Bây giờ là năm 2009, tôi nhớ giá Bitcoin lần đầu phát hành hình như còn chưa đến 1 cent Mỹ, thật ra chỉ cần tôi tích trữ đủ 10.000 Bitcoin là đủ để tôi sống sung sướng cả đời, vượt mặt bố tôi một cách nhẹ nhàng.
Nhưng mà, nghĩ đến kiếp trước, mẹ tôi vì thành tích thi đại học của tôi không bằng Tưởng Nhiễm Nhiễm mà bị mẹ kế tôi lấn át, tôi thấy mình phải học hành cho tử tế trước đã.
Trước mắt, rõ ràng không có chuyện gì khiến mẹ tôi vui hơn, khiến bố tôi và mẹ kế tôi tức giận hơn việc thi đỗ thủ khoa, vào Thanh Hoa.
Kiếp này tôi phải thay đổi chiến lược, phải nâng cao toàn diện cuộc sống của tôi và mẹ, để âm thầm chọc tức bố tôi và mẹ kế tôi đến chết.
Đối với hai kẻ đó, còn gì khiến chúng tức giận hơn việc hai mẹ con chúng tôi sống tốt chứ?
Hihi.
Vì vậy, tôi nhất định phải học hành cho giỏi.
Trong bóng tối, tôi bật đèn giở sách giáo khoa ra, phát hiện toán và tiếng Anh đối với tôi lúc này đã không còn là vấn đề nữa.
Dù sao thì nền tảng toán cao cấp và tiếng Anh của kiếp trước vẫn còn đó.
Ngữ văn cũng tạm ổn, không ngoài việc quên một số bài thơ cổ và hiểu biết về một số dạng bài, chỉ cần cố gắng thì nâng điểm lên không thành vấn đề.
Nhưng vật lý, sinh học, hóa học, tôi nhìn sách giáo khoa như nhìn sách trời -
Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
Làm thế nào để thi được điểm cao nhất đây?
Tôi chìm vào suy tư.
Hôm sau, tôi thức dậy với quầng thâm mắt.
Mẹ tôi đã làm xong bữa sáng, trên bàn ăn có một cốc sữa nóng, một quả trứng ốp la và hai lát bánh mì nướng.
Còn mẹ tôi thì ngồi trước cái máy tính ở nhà xem gì đó.
Tôi liếc nhìn, hóa ra là trang web giới thiệu về cổ phiếu.
Chậc!
Mẹ tôi, người phụ nữ miệng nói một đằng làm một nẻo này, xem ra lời đề nghị của tôi hôm qua vẫn khiến bà động lòng.
Tôi lập tức phấn chấn, kéo mẹ lại: "Mẹ, mẹ đoán xem hôm qua con mơ thấy ai?"
Tôi giả vờ thần bí: "Con mơ thấy ông ngoại, ông ngoại nói với con rằng ông ấy không yên tâm về hai mẹ con mình, bảo con dặn mẹ nhất định phải mua một mã cổ phiếu tên là Hải Vương Sinh Vật, chắc chắn sẽ phát tài."
Trong ký ức của tôi, Hải Vương Sinh Vật năm 2009, "tăng" đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra, biên độ d.a.o động có lúc lên đến 588%.
Là một mã cổ phiếu nhắm mắt mua vào cũng có thể phát tài.
Mẹ tôi lập tức cốc đầu tôi: "Mẹ tin con mới là lạ, bịa chuyện cũng không bịa cho tròn một chút, cả đời ông ngoại con ghét nhất đầu cơ, ông ấy báo mộng mà còn báo cho con mã cổ phiếu á? Ăn cơm xong rồi đi học nhanh lên!"
Tôi hậm hực đi học, nghĩ bụng việc hỗ trợ mẹ tôi, chính quyền bù nhìn này, chơi chứng khoán xem ra tạm thời không có hy vọng rồi.
Tôi vẫn nên tự lực cánh sinh, đầu tư Bitcoin thôi.
Hôm đó đến trường, Tưởng Nhiễm Nhiễm đang khoe khoang cái điện thoại mới mua với tôi, nói là "quà khai giảng bố tặng".
Hừ, cái tình tiết này tôi cũng quen rồi.
Chỉ là thời gian Tưởng Nhiễm Nhiễm có điện thoại mới sớm hơn kiếp trước.
Theo dòng thời gian của kiếp trước, phải đợi đến học kỳ sau tôi hỏi xin bố tiền học, bố tôi không cho.
Hôm sau, Tưởng Nhiễm Nhiễm mới cầm điện thoại mới khoe khoang với tôi: "Đây là bố mua cho tớ, bố mua để thưởng cho tớ vì tớ thi cuối kỳ lọt top 10, đắt lắm đấy, nhưng bố nói tớ xứng đáng."
Lúc đó tôi tức quá, giật lấy điện thoại của cô ta đập nát.
Thế là mới xảy ra vụ ồn ào sau đó.
Mẹ tôi bị bố tôi và mẹ kế tôi chỉ trích trước mặt mọi người là "không biết dạy con", "không biết giáo dục con cái", mặc dù bà đã cãi nhau một trận lớn với bố tôi nhưng bản thân bà cũng rất tức giận, chôn vùi mầm mống bệnh tật.
Nghĩ lại thì, Tưởng Nhiễm Nhiễm vẫn luôn biết tôi nóng tính, cô ta còn cố tình chạy đến trước mặt tôi khoe khoang điện thoại, bảo là không có ý đồ thì ma mới tin.
Bây giờ chắc là vì hôm qua tôi làm mẹ kế tôi mất mặt nên bố tôi mới mua điện thoại mới cho đứa con gái riêng này để bù đắp cho bà ta đây mà.
Nhìn vẻ vênh váo của Tưởng Nhiễm Nhiễm, tôi lập tức giật lấy điện thoại của cô ta.