn đi ngang qua một dòng suối, thuận tiện dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục một đêm đến sang mai lại tiếp tục.
Đối với con suối nhỏ này, chứa đầy hồi ức của Tô Lan Thanh, đó chính khi y còn bị thương chưa lành, Tiêu Quân Mặc đối với y quan tâm mọi mặt, gần như một bước không rời, hiện tại ngẫm lại, ôn nhu của Tiêu Quân Mặc thực sự khiên người khác dễ dàng động tâm.
Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ quân doanh, Tô Lan Thanh rảnh rỗi tản bộ quanh quân doanh, Tiêu Quân Mặc phía sau cũng theo kịp, hai người đều không có việc để làm, tùy tiện luận võ bán thời gian.
Võ công hai người không phân cao thấp, xét về lâu dài thì thể lực Tiêu Quân Mặc tốt hơn, hắn tay không đỡ hai chiêu thức của Tô Lan Thanh, lui về sau một bước, chỉ là bàn luận mà thôi, hai người đều là tay không mà đánh.
Thái tử cùng tướng quân luận võ đã hấp dẫn vô số binh sĩ vây xem, tất cả mọi người đều hô tên của hai người họ, khiến cho hai người càng đánh càng hưng phấn, Tô Lan Thanh chọn đúng thời cơ, tiến lên âm thầm sử dụng lực bắt lấy cánh tay Tiêu Quân Mặc, từ bên người hắn mà xuyên qua.
Tiêu Quân Mặc mắt sắp bị tóm, hắn cũng không nóng vội, từng chiêu từng chiêu hóa giải chiêu thức của Tô Lan Thanh, biến từ bị động thành chủ động, đột nhiên, ánh mắt hắn thay đổi, tiến lên bắt lấy thắt lưng Tô Lan Thanh kéo đi, mà Tô Lan Thanh bị hắn ôm trong giây lát không kịp thu tay, một chưởng đánh vào lồng ngực hắn. Chỉ thấy Tiêu Quân Mặc rút từ bên hông ra một tiểu đao, phi đến phía sau y.
Tô Lan Thanh nhất thười giật mình, bên hông mà một cánh tay gắt gao giam giữ, ngực hai người dán vào một chỗ, nhiệt độ cực nóng của Tiêu Quân Mặc xuyên qua quần áo chạm vào tim y, hai người chậm rãi rơi xuống đất, hai má Tô Lan Thanh nổi lên tầng đỏ ửng, vừa quay đầu liền thấy trên thân dao phi đến dính một con rắn nhỏ ngay chính nơi bảy tấc(*), rắn nhỏ liều mạng vặn vẹo vài cái rồi không động đậy nữa.
(*) này trong câu đánh rắn thì đánh bảy tấc. Bảy tấc tính từ đầu là vị trí tim rắn.
Cánh tay bên hông chậm rãi buông ra, Tô Lan Thanh nhìn Tiêu Quân Mặc tiến lên rút thanh đao ra, vừa rồi y quá ưng phấn, vậy mà lại không chú ý tới phía sau bỗng nhiên có một con rắn nhỏ bò tới, nói như vậy, Tiêu Quân Mặc lại vừa cứu y một lần.
Sau khi rút đao ra Tiêu Quân Mặc xoay người trở lại trước mặt y, dịu dàng nói:”Rắn này không độc, đi thôi.”
“Điện hạ, người không sao chứ?” Tô Lan Thanh còn chưa quên một chưởng không kịp thu lại vừa nãy, cũng may chưởng lực không lớn, tốt nhất là không nên có việc gì.
Tiêu Quân Mặc vốn định trả lời không sao, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lan Thanh dưới ánh trăng mang vẻ lo âu, lời đến bên miệng lại thu vào, tay phải xoa ngực rên rỉ: “Sao lại không có việc gì, Lan Thanh đánh ta đau quá!”
“Sao vậy?” Tô Lan Thanh nghe xong kinh hãi, bắt lấy tay Tiêu Quân Mặc cẩn thận bắt mạch, mạch tượng rất bình thường, khí tức cuồn cuộn lưu thông, nội lực của Tiêu Quân Mặc rất tốt, giống bị thương chỗ nào chứ?
“Lan Thanh, là nơi này bị thương, có sờ cũng phải sờ nơi này.” Tiêu Quân Mặc cảm thấy buồn cười, kéo tay Tô Lan Thanh đặt trước ngực mình, nhìn xuống nụ cười nơi khóe miệng.
Tô Lan Thanh sửng sốt, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt đang nhịn cười của Tiêu Quân Mặc, đột nhiên nhận ra bản thân bị lừa, y trừng mắt một cái, thu tay lại tức giận đi trước.
Tiêu Quân Mặc đột nhiên không cười nữa, lại càng không khỏi cảm thán, mỹ nhân trước mặt, kiếp Liễu Hạ Huệ này hắn phải làm trong bao lâu nữa đây!
“Tướng quân, điện hạ, tên Hoàng đế Thanh Tiêu kia muốn đâm đầu vào thành xe tự sát.” Một tiểu binh chạy tới bẩm báo.
“Không phải chết rồi đấy chứ?” Tô Lan Thanh nhíu mày.
“Dạ không, bị các huynh đệ cản lại, hiện tại chỉ sợ còn đang mắng chửi.”
“Đi, đi xem một chút.” Tiêu Quân Mặc tiến lên vài bước cùng Tô Lan Thanh sóng vai hướng vào quân doanh, đến nơi giam giữ Lưu Uyên chỉu thấy hắn ngồi dưới đất, hai tay bị vài binh sĩ giữ lại phía sau, nhìn thấy hai người bọn họ đến, mắng lại càng khó nghe.
Trong kinh ngày ấy bị Tiêu Quân Mặc đánh thành đầu heo, cũng không để quân y chữa thương cho hắn, cứ mặc kệ Lưu Uyên bị thương như vậy đến tận giờ mặt còn chưa hết sưng, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Tiêu Quân Mặc tiến lên, dùng sức nắm lấy cằm hắn, chỉ nghe thấy am thanh xương cốt vang lên canh cách, Tiêu Quân Mặc cười lạnh nhìn khuôn mặt không cam lòng của Lưu Uyên, lạnh giọng nói: “Muốn chết? Nào có dễ như vậy, đương nhiên sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng như vậy.” vừa dứt lời, cánh tay vang lên một tiếng cách, nhẹ nhàng tháo xuống hai cánh tay của hắn, cho dù hắn có muốn tự sát cũng không có lực.
“Tiêu… Tiêu Quân Mặc, ngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi… Ngươi sẽ bị báo ứng! Trẫm nguyền rủa ngươi sẽ bị xuống địa ngục!” Kêu thảm một tiếng, mồ hôi lạnh của Lưu Uyên chảy ròng ròng, hắn nhìn khuôn mặt không một tia biểu tình của Tiêu Quân Mặc, càng nói càng khó nghe.
Tô Lan Thanh ở bên cạnh nghe mà mặt nhăn lại, tên Lưu Uyên này, thực sự là miệng chó không mọc được ngà voi, không nói được câu nào dễ nghe! Y cười nhạo, đi đến đá một cước vào người Lưu Uyên, ngón tay khẽ nhúc nhích nắm cằm hắn, lạnh lùng nói: “Cho ngươi mắng, ngươi mắng đi!”
“Hì Hì.” Tiêu Quân Mặc không nhịn được cười, bộ dạng này giống như một đứa trẻ bị chọc cho nổi điên muốn trả thù, đáng yêu đến cực điểm, làm sao giờ, càng lúc hắn càng thấy Lan Thanh đáng yêu, cứ như vậy hắn sợ bản thân không giữ nổi mình mất!
Lưu Uyên ngã trên mặt đất, cánh tay cùng cằm bị đánh đau đớn vô cùng, ngực còn bị đạp một phát, máu nóng cuồn cuộn lại không thể phun ra, máu loãng theo khóe miệng chảy xuống, làm bẩn nửa bên thân áo giáp.
Hắn không khỏi trừng mắt, Lưu Uyên hắn đường đường là hoàng đế Thanh Tiêu, sao lại lưu lạc đến nông nỗi này chứ? Hắn hối hận bản thân không tự sát luôn ở hoàng cung Thanh Tiêu, không đâu lại để Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh làm nhục! Hắn thề, nếu ngày nào đó hắn có thể ngóc đầu trở lại, hắn nhất định lấy hai tên này ra khai đao! Giết ngàn lần để thỏa cơn giận!
Hôm sau đại quân tiếp tục hành quân, mùa đông bắt đầu, tuyết lớn bắt đầu rơi, bởi vì phía trước tuyết đọng quá dày, đại quân không thể không tạm hoãn đi chuyển mấy ngày, đóng quân tại chỗ.
Bốn phía tuyết trắng như mây, hơi lạnh ập vào mặt, Tô Lan Thanh ngồi xổm trên mặt đất, tay nắm lấy một nắm tuyết, cảm thấy có chút bùi ngùi. Nhớ lại khi còn bé trong hoàng cung cùng nặn người tuyết với Tiêu Quân Mặc, sau khi đi biên quan về không còn nhìn thấy tuyết nữa, người kia cũng không chơi người tuyết với y nữa. Hiện tại tâm tình của y thoải mái, đương nhiên là chơi tuyết rất vui vẻ.
Tiêu Quân Mặc xem xét trở về, nhìn thấy Tô Lan Thanh ngồi xổm trên mặt đất chơi tuyết, vui vẻ mà đi qua cùng y đắp một đôi người tuyết, bông tuyết trong suốt rơi qua khe tay, Tiêu Quân Mặc động lòng, dùng ngón tay dính chút tuyết bôi lên cái mũi của Tô Lan Thanh, cao giọng cười to.
Sắc mặt của Tô Lan Thanh bị lạnh đến mức trắng bệch, y vuốt đi tuyết trên mũi, tiếp tục đắp người tuyết, ánh mắt liếc sang nghiêm túc nhìn Tiêu Quân Mặc, khóe môi y nhịn không được mà hơi nhếch lên. Đợi hồi kinh, y lập tức thỉnh Hoàng thượng ở lại kinh thành, từ nay về sau, Tiêu Quân Mặc ở đâu, Tô Lan Thanh y sẽ ở đó.
Ban đêm, không biết có phải là Tiêu Quân Mặc cố ý hay không mà giường hắn thế mà lại sập, mượn cơ hội này, Tiêu Quân Mặc chạy tới trướng của y, cùng y chen chúc trên một chiếc giường. trong quân doanh từ trướng của bọn họ ra còn lại toàn bộ đều là giường chung, ngẫm lại Tiêu Quân Mặc đường đường là một Thái tử, cùng các binh sĩ ngủ cùng nhau quả thực không tốt cho lắm, Tô Lan Thanh đành im lặng nhường nửa cái giường cho hắn.
Thời tiết rét lạnh, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Quân Mặc lại cao, cùng hắn ngủ thì căn bản không cần lò sưởi, Tô Lan Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp, nhắm mắt lại đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy có một cánh tay đè lên thắt lưng y, giữ y trong lồng ngực của hắn, thoải mái ấm áp.
Tô Lan Thanh buồn ngủ bị cưỡng chế di rời, y nhắm mắt lại giả bộ như không biết, hô hấp nhẹ nhàng mà đều đều, thật lâu sau, y mở to mắt, Tiêu Quân Mặc đã ngủ say, y trộm đánh giá dung nhan lúc ngủ của y, khóe môi cười nhẹ.
Nhìn một lát, Tô Lan Thanh lặng lẽ vươn dậy, tiến đến trước mặt Tiêu Quân Mặc, hạ lên cánh môi mỏng một nụ hôn nhẹ nhàng rồi lập tức lùi về trong chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ, nhìn thấy Tiêu Quân Mặc một lúc lâu cũng không có động tĩnh mới đánh bạo mở mắt ra lần nữa, ý cười dịu dàng.
Tuy rằng y rất muốn lập tức nói cho hắn biết tâm tư của bản thân, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc, chờ khi trở lại trong kinh tất cả đều ổn thỏa, y sẽ không chút do dự nói ra.
Cho dù một đời rồi lại một đời, Tô Lan Thanh vẫn sẽ vì người mà rung động.