Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 14: Triệu Chứng





Trong siêu thị người đi tới đi lui, ồn ào náo nhiệt, nhất là mấy cô thu ngân muốn cũng không có cơ hội rời khỏi quầy thu ngân được, thức ăn ở một số dãy hàng căn bản không có, vì mới hết hàng nên nhân viên bán hàng cũng chưa kịp để giá xuống, không biết có phải vì nguyên nhân mua đồ khó khăn hay không mà càng về sau, ông chủ không muốn nhận thêm hàng.

Tô Tuệ Dung theo đại đa số mọi người mua không ít thức ăn, đa số đều là bánh quy, bánh kẹo...!Gạo cùng cái gì đó tương tự cô không có mua, những thứ ấy trong không gian có rất nhiều, hơn nữa một cô gái yếu đuối mua một đống gạo linh tinh cũng không thể tự mang về được, không bằng mua đồ ăn vặt, vừa gọn nhẹ vừa dễ dàng mang về.

Thanh toán tiền mua hàng, Tô Tuệ Dung mang mình bịt thật kín trong áo mưa rồi mới rời khỏi siêu thị.

Bên ngoài vẫn như cũ, mưa to không ngừng nghỉ.

Cô đứng lại ở cửa siêu thị một hồi, cảm giác lạnh thấu xương truyền tới.

Trận mưa bày, không biết bao giờ tạnh.

Không khí xung quanh dấy lên tia ảm đạm cùng bất an mơ hồ, từng còi xe cứu thương vang lên, càng kích thích sự bất an hơn nữa.

"A, cô làm sao lại cắn tôi?" Đột nhiên có giọng nữ kêu lên, Tô Tuệ Dung giật thót mình, trong lòng cả kinh, vội vàng quay ra chỗ vang lên tiếng kêu.

Chuyện xảy ra cách cô một đoạn khá xa, siêu thị này tương đối lớn, có bốn năm cửa ra vào.

Mà nơi cô đứng là cửa bên trái, nơi xảy ra chuyện ở cửa bên phải.

Dù xa như vậy nhưng Tô Tuệ Dung vẫn thấy rõ ràng.

Diện mục dữ tợn, cặp mắt trắng dã, người phụ nữ kia ném đồ trong tay đi, nhào tới người phụ nữ nọ, cắn phát thật mạnh.

Người phụ nữ bị cắn còn không biết bị thương sẽ phải trả cái giá gì, đang vỗ thân thể người phụ nữ kia, muốn cô ta buông ra, "Cô điên rồi phải không, tự nhiên vô duyên vô cớ cắn người ta?
Người xung quang ba chân bốn cẳng kéo hai người kia ra, người phụ nữ kia lại hướng tới người gần nhất mà nhào qua.

Tô Tuệ Dung nhắm mắt lại, hét lớn
"Đấy là tang thi a~, bị nó cắn vào sẽ biến thành tang thi đấy." Nói xong, cô quay người rời đi, cũng không quản mấy người sau lưng phản ứng thế nào.

Cô chỉ có thể làm được như này.

Tang thi thật sự đã xuất hiện.

Nhanh chóng về nhà, đem áo mưa vất bên ngoài, Tô Tuệ Dung thở dốc
"Sao vậy, Tuệ Dung? " Lam Linh Úc ngồi trên ghế sô pha, vừa thấy Tô Tuệ Dung về liền đứng lên, tới gần.


Tô Tuệ Dung đem đồ cất vào không gian, "Mình vừa nãy ở siêu thị nhìn thấy tang thi.

"
"Cái gì?" Lam Linh Úc hoảng hốt, ngay sau đó liền ảo não, cô sao có thể để Tuệ Dung đi ra bên ngoài một mình, vạn nhất Tuệ Dung gặp chuyện thì sao giờ?
"Cậu có bị thương không?" Cô gấp gáp hỏi.

Tô Tuệ Dung cầm tay Lam Linh Úc, lắc đầu một cái, "Mình thật sự không có chuyện gì, Linh Úc, mạt thế đã đến, so với không gian cho mình biết sớm hơn nửa năm."
Lam Linh Úc nắm chặt tay không buông, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu Tuệ Dung, chỉ cần chúng ta ở chung một chỗ là tốt rồi."
Tô Tuệ Dung gật đầu một cái.

Cô đem thức ăn trong nhà thu thập một lần, giữ lại khẩu phần trong ba ngày của hai người, còn dư lại thì để trong không gian, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Tô Tuệ Dung vào không gian một ít rau quả, cùng một cái chân giò ra ngoài.

Cùng Lam Linh Úc ăn một bữa no lê rồi lên giường nghỉ ngơi.

Đêm nay, nhất định là một đêm mất ngủ.

Trong bệnh viện, những bệnh nhân có triệu chứng cảm sốt bỗng nhiên có biến hóa, rất nhanh từ giã cõi trần, thân nhân bệnh nhân nháo mãi không dừng, đòi bệnh viện bồi thường, nhưng không lâu sau, những bệnh nhân chuẩn đoán đã tử vong kia lại từ trong đi ra, tứ chi cứng ngắc, giống như thi thể di động.

Rất nhiều người cũng bị người nhà đã chuẩn đoán tử vong mà sống lại bị cắn, sau đó trở thành một thành viên trong đại gia đình tang thi rộng lớn.

Không chỉ trong bệnh viện, còn có rất nhiều hộ gia đình đang gặp phải tình huống tương tự.

Ngày thứ hai, ngày chính thức bắt đầu mọi thứ.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng cạnh nhau ở ban công, nhìn đường xá tiêu điều, mặt mũi nặng nề hơn.

Trên đường đã không phải là người, đều là bước chân sàn sạt, cả người nhuốm đầy máu - Tang thi.

Mặt trời đã lên, những tang thi đi trên đường theo bản năng núp vào chỗ bóng râm, lười biếng không nhúc nhích.

"Chẳng qua chỉ một đêm, tang thi đã phát triển đến như vậy sao?" Tô Tuệ Dung nặng nề nói.

"Chẳng qua là một đêm, tang thi đã phát triển đến nơi này rồi sao?" Tô Tuệ Dung nặng nề nói.

Lam Linh Úc ôm lấy Tô Tuệ Dung: "Tang thi phát triển quá nhanh." Giống như tang thi chiếm lấy địa cầu chỉ trong một đêm.


Tang thi xuất hiện rốt cục khiến cho số người còn lại may mắn sống sót có ý thức về nguy cơ đang tới.

Thừa dịp cử động của tang thi chậm lại, rất nhiều người xách hành lý, dọn dẹp đồ đạc rời đi Đại Học thành, bọn họ cho rằng, chỉ Đại Học thành mới xảy ra chuyện này, còn thế giới bên ngoài, vẫn tươi đẹp như cũ.

Cũng có rất nhiều người không rời đi, xuống dưới cướp đồ ăn, núp trong nhà, chờ đợi chính phủ tới cứu viện.

Lam Linh Úc mở ti vi, ti vi phát ra am thanh rè rè, màn hình trắng xóa, không có tín hiệu.

Tô Tuệ Dung nhớ tới đời trước, đến ngày thứ sáu đã cắt tín hiệu, nhưng do mưa chỉ ba ngày.

Chẳng lẽ lần này là do mưa to liên tiếp bảy ngày sao?
Tô Tuệ Dung cũng không để ý tới vấn đề này, tang thi sợ ánh mặt trời chỉ diễn ra trong mấy ngày đầu, sau nửa năm, thế giới không có giọt mưa nào, ngay cả bóng râm cũng không có, khí hậu trở nên nóng bức, dưới tình huống này, tang thi tiến hóa rất nhanh, cơ hồ đến ngày thứ ba thứ tư tang thi liền không sợ ánh mặt trời.

Lam Linh Úc từ không gian đi ra, một tay ôm Tiêu Dạ, một tay cầm nguyên liệu nấu ăn.

Tiêu Dạ vừa ra khỏi không gian, liền chạy tới chân Tô Tuệ Dung, làm nũng.

Tô Tuệ Dung sờ tới bộ lông mềm mượt, cô thật sự suýt quên sự tồn tại của Tiêu Dạ, thật có lỗi với nó, đem nó một thân một mình ở trong không gian lâu như vậy.

Lam Linh Úc làm mấy món đơn giản nhưng cũng đủ để hai người một mèo ăn đến đã đời, sau khi rửa chén bát, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc quyết định ra ngoài.

Hai người muốn sinh tồn ở thế giới này thì nhất định phải đối mặt được với tang thi, hai người đã không còn đường lui.

Hai người đem Tiêu Dạ thả trong nhà, Tô Tuệ Dung rút ra một thanh côn đã sớm chuẩn bị.

Đất nước họ quản chế vũ khí rất nghiêm, cô không có cách nào lấy được.

Chỉ đành mua lấy một cây thiết côn(*).

Lúc bình thường cô vẫn luyện tập cùng với thiết côn.

Bây giờ cầm rất thuận tay liền cùng Lam Linh Úc rời khỏi nhà.

Lam Linh Úc đúng lúc muốn thí nghiệm chút năng lực của mình.


Xã hội giờ tương đối lạnh lùng, hơn nữa trong hoàn cảnh như vậy nhà nào nhà nấy cũng khóa cửa thật chặt.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi qua mấy nhà cũng nghe thấy tiếng cào cửa của tang thi.

Hai người không để ý tới tang thi cùng lầu mà một trước một sau đi xuống dưới.

Lúc ở trên lầu, hai người đã tìm được mục tiêu.

Họ chỉ muốn rèn luyện bản thân chứ không phải ra ngoài tìm chết.

Vì vậy chỗ ít tang thi tụ tập là mới là thích hợp nhất, hai người từ từ lại gần.

Chỗ đó có hai tang thi, ngửi thấy mùi thịt sống, hai tang thi không nhịn được mà lắc lư, lảo đảo đi về phía hai người.

Tô Tuệ Dung vất cho Lam Linh Úc một cái ánh mắt.

Lam Linh Úc ngưng tụ hai băng nhậm, bay về phía tang thi.

Tô Tuệ Dung cũng đang ngăn cản tang thi từ từ tới chỗ hai người, không nhịn được mà sử dụng kĩ năng của mình lên tang thi, ngừng thở, kết quả rèn luyện trong không gian mấy tháng giờ được thể hiện ra.

Thiết côn trong tay linh hoạt đánh về phía tang thi, nhưng cô vẫn còn rất nhiều đòn đánh hụt, cuối cùng thiết côn đánh trúng đầu tầu tang thi, dịch não phọt ra, dính lên thân thiết côn.

Tô Tuệ Dung nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Lam Linh Úc.

Sắc mặt Lam Linh Úc có chút nhợt nhạt, tang thi trước mặt cô đã bị cắt rất nhiều phần, nhưng nó vẫn ngoan cường sống sót trườn về phía cô.

"Linh Úc, nhược điểm của tang thi là ở đầu, chỉ cần đánh vào chỗ đó là bọn nó hoàn toàn tử vong." Tô Tuệ Dung đứng một bên chỉ điểm.

Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu, lần nữa ngưng tụ ra hai băng nhậm, khống chế lực công kích cùng phương hướng, hai băng nhậm bắn tới cổ tang thi.

Lam Linh Úc hổn hển thở từng ngụm.

Tô Tuệ Dung đi tới, ôm lấy Lam Linh Úc, "Linh Úc, cậu làm tốt lắm."
Lam Linh Úc sắc mặt tái nhợt, cố gắng nở nụ cười, trong lòng thì áp chế cảm giác ghê tởm cùng sợ hãi.

Cô liều mạng nói với chính mình, thứ kia không phải là người.

Nhưng giết bọn họ cùng giết người không khác biệt lắm, điều này làm cho Lam Linh Úc cảm thấy khó chịu.

Tô Tuệ Dung cũng cảm giác khi lần đầu giết tang thi, cô ôm Lam Linh Úc chặt hơn, nhẹ nhàng an ủi.

Tiêp đó, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không ở lại chỗ này lâu hơn, hai người một đám tang thi vật vờ hướng tới chỗ này.


Vị trí mà hai người chọn tương đối thuận lợi, rất gần chỗ hai người ở.

Chính vì thế mà họ rất nhanh liền có mặt ở nhà.

Về đến nhà, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc phát hiện cửa sổ vốn được đóng lại giờ đang mở rộng.

Tiêu Dạ không có ở nhà.

"Chuyện gì đây?" Lam Linh Úc cau mày, đi tới gần ban công.

Tô Tuệ Dung lắc đầu, "Mình không thấy Tiêu Dạ đâu mà trong nhà không thấy dấu hiệu có người khác đi vào."
"Có lẽ nó đi dạo một chút." Lam Linh Úc nói, "Nó không có việc gì đâu."
Tô Tuệ Dung gật đầu tỏ đã biết.

Tiêu Dạ đi ra ngoài, đi tới tận mười ngày không thấy về.

Trong mười ngày này, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vẫn luôn ở trong nhà.

Trong mười ngày, trật tự thế giới hoàn toàn mất đi.

Tang thi không còn sợ ánh mặt trời nữa, thức ăn ngày càng cạn kiệt, càng ngày càng có nhiều người không thể không đối mặt với tang thi để kiếm thức ăn.

Nếu không kết quả chính là chết đói trong nhà.

Hai người tăng cường luyện tập.

Trải qua lần thực tế lần trước hai người liền biết thực lực của mình chưa đủ.

Lam Linh Úc chưa thành thục sử dụng năng lực của mình, hơn nữa rèn luyện tinh thần lực Tô Tuệ Dung không thể giúp đỡ, vì vậy Lam Linh Úc thường sử dụng tinh thần lực để đếm lá cây xung quanh.

Tô Tuệ Dung tiến hành rèn luyện của mình xong xuôi mới ra khỏi không gian.

Cô hơi thở dài, tại sao cô chưa có thức tỉnh dị năng đây?
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, Tô Tuệ Dung rất kinh ngạc, đi tới gần.

Từ mắt mèo nhìn ra, bên ngoài có mấy người nam nữ đang đứng.

Tô Tuệ Dung rũ mi mắt xuống, mở cửa, "Mấy người có chuyện gì sao?" Cô lạnh nhạt hỏi.

Một nam tử cười nói, dường như đây là người đứng đầu.

"Chúng tôi đều là mấy người sống ở tầng này, tình huống bây giờ thế nào cô chắc cũng biết, nếu như chúng ta cứ phân tán mà xuống dưới liền không khác nào là đâm đầu vào chỗ chết, thức ăn trong nhà chỉ chống đỡ được một thời gian cũng không phải cả đời, cho nên chúng tôi chuẩn bị thu thập vật tư ở lầu này, sau đó phân phối công bằng, thống nhất cuộc sống, mọi người còn có thể ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đã có rất nhiều đáp ứng, còn cô thì sao?".