"Được rồi, bảo vật đã ban cho ngươi rồi, trong đám cường giả đại đạo chi chủ có thể giết ngươi cực kỳ ít, hơn nữa ngươi có phân thân Tử Vong Đạo Tắc Giới, ngươi cũng sẽ không thật sự chết đi." Thánh Tôn Thời Không mỉm cười nói.
"Lui đi, nếu có gì không hiểu rõ về phương diện đại đạo của vũ trụ thì có thể trực tiếp hỏi ta.
"Vâng,sư phụ." Diệp Tinh cung kính gật đầu.
Sau đó hắn rời đi nơi này, khu vực thời không hỗn độn thật lớn, chỉ có một mình Thánh Tôn Thời Không đứng thẳng.
"Thực lực đại đạo chi chủ, phân thân Tử Vong Đạo Tắc Giới, đệ tử ta kỳ ngộ so với ta tưởng tượng còn cao hơn nhiều."
Khóe miệng ông ta mang theo tươi cười, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
“Diệp Tinh quật khởi đã thành tất nhiên, xem ra Nhân tộc ta lại có thêm một vị tồn tại cường đại!”
......
Bên trong không gian trận truyền tống, máy phi hành của Diệp Tinh đang nhanh chóng xuyên qua.
- Ha ha, phương diện công kích mình có kiếm Không Minh, thương Huyết Nguyên, phương diện tốc độ mình có cánh Hắc Nguyên, hiện tại phương diện phòng ngự có áo giáp Tinh Thần.
Diệp Tinh vô cùng vui sướng, hắn nhìn bảo vật.
"Tình huống của bản thể rất nhiều cường giả đều biết, kiếm Không Minh cũng là bản thể sử dụng, kế tiếp tiếp tục do bản thể sử dụng, về phần thương Huyết Nguyên do cường giả ngụy trang phân thân Huyễn tộc sử dụng."
Kiếm Ngân chỉ là một thân phận hắn ngụy trang, phân thân Huyễn tộc tùy thời có thể ngụy trang thành thân phận khác.
Thương Huyết Nguyên đã sử dụng trong tộc Hạt Nguyên, cho dù sử dụng lần nữa, các tộc quần khác cũng chỉ có thể coi hắn là một cường giả Huyễn tộc mà thôi.
Về phần cánh Hắc Nguyên cùng áo giáp Tinh Thần, cánh Hắc Nguyên hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, áo giáp Tinh Thần thoạt nhìn giống như là một bộ áo giáp rất bình thường, không có chỗ đặc thù gì, cũng không khiến người ta chú ý, vô luận là do bản thể sử dụng hay là phân thân Huyễn tộc sử dụng đều có thể.
"Ba, ba đang nghĩ gì vậy?" Bên cạnh, một giọng nói mềm mại vang lên, Tiểu Bảo Nhi mở to đôi mắt to hồn nhiên, nhìn Diệp Tinh tò mò nói.
Trải qua một đoạn thời gian này, sắc mặt của cô bé thoạt nhìn không còn tái nhợt như trước, nhưng mà thân thể vẫn rất gầy yếu, lực sinh mệnh trong cơ thể cũng đang suy nhược đi.
Linh lực nồng đậm chỉ có thể khiến cho tốc độ linh lực suy nhược trong cơ thể cô bé yếu bớt đến 1/10000 lúc suy nhược bình thường, lực sinh mệnh vẫn đang yếu bớt đi.
Mỗi một ngày Bảo Nhi tiêu hao rất nhiều tài nguyên, nhưng mà đối với Diệp Tinh mà nói, căn bản không tính là cái gì.
Đương nhiên, cho dù con bé có cần tiêu hao linh quả trân quý cực kỳ hiếm thấy, Diệp Tinh cũng tuyệt đối sẽ không luyến tiếc.
"Cha đang nghĩ làm thế nào để bảo vệ Bảo Nhi." Diệp Tinh ôm lấy cô bé, hết sức cưng chìu nói: "Sắp về tới nhà rồi, sau khi về nhà là có thể nhìn thấy mẹ, ông nội, bà nội, Bảo Nhi có vui không?"
Lúc trước Lâm Tiểu Ngư đã nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi thông qua ảo ảnh của đồng hồ, tất cả mọi người đều đang sốt ruột đợi ở trên Địa Cầu.
Cô bé cắn ngón tay, sau đó gật gật đầu nhỏ, nói: "Vui ạ."
Ngay sau đó cô bé lại có chút không tự tin nói: "Cha, mẹ và ông nội, bà nội cũng sẽ thích Bảo Nhi, tốt với Bảo Nhi chứ?"
Cô bé rất ỷ lại vào Diệp Tinh, nhưng đối với những thân nhân khác của mình lại có chút xa lạ, lo lắng bọn họ không thích mình.
"Đương nhiên sẽ thích." Diệp Tinh cười nói: "Tiểu Bảo Nhi chính là người quan trọng nhất của chúng ta."
"Thật sự sao?" Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
......
Thế giới Hạo Nguyên, Thiên Lan giới, Hệ Ngân Hà, Địa Cầu.
Hưu!
Trên không trung của thành phố Thượng Hải, một tòa Truyền Tống Trận hiện lên, ngay sau đó một máy phi hành bay ra.
"Đã trở lại!"
Ở cách đó không xa, lúc này đang có vài người đang đợi, nhìn thấy máy phi hành xuất hiện, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kích động.
Xoát!
Trong hư không có hai bóng người xuất hiện, một người thanh niên đang ôm một cô bé rất gầy yếu.
"Bảo Nhi."
Mấy người ở phía xa đều bay tới, nhìn thấy cô bé, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Mấy người kia chính là đám người Diệp Kiến An, Lưu Mai, Lâm Tiểu Ngư, Diệp Lân.
"Bảo Nhi, ông nội, bà nội, mẹ đều đến đây kìa." Diệp Tinh cười nói với cô bé trong ngực.
"Ông nội, bà nội, mẹ." Cô bé nhìn mấy người trước mặt, một bàn tay nhỏ cầm lấy quần áo Diệp Tinh, nhỏ giọng gọi.
"Ngoan!" Lưu Mai tràn đầy kích động, nhịn không được đón lấy Tiểu Bảo Nhi, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng, bà biết tình huống của tiểu Bảo Nhi.
Ánh mắt của Diệp Kiến An ở bên cạnh cũng luôn đặt trên người cô bé, dáng vẻ muốn ôm nhưng lại ngại nói ra miệng.
Lâm Tiểu Ngư nhìn con gái của mình không chuyển mắt, rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm. Chồng và con gái mình đều an toàn trở về từ tộc Hạt Nguyên.
"Tiểu Ngư."
Diệp Tinh đứng ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, mỉm cười nhìn tình cảnh trước mắt, lúc ban đầu Bảo Nhi còn có chút không được tự nhiên, có điều đã nhanh chóng thích ứng.
Bởi vì là do quả Âm Dương Huyền Minh tạo nên, cho nên tiểu Bảo Nhi không lớn, hơn nữa dường như tâm trí vẫn dừng lại ở giai đoạn này, thật hồn nhiên, có thể cảm giác được người khác đang đối xử tốt với mình.
"Thật sự là khó mà tin được." Diệp Lân ở bên cạnh cảm thán nói: "Con vậy mà còn có em gái."