Lạc Cẩn Du lúc này mới liếc mắt nhìn sang cái đầu nhỏ bên cạnh, nói là cái đầu chính là vì cô gái này ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên rất tự giác mà chăm chú vào nghịch ngón tay của mình.
"Em là bạn của Thần Thần à? Tên gọi là gì?"
Lần đầu thấy bên cạnh Lạc Thần xuất hiện một phái nữ cho nên Lạc Cẩn Du không khỏi tò mò hỏi.
Tiểu Đào nghe anh hỏi liền chậm rãi ngẩng đầu lễ phép trả lời.
"Em không phải bạn của anh Lạc Thần ạ."
Lạc Cẩn Du nhướng mày mỉm cười, một bộ dáng rất hiền lành nhưng câu hỏi ra rất có ý tứ làm khó.
"Không phải bạn vậy sao lại về cùng nhau?"
"Em đi nhờ xe ạ."
Tiểu Đào bị hỏi như thế cũng có hơi mất tự nhiên mà nhích người qua bên cạnh Lạc Thần vẫn ngoảnh mặt làm ngơ nảy giờ.
Không hiểu sao nhìn người này tươi cười nhưng cô lại thấy có hơi gian gian nhỉ?
Lạc Thần cảm nhận được động tĩnh của tiểu Đào, bị cô lấn anh rất không vui nói:
"Cô nhích cái gì? Anh ấy cũng không ăn cô đâu! Còn anh nữa đừng có doạ cô ấy, cô nhóc này là trợ lý của Mục Hy tiện đường nên cho đi nhờ xe mà thôi."
Lạc Thần bị anh trai quản từ nhỏ đến lớn tuy không phục nhưng vẫn biết là anh trai quan tâm mình nên cũng rất chịu khó giải thích.
Lạc Cẩn Du nghe vậy thì cười cười cũng không có ý định dò hỏi tiếp, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn đến cổ tay của tiểu Đào theo thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt quan tâm hỏi một câu.
"Tay bỏng như thế có phải đau lắm không?"
Tiểu Đào ngay cả nhìn cũng không nhìn Lạc Cẩn Du, cúi đầu đáp:
"Thường thường thôi ạ."
Cô tuy chậm hiểu chứ không có ngu mà không nghe ra ý trêu ghẹo trong lời của Lạc Cẩn Du.
Lạc Cẩn Du thấy cô nhóc có định luật không tồi rất tán thưởng mà nhìn cô chằm chằm.
"Anh!"
Lạc Thần lúc này đã âm thầm hối hận lúc đầu để cho tiểu Đào ngồi ở giữa, cái tính gặp hoa là phải ngắt được một nhánh của anh trai thật khiến anh hết nói nổi.
Nếu mà tiểu Đào đi theo anh bị anh trai chòng ghẹo chuyện khi đến tai Mục Hy còn không phải để cô tới xé xác anh ra.
Lạc Cẩn Du khẽ nhún vai không trêu ghẹo tiểu Đào nữa, Lạc Thần thấy thế vội thúc giục tài xế lái xe nhanh chút để thả tiểu Đào về với mẹ.
Nhưng trước khi tiểu Đào xuống xe Lạc Thần có ném qua cho cô nhóc một tập tài liệu dày, bỏ lại một câu "Đưa cho Mục Hy" rồi đi luôn.
Mục Hy bên này cùng Triệu Thần Huân, Giang Trầm và Tạ Liên Hoa cùng nhau dùng bữa tối với nhau.
Hiếm khi có dịp tụ hội thế này mọi người trò chuyện rất rôm rả, Tạ Liên Hoa nhìn Triệu Thần Huân ân cần săn sóc cho Mục Hy mà không khỏi mừng thay cho bạn.
"Hai người có định đi đâu hưởng tuần trăng mật chưa?"
Nghe Tạ Liên Hoa hỏi Mục Hy nhai nhai thức ăn trong miệng hơi suy nghĩ một chút nói:
"Cậu nhắc thì tớ mới nhớ đến việc này, nhưng gần đây tớ cũng không rảnh rỗi được mấy ngày mà gần cuối năm công ty Thần Huân cũng chồng chất không ít việc nếu muốn đi thì phải sang năm cơ."
"Anh có thể sắp xếp thời gian, em muốn đi đâu anh đưa em đi."
Mục Hy đem thịt bò bỏ vào miệng khẽ liếc anh một cái.
"Anh có tiềm năng làm hôn quân rồi đó, vì mỹ nhân mà triều chính đều bỏ qua một bên."
Bị cô nói như thế Triệu Thần Huân cũng không phản bác, ngược lại còn cắt câu lấy nghĩa trêu cô.
"Ồ thì ra trước nay em đều có tính tự luyến thế sao?"
Mục Hy lườm anh một cái đem cà rốt trong bát mình bỏ vào bát anh, sau thời gian chung đụng cô phát hiện ra người có thể nói là dễ ăn như Triệu Thần Huân cũng có thứ không cho vào miệng được đó chính là cà rốt.
Biết cô có ý chỉnh mình Triệu Thần Huân chỉ cười cười nhưng cũng không có ăn miếng cà rốt kia, nhưng nếu là cô đút thì anh sẽ ăn.
"Vậy cậu có ý định đi đâu chưa, tớ thấy đi Paris cùng hôn môi dưới tháp Eiffel lãng mạn phết đấy!"
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình trước mặt cũng không cản được ý định buôn dưa lê của Tạ Liên Hoa.
Mục Hy nghe cô nàng này bàn chuyện cũng không chú ý ngôn từ thì không khỏi ho khan hai tiếng.
"Cậu biểu đạt có hơi trực tiếp rồi đấy."
Dù gì thì hiện tại vẫn còn có hai người đàn ông ngồi ở đây đấy.
Tạ Liên Hoa ở nước ngoài hơn một năm cũng đã tiên nhiễm không ít sự phóng khoáng trong vấn đề nam nữ của phương Tây hiển nhiên là không để ý đến vấn đề này lắm.
"Tớ chân thành góp ý đấy, dù sao Pháp vẫn là một đất nước của sự lãng mạn và tình yêu mà... Ô..."
Đang nói được một nửa thì Giang Trầm bên cạnh đã không chút khách khí nhét vào cái miệng đang nói không ngừng của Tạ Liên Hoa một đũa rau xanh.
Tạ Liên Hoa tức giận nhai rau trong miệng trừng mắt nhìn anh.
"Anh làm gì vậy hả?"
Giang Trầm không vội trả lời mà đưa tay bóp má cô nhét thêm vào một miếng thịt thành công chặn miệng cô lại.
"Em có chồng rồi hay đã có bạn trai, bàn về chuyện thế này trông có kinh nghiệm phết nhỉ."
Giang Trầm cũng hết nói nổi cô gái này, anh thì không sao dù gì cũng là lớn lên cùng cô nhưng Triệu Thần Huân lại khác.
Cô ăn nói không kiêng dè như thế nảy giờ còn không phát hiện ra Triệu Thần Huân chỉ giữ im lặng thôi sao.
Tạ Liên Hoa bị Giang Trầm trách mắng liền rất không vui nhưng cũng không nói về vấn đề tuần trăng mật nữa, đưa tay chỉ về đĩa tôm trước mặt hậm hực nói:
"Anh thích đút thì lột tôm cho em đi, em muốn ăn tôm."
Giang Trầm cũng không đôi co liền bắt tay vào lột tôm cho Tạ Liên Hoa.
"Tiểu Hy, tết năm nay em đã sắp xếp thời gian ổn thoả chưa. Định về nhà ăn tết hay là về nhà chính Triệu gia?"
Cơm ăn đã no Giang Trầm liền đi vào mục đích chính mình đến đây, Mục Hy nghe anh hỏi lại quay sang nhìn Triệu Thần Huân bên cạnh.
"Tối 29 tết em có tiệc quảng bá công chiếu phim."
Thấy cô có ý dựa dẫm mình như thế Triệu Thần Huân rất vui vẻ, đưa tay vuốt tóc cô nói:
"Năm đầu Hy Hy về làm dâu hiển nhiên sẽ không quen, giao thừa tôi đưa cô ấy về Giang gia trưa mùng 1 quay về Triệu gia sau."
Giang Trầm gật gật đầu xem như đáp ứng, như cười như không mà nhìn Triệu Thần Huân.
"Mà này, đến giờ còn chưa nghe cậu gọi một tiếng anh vợ nhỉ?"
Triệu Thần Huân liếc mắt nhàn nhạt nhìn Giang Trầm đang cười đắc ý đối diện, nhưng không hề đáp lời anh hiển nhiên là có ý làm lơ.