Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu

Chương 9: Bùi tú tài



Từ ngoài cổng đi vào là một nam tử trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng mới hai mươi, một thân xanh lam tự nhiên, mặt mày đoan chính, dáng người thư sinh nho nhã, nhìn có vẻ là quân tử thẳng thắng vô tư. Hắn đi vào, thở dài nói:

"Nói không sai, yêu thích đều có tôn nghiêm, không nên mang ra đùa cợt. Quảng Văn đường tuy là dạy công khóa, nhưng cũng cần rèn luyện đức hạnh."

Tất cả đồng học không dám hé răng.

Thẩm Diệu gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên kia.

Bùi Lang, thư sổ tiên sinh, tài đức vẹn toàn, là tú tài duy nhất có thể vào dạy ở Quảng Văn quán. Bùi tú tài tính tình ôn hòa kiên nhẫn, so với các phu tử nghiêm khắc khác, càng được đệ tử tôn kính. Một đệ tử lúc nào cũng vụng về chậm hiểu như Thẩm Diệu, Bùi tú tài cũng chưa bao giờ quở trách, đều là một lần một lần kiên nhẫn giảng giải cho nàng.

Nếu thật sự như vậy, người chính là một tiên sinh tốt. Phẩm đức tài học đều là vạn dặm mới tìm được một, đáng tiếc, Thẩm Diệu còn biết một thân phận khác của hắn.

Hắn chính là phụ tá đắc lực nhất của Phó Tu Nghi. Sau khi Phó Tu Nghi đăng cơ, phong hắn làm Quốc sư. Quốc sư Bùi Lang, đường làm quan rộng mở, dưới một người, trên vạn người.

Làm quốc sư mà nói, hắn quả thật làm rất tốt. Thẩm Diệu nghĩ Bùi Lang là một người thông minh và chính trực, nhưng đến thời điểm Thái Tử bị phế, hắn lại không nói một lời.

Thẩm Diệu và Bùi Lang có mối quan hệ khá thân thiết. Lúc trước Thẩm Diệu đề nghị đi Tần quốc làm con tin là do Bùi Lang đề xuất với nàng. Hắn nói:

"Đây đều là suy nghĩ vì giang sơn Minh Tề, nếu Nương nương đi có thể giúp Bệ Hạ giải quyết khẩn cấp này. Ngày sau giang sơn vạn dặm, là nhờ tấm lòng thương dân yêu nước của Nương nương, người trong thiên hạ đều cảm kích tấm chân tình của người."

Nhưng trên thực tế, năm năm sau nàng hồi cung, hậu cung xuất hiện Mi Phu nhân, ngày xưa Bùi Lang cùng thủ hạ của hắn cung kính với nàng, hiện giờ bắt đầu có tâm phòng bị nàng.

Khi Thái Tử bị phế, thậm chí nàng còn quỳ xuống cầu xin Bùi Lang, vì hắn là thân tín bên cạnh Phó Tu Nghi, chỉ cần hắn ta mở miệng khuyên nhủ, Phó Tu Nghi chắc chắn sẽ nghe. Nhưng Bùi Lang lại nâng nàng dậy, nói:

"Nương nương, chuyện Bệ Hạ đã quyết định, vi thần không có tài cán khuyên ngăn."

"Bùi Lang! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy nhìn Thái tử bị phế sao? Ngươi biết rõ Thái Tử không thể bị phế!"

Nàng giận dữ chất vấn.

"Chuyện đã đến mức này, Nương nương, người chấp nhận đi."

Bùi Lang thở dài nói.

Chấp nhận đi. Nàng làm sao có thể chấp nhận được?

Nếu ông trời đã cho nàng sống lại, nàng còn muốn cam chịu trước số phận thì sẽ chẳng phải là vô cùng đáng buồn, đáng giận sao?"

Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Diệu nặng nề, nhìn chằm chằm thanh niên phía trước, hắn quang minh lỗi lạc, hắn thấy chết mà không cứu được, hắn tính tình ôn hòa, hắn cũng thật lãnh khốc vô tình. Làm thần tử mà nói, hắn luôn suy nghĩ vì giang sơn, Bùi Lang quả là một trung thần. Nhưng... chỉ cần hắn đứng về phía Phó Tu Nghi, đời này nàng nhất định cùng hắn không chết không ngừng!

Hiện tại lúc này, Phó Tu Nghi còn chưa có cách thuyết phục được Bùi tú tài, như vậy, nàng nên tiến trước một bước, chặt đứt khả năng Phó Tu Nghi kéo Bùi tú tài về phía mình? Nàng sẽ bóp chết kế hoạch của Phó Tu Nghi từ trong trứng nước.

——————————————

Bùi tú tài buông xuống quyển thư lý trong tay, mẫn cảm nhận ra có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Hắn ngẩng đầu, đón nhận ý tứ hàm xúc không rõ trong mắt Thẩm Diệu.

Vị trí Thẩm Diệu ngồi hơi dựa về phía sau, cho dù như thế, nàng vẫn bướng bỉnh mà đoan chính nhìn hắn. Loại cảm giác này có chút kỳ quái, Bùi tú tài cảm thấy, ánh mắt nàng bao hàm một loại xem kỹ cùng phán đoán, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại, nhận xét gì đó. Thời gian kéo dài một chút, cảm giác mang theo khủng hoảng khiến hắn nhìn xuống.

Động tác kịp dừng, hắn muốn nhìn lại rõ ràng vẻ mặt của Thẩm Diệu. Đã thấy nàng cúi đầu nhặt bút lên bàn. Bùi Lang trong lòng cười, lắc lắc đầu, một tiểu cô nương làm sao lại có vẻ mặt như trên cao nhìn xuống dưới? Về phần phán đoán cùng xem kỹ, càng không có khả năng, vẫn là Thẩm Diệu vụng về nhát gan có tiếng của Quảng Văn đường.

Hắn sửa sang lại quần áo, bắt đầu giảng bài ngày hôm nay.

Toàn bộ đệ tử năm hai đều có chút buồn ngủ. Sách thư tính dễ dàng khiến người ta cảm thấy chán nản, mặc dù Bùi tú tài dạy hay đến đâu, nhưng đều là thiếu niên, thiếu nữ 14, 15 tuổi, đang độ tuổi ham chơi, làm sao có thể nghe vào. Hơn nữa, đang vào cuối thu, không khí sảng khoái, mọi người đều có chút ngủ gật.

Nếu là tiên sinh khác, chắc chắn đã cầm thước bắt đầu răn dạy, nhưng Bùi Lang là người ôn hòa, không trừng phạt đệ tử. Hôm nay hắn giảng dạy, lá gan của mọi người cũng lớn hơn. Ngoại trừ Thẩm Thanh, người giỏi thư tính nhất nghe hiểu được còn lại mọi người chán đến chết đều làm việc riêng.

Hôm nay Thẩm Diệu lại không giống mọi khi.

Nàng không nháy mắt nhìn chằm chằm Bùi Lang, ngồi ngay ngắn, trông như thật sự nghe giảng. Đây là điều vô cùng kỳ lạ, nàng ngày thường rất chán ghét học tập, thư tính càng không dậy nổi hứng thú. Không ngủ đã là kỳ tích, lại còn có thể nghe hắn giảng bài?

Ngồi cùng Thẩm Diệu là một nữ tử thanh tú, mặc váy bạc thêu hoa cúc, vẻ mặt có chút kiêu căng, thấy Thẩm Diệu như thế, nhịn không được lộ ra ánh mắt kinh ngạc, thỉnh thoảng còn liếc qua xem Thẩm Diệu nghe giảng.

Thẩm Diệu làm sao quản được nhiều như vậy?

Đời trước nàng không có hứng thú với môn thư tính, nhưng sau đó làm Hoàng hậu, lúc bắt đầu căn cơ nàng không vững, muốn duy trì cuộc sống hậu cung phải tính toán tỉ mỉ. Hoàng Hậu nàng cũng muốn giảm bớt chi phí, nàng tự tính toán sổ sách, liền cảm thấy thư tính cũng không khó. Chi phí chi tiêu của hậu cung lớn thì lễ nghi, nhỏ thì điểm tâm của các phi tần, vừa nhiều vừa phức tạp, cái gì nàng cũng xem qua. Hiện giờ chỉ là sách thư tính, có là gì đâu?

Chẳng qua nàng muốn cố gắng nhìn rõ ràng, Bùi tú tài là dạng người gì.

Chỉ có như vậy, nàng mới có cách ứng phó với người tài năng này, thủ đoạn dạng gì mới thích hợp với hắn.

Vẻ mặt nàng chuyên chú, trong mắt nữ tử bên cạnh là vô cùng bất thường. Bài giảng kết thúc, sau khi Bùi tú tài rời đi, Thẩm Diệu mới thu hồi ánh mắt.

Nữ tử bên người khẽ đẩy nàng, trong giọng nói mang theo kinh ngạc:

"Thẩm Diệu, ngươi không phải bị trúng tà chứ?"

"Sao ngươi lại hỏi vậy?"

Thẩm Diệu hỏi.

Thiếu nữ trước mặt là đích nữ Quang Lộc gia, Phùng An Ninh. Kiếp trước, Phùng lão gia làm sai, đến khi Tân Hoàng đăng cơ liền bị cách chức. Phùng gia vì bảo toàn nữ nhi, chỉ có thể đem nàng sớm gả cho một vị biểu ca ở bà con xa. Sau khi Phùng gia sụp đổ, Phùng An Ninh lập gia đình cũng không có kết cục đẹp. Vị biểu ca kia bên ngoài nhìn tốt đẹp, nhưng bên trong lại thối nát, Phùng An Ninh gả cho hắn được 1 năm, phải nuôi dưỡng trai gái ngoại thất, hắn còn mắng nàng là gánh nặng. Tính cách Phùng An Ninh không thể chịu nổi ủy khuất, lúc này lấy kéo cùng ngoại thất đồng quy vu tận. (từ "ngoại thất" này ta không hiểu lắm, nàng nào giúp ta với :