Tay phải vung lên, số tức nhưỡng này bị thu vào trong một không gian thuộc tính bảo vật, hợp lại cùng một chỗ với số tức nhưỡng trước đó.
Lúc này Canh Kim Trúc trực tiếp sinh sống trên đó, mặc dù trông có vẻ khô héo, nhưng ánh sáng kim loại màu trắng rõ ràng hơn trước đây nhiều.
“Không biết tới lúc nào mới có thể khôi phục.” Diệp Tinh thầm mong chờ.
Sau khi khám phá xong núi Trường Bạch, Diệp Tinh không ngừng khám phá trái đất.
Một ngày...hai ngày....
Nháy mắt đã trôi qua ba tháng!
“Lại trở về rồi!”
Trong hư không, Diệp Tinh đứng đó, nhìn xuống phía dưới, hắn lắc đầu.
“Ba tháng, gần như mình đã thám hiểm một vòng trái đất, nhưng chỉ phát hiện ba nơi có tức nhưỡng!” Diệp Tinh lặng lẽ thở dài.
Núi Hỗn Nguyên là một, núi Trường Bạch là hai, một tháng sau Diệp Tinh lại phát hiện ra một nơi nữa, sau đó hai tháng trôi qua, hắn không phát hiện thêm được gì nữa.
Số tức nhưỡng trên người Diệp Tinh cộng lại không nhiều.
“Khu vực cuối cùng.” Bóng Diệp Tinh lay động, tiếp tục tìm kiếm.
“Hửm?” một khoảng thời gian nào đó, bỗng dưng hắn dừng lại, nhìn về một phía.
...
Đây là một căn phòng lộ rõ vẻ cũ nát, trước phòng có một chiếc xe lăn, bên trên có một bé gái đang ngồi, trông cô bé có vẻ chưa tới mười tuổi, mặt trắng bệch, thỉnh thoảng còn nhíu mày, dường như đang phải chịu đựng đau đớn.
Cô bé mặc một bộ đồ cũ nát, tết hai bím tóc nhỏ, lúc này đang nhìn về phía xa đầy hâm mộ.
Nơi đó có vài đứa trẻ đang chạy nhảy rất vui vẻ.
Hai chân cô bé trống không, không biết vì lí do gì đã mất đi hai chân, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
“Reng reng reng!”
Bỗng nhiên có một chiếc xe đạp nhanh chóng đi tới, một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi dừng lại.
“Chào chị Kim Hạ.” bé gái nhìn cô bé lớn hơn một chút này, ngoan ngoãn hô lên một tiếng.
“Tiểu Đình, đang đợi anh trai em hả?” Cô bé Kim Hạ cười nói.
“Vâng.” Bé gái lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía xa.
Kim Hạ cười nói: “Không cần vội, hôm nay anh trai em có chút việc, có điều sẽ trở về ngay thôi.”
“Tiểu Đình!” Lời vừa dứt, bỗng nhiên có một tiếng hô lớn từ phía xa truyền tới.
“Là tiếng của anh hai! Anh hai em về rồi!” bé gái lập tức hoan hô.
Một cậu bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhanh chóng đạp xe đạp tới nơi này.
“Kim Hạ, cậu cũng ở đây à?” Cậu bé nhìn thấy cô bé Kim Hạ, gãi đầu cười gượng, nói.
“Cậu chăm sóc em gái mình cho tốt, tôi đi đây.” Cô bé Kim Hạ cười, ánh mắt nhìn về phần chân bé gái, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Cô bé biết tình hình của bé gái.
Nhìn thấy Kim Hạ rời đi, cậu bé nhanh chóng dựng xe đạp lên, sau đó đi tới sau xe lăn của bé gái, mặt tươi cười nói: “Tiểu ĐÌnh, hôm nay anh sẽ làm món trứng xào cà chua mà em thích ăn nhất!”
“Vâng.” Bé gái tiểu Đình lập tức gật đầu.
Thức anh rất nhanh đã làm xong, mặc dù chỉ là món ăn rất đơn giản, nhưng hai anh em ăn vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, đợi rửa xong bát đũa, cậu bé lấy từ trong cặp sách ra hai quả, nói: “Tiểu Đình, em xem nè, đây là tài nguyên tu luyện mà hôm nay anh lấy được từ nơi phát tài nguyên của trường, chúng ta ăn một quả, sau đó đem một quả đi trồng.”
“Vâng.” Tiểu ĐÌnh gật đầu.
Bé gái vui vẻ ăn quả đó, hai chân bé vẫn còn di chứng, mỗi lần ăn một quả, đều sẽ đau đớn tới mức yeus đi rất nhiều.
Mỗi lần, đây đều là lúc mà cô bé vui nhất.
Sau đó, cậu bé lấy ra một chiếc chậu hoa đường kính khoảng ba mươi centimet, lúc này trong chậu còn có năm cây dược thảo nhỏ, bên trên còn kết một quả nhỏ.
“Tiểu Đình, em xem nè, hạt trước đó chúng ta trồng xuống đã lớn rồi nè, những quả này để lại, đợi tích lũy tới một mức độ nhất định, chắc chắn anh sẽ đổi được một quả Hắc Nguyên, đến lúc đó sự đau đớn trên chân em sẽ biến mất.” Cậu bé hứa.
Nhìn hai chân của em gái mình, cậu bé lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Trái đất khuyến khích giết yêu thú, rèn luyện bản thân, còn có cả những nghề nghiệp chuyên môn giết yêu thú.
Tuy lợi ích nhiều, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Cha mẹ họ làm nghề này, cuối cùng vì yêu thú mà chết, em gái cậu cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng tới đôi chân, hơn nữa cơ thể còn trúng độc, lúc nào cũng cảm thấy rất đau đớn.
Thực tế hiện giờ tiểu Đình đã mười ba tuổi rồi, nhưng trông chẳng khác gì một bé gái chưa tới mười tuổi.
“Vâng.” Bé gái tiểu Đình dùng sức gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Nếu cơ thể bé không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, bé sẽ rất hạnh phúc.
Vút!
Lời vừa nói xong, bỗng nhiên trong phòng có một bóng người xuất hiện.
“Ai?” Cậu bé lập tức nổi lên cảnh giác.
Trong tay xuất hiện một thanh trường côn, trực tiếp chắn trước người em gái mình.
“Tức nhưỡng!” Diệp Tinh xuất hiện trong căn phòng, nhìn chậu hoa đó, sâu trong đáy mắt tràn ngập sự vui mừng.
Một luồng đạo tắc tiến vào trong chậu hoa, trong đó có một luồng linh lực cực lớn đánh tới, cả một chậu hoa to như vậy đều là tức nhưỡng.
Ánh mắt lại nhìn về phía cậu bé đang chắn trước em gái mình, trong lòng Diệp Tinh khẽ gật đầu, hắn chỉ về phía chậu hoa trong tay cậu bé, nói: “Có thể cho anh chậu hoa này không?”
“Cho anh?” Nghe vậy sắc mặt cậu bé thay đổi.
Chậu hoa này là hi vọng của cậu, cho dù là thứ gì, trồng vào trong chậu đều có thể phát triển một cách nhanh chóng, theo cậu thì đây là hi vọng để đổi quả Hắc Nguyên.
Có quả Hắc Nguyên, em gái cậu sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
“Phải, cho anh.” Diệp Tinh cười nói: “Để trả công, anh có thể trị khỏi cho cô bé.”