Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 11: Tô Oanh Tủi Thân



Suốt hai ngày sau, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ ở trong từ đường luôn quấn lấy Hồ ma ma hỏi hết chuyện này tới chuyện khác. Tô Oanh thì lại kéo cây chổi cao hơn cả người nàng ta, ngày ngày quét sân đến khi trời tối, quét sân suốt hai ngày khiến nàng ta mệt đến mức ngã xuống.

Rõ ràng Tô Nguyễn có vấn đề, kết quả Liễu Minh Khanh lại phạt nàng ta, Tô Oanh cảm thấy tủi thân vô cùng.

Hôm nay sau khi trời tối nàng ta liền nằm xuống giường nghỉ, Vu Hạ đến đưa cơm cho nàng ta, nàng ta cũng không thèm để ý.

"Không ăn, ta không ăn!" Nàng bực bội kêu lên.

Vu Hạ cũng hết cách, chỉ đành đi mời Liễu Minh Khanh đến.

Liễu Minh Khanh đến đẩy cửa đi vào, thấy Tô Oanh nằm lì trêи giường, quay mặt vào trong thì lên tiếng trách cứ: "Oanh Oanh, đừng có giận dỗi như thế."

Tô Oanh vốn cảm thấy oan ức, Liễu Minh Khanh đến không chỉ không dỗ nàng ta mà còn trách nàng ta, nàng ta khóc òa lên.

"Mẫu thân! Cuối cùng con là nữ nhi ruột của người hay Tô Nguyễn là nữ nhi ruột của người? Tại sao người lại bất công thế? Rõ ràng là nàng ta sai, tại sao lại phạt nữ nhi? Oa oa.."

Tô Oanh có tính tình khá mạnh mẽ, bình thường rất ít khi khóc. Liễu Minh Khanh thở dài một tiếng, ôm nàng ta vào lòng.

"Con và Nguyễn Nguyễn đều là nữ nhi của ta, ta mong các con hòa thuận với nhau hơn."

"Mẫu thân lừa con! Nữ nhi không tin, rõ ràng mẹ yêu thương Tô Nguyễn hơn, chắc chắn mẹ mong mình chưa từng sinh nữ nhi ra!"

Tô Oanh khóc đến mức thở gấp, lớn tiếng kể hết những oan ức trong lòng mình.

Người ngoài không biết nàng ta không phải nữ nhi ruột của Tô Thụy An, chỉ cho rằng Liễu Minh Khanh không biết xấu hổ, quyến rũ Tô Thụy An rồi sinh ra nàng, sau đó tìm cơ hội trở thành Tô phu nhân.

Tô Oanh nghĩ, nếu nàng ta là Liễu Minh Khanh, chắc chắn nàng ta hy vọng rằng mình không có một nữ nhi khiến mình bị xấu mặt, bị người khác chỉ trỏ sau lưng như thế.

Liễu Minh Khanh sầm mặt lại, giọng nói rất cao: "Nếu ta có suy nghĩ này thì từ tám năm trước ta đã ném con đi rồi, hà tất gì phải nuôi con lớn đến thế này?"

"Vì để con trở thành tiểu thư của Tô gia, ta đã đồng ý gánh hết những tiếng xấu kia! Ta có cuộc sống của mình, ta không để ý đến những kẻ khác nhìn ta thế nào!"

"Con lại nói ta như thế, không hề cảm thông cho tâm ý của ta, ta thật quá đau lòng!"

Giọng nói của bà ta hiện rõ sự tức giận, Tô Oanh không dám ngang ngược nữa, dần dần nín khóc.

"Mẫu thân, nữ nhi xin lỗi, nữ nhi chỉ cảm thấy lo sợ thôi. Nữ nhi không có phụ thân ruột, nếu mẫu thân cũng không cần nữ nhi thì nữ nhi sẽ không còn gì cả." Tô Oanh nghĩ đến nỗi buồn sâu thẳm trong lòng mình thì nghẹn ngào như một con thú non bị thương.

Liễu Minh Khanh lại thở dài lần nữa, bà ta vuốt tóc Tô Oanh, nhẹ giọng nói: "Ta biết con lo sợ, cũng hiểu lý do con nhắm vào Nguyễn Nguyễn. Nhưng, Oanh Oanh à, ta đã dạy con rất nhiều lần rồi, làm người thì phải biết nhìn xa trông rộng."

"A Hạm là bảo bối trong lòng lão gia, với sự yêu thương của lão gia dành cho nàng ta, còn cả tính tình và dung mạo của nàng ta nữa, chắc chắn tương lai sẽ được gả đến một gia đình tốt."

"Bây giờ A Thịnh gặp chút cản trở, nhưng với tài hoa của hắn, nếu tương lai bước vào được con đường làm quan thì tiền đồ như nước. Hơn nữa, dáng dấp của hắn tuấn tú, rất có thể sẽ cưới được nữ nhi nhà quyền quý."

Tô Thịnh là trưởng tử của Tô Thụy An, là Đại ca của Tô Hạm và Tô Nguyễn, năm nay mười sáu tuổi.

"Tuy rằng Nguyễn Nguyễn không được lão gia yêu thương, nhưng nhan sắc hơn người, lại có A Hạm và A Thịnh làm chỗ dựa cho nàng ta, tương lai cũng có cơ hội được gả đến nhà giàu. Còn con, dù lão gia cũng thương con, nhưng cuối cùng con vẫn không phải là nữ nhi ruột của ông ta, tất nhiên việc hôn nhân sẽ không sánh bằng ba người họ."

"Cõi đời này không có bức tường nào không lọt gió, bây giờ có thể họ không biết con không phải em gái ruột của họ, nhưng rồi sẽ có một ngày họ biết. Con bất hòa với Nguyễn Nguyễn, con nói xem họ sẽ đứng về phía ai? Con cần gì phải chặn đường lui của mình?"

Tô Oanh hiểu nhưng vẫn không phục: "Thanh Nam cũng rất giỏi, tương lai chắc chắn được làm quan." Nàng ta nói nhỏ.

Tô Thanh Nam là nhi tử chung giữa Tô Thụy An và Liễu Minh Khanh, nhỏ hơn Tô Nguyễn năm tháng tuổi, năm nay đã hơn mười hai, đang là tú tài. Bây giờ đang cùng Tô Thịnh đọc sách tại Phượng Huyền.

"Thanh Nam không chỉ là đệ đệ của con, cũng là đệ đệ của ba huynh muội Tô Nguyễn. Nó trời sinh đã có tính tình lạnh lùng, không thân thiết với ai, con chắc chắn rằng sau này con có chuyện gì khó, nó sẽ cố gắng che chở cho con à?"

Tô Oanh im lặng.

"Ta cực khổ nhiều năm như thế, chỉ mong con và Thanh Nam có một tương lai tốt hơn, con đừng phụ nỗ lực nhiều năm qua của ta." Liễu Minh Khanh nói đầy ẩn ý.

Có mấy lời không tiện nói ra, có một số việc bà ta không muốn để Tô Oanh biết.

"Nói chung, con nhớ kỹ, ta là mẫu thân của con, ta sẽ không hại con!"

"Vâng, mẫu thân." Tô Oanh ngoan ngoãn nói.

Lúc này, Vu Hạ ở bên ngoài gõ cửa: "Phu nhân, Tạ phu nhân đến."

Tạ phu nhân, phu nhân của huyện thừa Tạ Vân, mẫu thân của Tạ Nhiên.

Trời tối rồi bà ta còn tới làm gì? Chẳng lẽ... Chuyện của Tri phủ có vấn đề gì sao?

Liễu Minh Khanh thầm nghĩ: "Ăn cơm đi, ta đi gặp Tạ phu nhân."

"Mẫu thân đi thong thả."

---- Lời nói ngoài ---

Tô Oanh và Tô Thanh Nam là con ruột của Liễu Minh Khanh, kém nhau gần mười hai tháng tuổi.

Liễu Minh Khanh sinh Tô Oanh được một tháng, thì đã liều mạng mang thai Tô Thanh Nam, bà ta không chỉ tàn nhẫn với kẻ khác, mà còn nhẫn tâm với chính mình.
— QUẢNG CÁO —