Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 22: Người kiên cường



Cơm trưa thật không thoải mái, cơm chiều lại nói đề tài nhàm chán. Lạc Khuynh Hoàng nhìn trời thấy không còn sớm, liền lấy cớ thân thể còn chưa bình phục bèn quay trở lại trong viện của mình.

Nói Tử Nguyệt cùng Hương Lăng không cần hầu hạ, chính mình thay đổi trang phục, liền ở trong viện chờ Lưu Cảnh công tử đến.

Thời tiết đầu xuân còn khá lạnh, trận bệnh nặng vừa khỏi khiến cho gió lạnh thổi vào người như đang thấm vào xương tủy của nàng. Lạc Khuynh Hoàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu xanh lam mỏng manh, lạnh run đứng đón gió lạnh.

Thời điểm Lưu Cảnh công tử đên biệt viện, nhìn thấy đầu tiên chính là khung cảnh này. Lạc Khuynh Hoàng, một dáng người xanh lam nhỏ bé đang run run đứng giữa không gian đầy khí lạnh thổi quét. Không biết là đã đứng bao lâu, sắc mặt của nàng đông lạnh lạnh như khối băng, môi đã không còn nhìn ra một chút huyết sắc.

Nàng cứ đứng một cách nhu nhược như vậy, khiến cho người nhìn cảm giác chỉ cần một chút gió nhỏ thôi cũng đủ thổi nàng té ngã. Nhưng sự kiên cường trong đôi mắt như một dây đàn gắt gao bao quanh thân thể của nàng, nàng cứ như vậy ương ngạnh sừng sững đứng trong gió.

Nương theo ánh trăng, Lưu Cảnh công tử nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng tinh tế mà cứng cỏi, trong lòng cảm thấy có chút nhói đau, hắn đi qua , cầm tay Lạc Khuynh Hoàng.

Tay Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên bị tay Lưu Cảnh công tử bắt lấy, theo bản năng muốn rút tay về.

“Đừng nhúc nhích.” Lưu Cảnh công tử gắt gao nắm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, vận chân khí trong người đưa vào cơ thể nàng, đem một ít ấm áp trong thân thể của hắn chia sẻ cho nàng.

Sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng tốt hơn một tí, cảm giác được khí ấm cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể, nàng hiểu được Lưu Cảnh công tử đang đưa chân khí cho nàng, giúp nàng bớt cái lạnh cho nên cũng không giãy dụa.

Lưu Cảnh công tử một bên truyền chân khí cho Lạc Khuynh Hoàng, một bên cẩn thận đánh giá sườn mặt Lạc Khuynh Hoàng, lông mi của nàng thật dài kéo đôi mắt sáng to lên, đôi mắt nhìn chăm chú về phía trước, cứ như xấu hổ không dám nhìn hắn, có chút thẹn thùng lại có chút kiên cường, không được tự nhiên, thật sự là một cô nương đáng yêu mà.

Hắn bất quá là thuận miệng nói một câu kêu nàng không cần ăn mặc dày nặng như vậy, lại không nghĩ rằng nàng thật sự ăn mặc đơn giản, sơ sài mà lại cứng cỏi chờ ở chỗ này.

Khẽ thở dài một cái, Lưu Cảnh công tử nói, “Đi mặc thêm áo khoác đi, ta sẽ dạy nàng cách vận dụng chân khí.”

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt Lưu Cảnh công tử, không phải hắn nói không cần ăn mặc dày như vậy sao?! Thì ra hắn cố ý lừa nàng sao?! Làm cho nàng ngây ngốc đứng trong gió suốt nửa canh giờ, hắn cảm thấy đùa giỡn vui lắm sao?!

Nhìn thấy đôi mắt bi thương của Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng Lưu Cảnh công tử không khỏi hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Ta chỉ là cùng nàng thuận miệng nói thôi, đâu biết nàng tích cực quá vậy?”

Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng chậm chạp nâng đôi mắt lạnh lùng nhìn Lưu Cảnh công tử liếc mắt một cái. Chỉ là thuận miệng nói?! Vậy tất cả là sai lầm của nàng?! Cảm thấy quyết tâm của mình bị coi thường, Lạc Khuynh Hoàng hờ hững xoay người muốn đi vào nhà khoác áo, lại phát hiện tay của mình còn bị Lưu Cảnh công tử gắt gao túm chặt, liền lạnh lung nói: “ Ta muốn vào thay quần áo, ngươi mau buông tay.”

“Nếu ngươi còn tức giận với ta thì ta sẽ không buông tay.” Lưu Cảnh công tử đứng trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, hoàn toàn thể hiện tính tình trẻ con ngoan cố, không buông tha, gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng chơi xấu.

“Ngươi làm sao có thể vô lại như vậy?!” Tay Lạc Khuynh Hoàng bị Lưu Cảnh công tử túm chặt trong tay, trong long càng lúc càng tức giận, buột miệng mắng một câu.

Lưu Cảnh công tử nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi chậm rãi nổi lên ý cười, dịu dàng nói: “Tức giận thì mằng đi, không cần đè nén.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Lưu Cảnh công tử nói như thế có chút sửng sốt. Bắt đầu lúc nào nàng học xong cách chịu đựng hết tất cả cảm xúc mà không thể hiện ra bên ngoài?! Khi nào nàng đã không còn hướng người khác bày tỏ oan ức của chính mình, đem hết thảy mọi việc toàn bộ đều nuốt ngược vào bụng?!

“Thế nào, nói ra rồi trong lòng dễ chịu chứ?” Lưu Cảnh công tử nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang sửng sốt, không nhịn được cười mốt cái, nhíu mày hỏi: “Nếu còn chưa thoải mái, lại đây đánh ta một cái được không? Ta se không đánh trả.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe được Lưu Cảnh công tử nói như thế, cảm thấy trong lòng thư thái hơn rất nhiều, lại nghe hắn nói, không thoải mái liền đánh hắn một cái, không khỏi phì cười một tiếng.

Con người này, thật sự quá vô lại, cũng thật ấm áp quá.

Khóe môi không theo ý tốt nhếch lên ý cười, Lạc Khuynh Hoàng bĩu môi nói: “Đánh thì không cần nhưng coi như ngươi nợ ta một yêu cầu đi!”

Lưu Cảnh công tử nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang cười cười không khỏi ngu ngốc. Đó là một nụ cười tự nhiên trong sáng, đem dung nhan nàng vốn đã xinh đẹp như hoa càng thêm dịu dàng, hắn cười nói: “ Ta nhớ rõ Hoàng nhi cũng thiếu ta một việc đi, như vậy chúng ta mỗi người đều thiếu đối phương một lần, có phải hay không chúng ta nhất định cả đời dây dưa không dứt?”

Lạc Khuynh Hoàng cảm giác sâu sắc Lưu Cảnh công tử đang nói thật, liếc mắt nhìn hắn một cái, vui đùa nói: “Cả đời dài như vậy, lại bắt đầu từ việc thiếu nợ mà ràng buộc?”

Đừng nói là nợ tình cảm. Ngay cả ràng buộc tình thân cùng tình yêu cũng không đươc cả đời. Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng buồn bã nghĩ, Lưu Cảnh công tử nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng cô đơn, ảm đạm lại kiên cường cố gắng, đôi mắt đen nhánh nổi lên ánh sáng yêu thương mà đau lòng.

Lúc đó Lưu Cảnh công tử chính hắn cũng không biết, chỉ là một câu nói đùa của mình, lại vô tình trở thành một câu sấm văn (lời tiên tri).

Lạc Khuynh Hoàng vào nhà khoác thêm áo, nhìn tay bị Lưu Cảnh công tử nắm qua còn lưu lại chút độ ấm cùng hương vị tự nhiên của hắn. Trong tâm nổi lên một chút cảm giác kỳ quái không biết tên.

Khuynh Hoàng lắc lắc đầu, đem cảm giác khó hiểu trong người xua tan, khôi phục lại tâm trạng trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, đẩy cửa phòng ra ngoài.

Lại không ngờ, chỉ qua một lát bên ngoài đã bắt đầu nổi tuyết. Tuyết rơi rất nhiều, bông tuyết bay trong mưa, rơi lả tả, như muốn đem cả trời đất nhuộm thành một màu trắng tinh khôi.

Trời đất bây giờ trắng trong cùng bóng dáng màu trắng cao lớn, lạnh lùng như quyện vào nhau. Như thế gian này là một thể, lại cảm nhận nhau thật rõ ràng. (Kim: câu này ta chém. Xuy~xuy~~~)

“Tuyết rơi.” Lạc Khuynh Hoàng đi ra khỏi phòng, thản nhiên nói, đôi mắt lại nhìn Lưu Cảnh công tử như đang hỏi Lưu Cảnh công tử có muốn tiếp tục hay không.

Lưu Cảnh công tử nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, trong đôi mắt đen hiện lên một chút khác thường, khóe môi kéo lên ý cười nói, “ Ừ, tuyết rơi. Hôm nay không tập võ, dẫn nàng đi nơi này.”