Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 151



Tống Ngọc Tịch trong lòng ôm đệ đệ mềm mại nhà mình, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nói: "Nương, đệ đệ vẫn cứ mãi khó coi như vậy sao, sau này có thể tìm được thê tử hay không đây.”

Nàng đã nghẹn rất lâu rồi, cuối cùng nàng mới nói ra cảm thụ chân thật trong lòng, Lâm thị đang uống nước chè trứng gà, nghe nàng nói thế, thì sặc một cái, liếc nhìn nàng, nói, "Chỗ nào khó coi chứ? Thằng bé đẹp hơn nhiều so với lúc con được sinh ra.”

Tống Ngọc Tịch:...

Cúi đầu nhìn tiểu tử vừa mới biết mở mắt, b.ú sữa xong là biết tự thổi bong bóng chơi đùa, nàng làm thế nào cũng không thể tin được đứa nhóc này đẹp hơn mình khi nhỏ, nhất định là Lâm thị thiên vị.

Lâm thị đưa chén không cho Từ ma ma, Từ ma ma ở một bên cũng nói theo: "Đúng vậy, thời điểm tiểu thư sinh ra, cũng không có mũm mĩm như công tử. Cả người cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay, giống như một con mèo nhỏ, tiếng khóc cũng rất nhỏ.”

Tống Ngọc Tịch nhìn đôi chủ tớ này, trong đầu khó có thể tưởng tượng được lúc đó nàng là tình cảnh gì. Đệ đệ ở trên tay nàng đột nhiên khóc lên, dọa Tống Ngọc Tịch giật nảy mình, vội vàng giơ nó lên, đưa cho Từ ma ma. Từ ma ma để thằng bé dựa vào vai, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó hai cái, tiểu gia hỏa ợ một hơi thật lớn, sau đó liền ngừng khóc, nằm trên vai Từ ma ma ngủ, bàn tay béo đặt bên cạnh má, luôn luôn muốn bỏ vào miệng. Không nói đến dung mạo này, thì đứa trẻ nho nhỏ vẫn là rất đáng yêu.

Từ ma ma ôm một lúc, thì đặt đứa nhỏ xuống bên cạnh Lâm thị, Tống Ngọc Tịch cho rằng bà không rảnh tay để ôm, liền xung phong nói: "Hắn ngủ rồi, để ta ôm đi.”

Từ ma ma lắc tay nói: "Cũng không thể tạo thói quen ôm, trẻ con vô cùng nhõng nhẽo, nếu đã quen ở trên tay người rồi, thì lúc đó khó có thể buông xuống được, đến lúc đó ngày đêm điên đảo, hắn không được nghỉ ngơi tốt, thì cơ thể cũng không phát triển được!”

Tống Ngọc Tịch mới thu tay lại, ghé vào nhìn hắn ngủ, Lâm thị nhìn thấy nàng như vậy, thì không khỏi sờ sờ đầu nàng, nói:

"Yêu thích hài tử như vậy, thì chờ qua hai năm nữa, thành thân xong, thì tự mình sinh một đứa không phải được rồi sao."

Tống Ngọc Tịch tức giận liếc mắt nhìn Lâm thị một cái, nói:

"Con mới không cần sinh đâu, nhìn dáng vẻ khóc lóc của người hôm trước, mất cả nửa ngày trời, mới sinh ra đứa nhỏ này."

Lâm thị và Từ ma ma, những người trong phòng nghe Tống Ngọc Tịch nói xong, thì không khỏi nở nụ cười. Tống Ngọc Tịch cảm thấy không thể tìm được tiếng nói chung với các nàng, duy chỉ có đệ đệ thú vị thì cũng đã ngủ thiếp đi rồi, nên đứng dậy từ mép giường, phủi phủi xiêm y, nói:

"Không chơi với các người nữa, ta đi tìm mấy người nhị tỷ tỷ đây."

Mọi người cho rằng nàng xấu hổ, trong phòng vang lên một tràng cười giòn giã, đệ đệ đang ngủ cũng bị tiếng cười làm cho giật mình khẽ động đậy, vì vậy mọi người cũng không dám lại tiếp tục phát ra tiếng động nữa.

Lâm thị tuy là thiếp, nhưng Tần thị từ trước đến nay đối xử bình đẳng, ngày mùng một tết, Tống Dật tìm một người họ Vạn xin cơm, bận rộn cả ngày trời. Trong phủ cũng đã sớm chuẩn bị lễ tắm rửa ba ngày, khách khứa đều là đồng liêu cùng thân hữu, coi như là náo nhiệt một phen.

Tống Dật đặt tên cho đứa nhỏ là Tống An, ngụ ý bình an cả đời, Lâm thị cũng tương đối hài lòng. Mọi người đều nói đứa nhỏ này có phúc khí, sinh vào ngày mùng một tết, giống như đã tính toán kỹ càng, Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy tiểu tử này vận khí rất tốt, sinh vào lúc Lâm thị đã có chút tiếp nhận Tống Dật.

Trong năm Tống Ngọc Tịch cũng bận rộn hơn, bởi vì Tần thị có thân phận và bối phận cao, cho nên, không cần ra ngoài thường xuyên vào lễ mừng năm mới, tuy nhiên, cho dù ở trong phủ tiếp đãi khách nhân cũng đủ cho mấy cô nương các nàng bận rộn. Hơn nữa hiện giờ danh tiếng kinh thương của Tống Ngọc Tịch đã được truyền ra ngoài, ngược lại mọi người vây quanh nàng có không ít vấn đề muốn hỏi.

Đều là trong nhà thân thích, cho nên Tống Ngọc Tịch cũng không thể biểu lộ ra một chút không kiên nhẫn nào, mỗi ngày còn phải cố gắng tươi cười, nói chuyện với các nàng, đến lúc buổi tối trở lại phòng mình, miệng đều có chút cứng đờ.

Lại qua mấy ngày, đệ đệ vẫn bị Tống Ngọc Tịch nói không dễ nhìn, tựa hồ trong một đêm đã nẩy nở, làn da không còn đỏ hồng, mà trắng lên không ít, mặt mày cũng nẩy nở hơn. Buổi sáng hôm nay, Tống Ngọc Tịch như thường lệ đến thăm hắn, vừa thấy hắn liền cảm thấy có thay đổi lớn, ít nhất đệ đệ cũng không còn khó nhìn nữa rồi. Lại qua mấy ngày, chưa kể, thật sự là càng lớn càng trông đẹp mắt hơn, toàn thân như cục bột trắng như tuyết, một đôi mắt hai mí to tròn, cực kỳ giống Lâm thị, tròng mắt đen như mực, giống như Tống Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nung núc thịt. Tống Ngọc Tịch không nhịn được nhéo hai cái, đã bị Lâm thị ngăn lại:

"Đừng nghịch nữa, cẩn thận nhéo hỏng má hắn."

Tống Ngọc Tịch cũng sợ làm tổn thương thằng bé, cho nên, nàng cũng không nhéo nữa, chuyển sang bóp bóp cơ thể để biểu đạt sự yêu thích của mình, quả nhiên nàng phát hiện bóp cơ thể còn thích hơn, lúc nào cũng trông mong được ở cùng đệ đệ, ngoại trừ lúc khóc.

Quách gia phái người đưa thiệp mời tới, mời Tống Ngọc Tịch đến Quách gia làm khách vào tết nguyên tiêu.

Lúc thiệp mời được đưa tới, Tống Ngọc Tịch đang chơi cờ với Tống Ngọc Hàn, còn Tống Ngọc Mộng và Tống Ngọc Chiêu thì vây quanh lò sưởi thắt chuỗi ngọc, đây là tơ ngu sắc mà di nãi nãi (chị em gái của bà nội) vừa mới mang từ Vân Nam tới, nghe nói thắt ra dây kết vô cùng đẹp mắt.

Tống Ngọc Tịch trời sinh không thích động tay, Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn thì đã lớn nên đương nhiên cũng không hiếm lạ trò chơi này. Tống Ngọc Thiền ở một bên đọc sách, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thái độ quẫn bách của Tống Ngọc Hàn khi chơi cờ, trong noãn các ấm áp như mùa xuân.

Thiệp mời của Quách gia là màu hồng nhạt, mở ra nhìn, lạc khoản chính là Quách Liên Khanh. Tống Ngọc Thiền nhìn thấy cái tên này, không khỏi hỏi Tống Ngọc Tịch: "Là tiểu thư Quách gia phủ Thái Úy Quách Liên Khanh à?”

Tống Ngọc Tịch đọc qua một lượt, Quách Liên Khanh mời nàng tết Nguyên Tiêu đi xem hoa đăng, thuận tiện thực hiện lời hứa lần trước. Nàng đóng thiệp mời để sang một bên, rồi trả lời: "Vâng, đúng là nàng ấy. Đại tỷ tỷ hẳn là cũng biết.”

Khóe miệng Tống Ngọc Thiền giật giật, nói: "Biết! Có ai trong kinh thành mà không biết tiểu thư Quách gia chứ! Mắt cao hơn đầu, đóa hoa trên đỉnh núi, không ai có thể với tới, trong mắt chỉ có công chúa, đối với những người khác thì lạnh như băng, không hề thân thiện.”

Tống Ngọc Tịch có chút nghi ngờ lời nói của Tống Ngọc Thiền: "Ta cảm thấy nàng ấy rất tốt, người rất hào sảng, nói chuyện cũng thẳng thắn.”

"Không biết ngươi thấy thế nào, nhưng ta nghe nói, nàng ta có lần còn nói đến mức khiến tiểu thư Trương gia bật khóc, chẳng qua là người ta chỉ bẻ gãy một đóa hoa nhà nàng ta, vậy mà nàng ta lập tức hạ lệnh đuổi khách, từ nay về sau không bao giờ lui tới với tiểu thư Trương gia nữa. Với lòng dạ khí độ như vậy, thì cho dù thân phận có cao hơn nữa, xuất thân có tốt hơn đi chăng nữa, thì có tác dụng gì chứ." Tống Ngọc Thiền nói đâu ra đấy, dường như đang cố gắng thuyết phục Tống Ngọc Tịch.

Tuy nhiên, Tống Ngọc Tịch có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình, bất luận Tống Ngọc Thiền có nói gì, nàng vẫn như trước, không cảm thấy Quách Liên Khanh là một người lòng dạ hẹp hòi, ngược lại đám tiểu thư mà Tống Ngọc Thiền ưa thích kết giao, trên cơ bản đều là một đám yếu ớt nũng nĩu, quả thật là không hợp với Quách Liên Khanh.

"Dù sao lời ta cũng đã nói với ngươi, ngươi có tin hay không, ta cũng không có cách nào, chính là tỷ muội một nhà, ta không muốn ngươi chịu thiệt mà thôi."

Tống Ngọc Thiền kết thúc bằng câu nói này, Tống Ngọc Tịch cũng không muốn tranh cãi với nàng cãi, sau khi hạ xuống một quân cờ, thì nói:

"Được rồi, ta đã nhớ kỹ. Ta sẽ cẩn thận.”

Tống Ngọc Thiền nhìn biểu tình này của Tống Ngọc Tịch, rồi lại dời ánh mắt xuống thiệp mời trên tay nàng, âm thầm cắn cắn môi. Quách Liên Khanh này quả nhiên giống như lời đồn, không hề biết lễ tiết, mời Tống Ngọc Tịch, mà lại không hề nhắc tới những cô nương khác của Tống gia. Nàng ta có chút không cam lòng, nói với Tống Ngọc Tịch:

"Ta còn có chút lo lắng, nếu không ngày đó ta sẽ đi cùng ngươi, tốt xấu gì cũng thay ngươi quan sát, miễn cho ngươi lại làm sai chỗ nào, khiến người ta cười chê. Ngươi có biết người ra vào Quách gia đều là danh môn quý nữ, một mình ngươi ứng phó được sao?”

Làm sao Tống Ngọc Tịch không nghe hiểu lời của Tống Ngọc Thiền chứ. Nàng biết nàng ta cũng muốn đi cùng, nhưng trong thiệp mời của Quách Liên Khanh chỉ viết mỗi tên của nàng, lại nói đi để thực hiện ước định, mà ước hẹn duy nhất giữa các nàng cũng chỉ có một chuyện, đó chính là uống trộm rượu Thu Nguyệt Bạch mà Quách thái úy đã giấu kín, chuyện này làm sao có thể để Tống Ngọc Thiền đi cùng được? Đến lúc đó, lại bị cằn nhằn cả nửa ngày, nàng thì cũng không có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ Quách Liên Khanh không chịu nổi.

Chỉ giả vờ coi như nghe không hiểu, nói:

"Không có việc gì, ta có thể tự mình ứng phó, ngày hôm đó không phải đại tỷ tỷ đã có hẹn với nhị tỷ tỷ Kỷ gia sao? Cũng không thể vì chuyện của ta mà làm hỏng hào hứng của mấy người, ngươi cứ yên tâm đi.”

Tống Ngọc Tịch đã nói như vậy, cho dù Tống Ngọc Thiền mặt dày thế nào, cũng không thể quấn lấy nàng nói muốn đi cùng, âm thầm cắn răng, trong lòng thầm hận Tống Ngọc Tịch không biết điều, không biết nghĩ cho nàng ta. Mặc dù nói nàng ta đã hẹn với Kỷ Uyển Ninh, thế nhưng, thân phận hiện giờ của Kỷ Uyển Ninh, làm sao có thể so sánh với Quách Liên Khanh chứ!

Nàng ta nghĩ mình với Quách Liên Khanh hẳn là có nhiều chuyện để nói hơn, bởi vì hai người đều là đích nữ thế gia. Cho dù tầm mắt của Quách Liên Khanh cao hơn nữa, thì cũng sẽ không chướng mắt với nàng ta, hơn nữa nghe nói Quách Liên Khanh có quan hệ đặc biệt tốt với trưởng công chúa, chỉ cần kết giao với Quách Liên Khanh, còn không sợ sau này không kết giao được với trưởng công chúa sao?

Nhưng Tống Ngọc Tịch, đồ đần này... Cũng không biết có phải giả vờ hay không!

Nàng ta hung hăng lật sách, rồi rầu rĩ nhìn. Tống Ngọc Tịch cũng chỉ giả vờ coi như không thấy, không cảm giác được cảm xúc chấn động của Tống Ngọc Thiền.

Tống Ngọc Hàn thấy rõ tranh chấp giữa các nàng, nhưng cũng không tiện xen vào, dứt khoát đặt lực chú ý lên trên bàn cờ, âm thầm cầu nguyện mình có thể nghĩ ra một ít diệu kế phá giải ván cờ, mà Tống Ngọc Mộng đang thắt chuỗi ngọc ở một bên bởi vì cách khá xa, cho nên cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau bình phong. May mắn là vậy, nếu không, bị Tống Ngọc Mộng quấn lấy, cũng không dễ đối phó như với Tống Ngọc Thiền rồi.

Tống Ngọc Thiền muốn giữ mặt mũi, lại có tự tôn của đích nữ, nên chỉ cần giả vờ hồ đồ một chút, thì nàng ta cũng ngượng ngùng nói thẳng ra, nhưng nếu bị Tống Ngọc Mộng cũng như vậy mà quấn chặt lên, thì phiền phức hơn rất nhiều.

Ngày Tết Nguyên Tiêu, Tống Ngọc Tịch ăn mặc đẹp từ sớm, mặc xiêm y trong cửa hàng của Mẫn Lam, áo khoác và váy lụa màu hồng phần có họa tiết hoa ở phần chân, mặc trong ngày đông giá rét cũng không bị lạnh, lại không mất đi sự nhẹ nhàng của xiêm y, là kiểu dáng mới nhất trong cửa hàng của Mẫn Lam.

Hiện giờ Mẫn Lam làm ăn cũng có cách thức riêng, từ sau khi Tống Ngọc Tịch làm tuyên truyền biết đi cho nàng ấy, thì làm ăn càng ngày càng tốt hơn. Nàng ấy cố ý bỏ ra một số tiền lớn thuê một sư phụ làm may mặc từ Giang Nam về, chuyên môn thiết kế xiêm y nhắm vào nhu cầu của các quý nữ kinh thành, đương nhiên khiến cho nàng ấy trở thành một hiện tượng. Nàng ấy đổi tên cho cửa hàng của mình, gọi là Thiên Kiều Các, tất cả xiêm y bên trong đều có chữ Thiên Kiều Các.

Đây là do Tống Ngọc Tịch nói cho nàng biết, bởi vì nếu viết tên cửa hàng của mình lên như vậy, thì người mua quần áo, mặc lên trên người, đều sẽ nhớ tới bộ này là mua ở đâu. Nếu có người hỏi tới, cũng có thể nhìn thấy tên, trong kinh thành có mười người mặc xiêm y của Thiên Kiều Các đi lại, thì mai sau sẽ có một trăm, một ngàn người, cho nên, dưới sự chỉ bảo của Tống Ngọc Tịch, Thiên Kiều Các của nàng ấy ở kinh thành đã mở ra hai chi nhánh, kinh doanh vô cùng thịnh vượng.

Hàng năm nàng ấy vẫn kiên trì tặng cho Tống Ngọc Tịch một ít xiêm y theo từng mùa. Tống Ngọc Tịch là người sợ phiền, nên đã có cắt may chung ở trong phủ, giờ lại có thêm tài trợ của Mẫn Lam, trên cơ bản quanh năm đều không cần tự mình mua xiêm y, cũng coi như là một cách để tiết kiệm tiền.
— QUẢNG CÁO —