Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 158



Buổi trưa sau ngày Tống Ngọc Tịch viết thư, Tiêu Tề Dự đã đưa người đến Phù Dung viên, hiệu suất này, ngay cả Tống Ngọc Tịch cũng hoảng sợ, quả nhiên là một người làm quan cả họ được nhờ, không thể không phục.

Được Phúc bá báo tin, Tống Ngọc Tịch cũng đi đến Phù Dung viên, trong Phù Dung viên, hài tử thanh tú kia vừa thấy nàng, liền tiến lên lưu loát cúi chào, nói:

"Tống Thất tiểu thư, tiểu nhân gọi Thường Nhạc, là nghe theo phân phó đến chỗ ngài làm người hầu."

Không chỉ động tác lưu loát, nói chuyện cũng có trật tự, câu nói đầu tiên đã nói ra toàn bộ lai lịch của mình, danh tự và mục đích. Nhìn dáng vẻ cũng là một người thông minh, tầm mười bốn mười lăm tuổi.

"Thường Nhạc, ngươi biết chữ không?" Tống Ngọc Tịch hỏi hắn như vậy.

Thường Nhạc cười nói: "Khi còn nhỏ đọc vài ngày Tam tự kinh, Thiên Tự Văn, biết viết một vài chữ đơn giản, đọc hiểu thư.”

Thế này Tống Ngọc Tịch đã thấy hài lòng rồi, nói: "Được, vậy ngươi theo ta đến thư viện Đông Lâm đi.”

"Vâng, tiểu nhân tuân theo sai phái của tiểu thư."

Sau khi nói xong những thứ này, Tống Ngọc Tịch để Thường Nhạc lên phía sau xe ngựa của nàng, rồi dẫn người đi thư viện Đông Lâm. Kỷ Hành ở trong phòng khách dành cho tiên sinh nằm ở ngoại viện của thư viện Đông Lâm, nàng đã sớm bảo người đi thông báo cho Kỷ Hành, nói buổi trưa nàng qua tìm hắn. Gần đến thời gian ước hẹn, Kỷ Hành ngồi trong quán trà bên ngoài thư viện, cầm một quyển sách, gọi ấm trà chờ nàng đến.

Tống Ngọc Tịch đi qua, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trêu ghẹo nói:

"Ca, xem ra huynh không có người hầu hạ cũng rất tốt nha! Nương luôn lo lắng huynh quần áo cũng không biết đổi, cơm không biết ăn." Tống Ngọc Tịch sau khi ngồi xuống, cũng không khách khí, cầm lấy cái chén khác, định tự mình rót.

Kỷ Hành hiền lành cười cười, cầm ấm trà rót cho nàng, nói: "Ta không tin nương sẽ nói như vậy.”

Tống Ngọc Tịch cười khì khì, uống một ngụm trà, sau đó vẫy vẫy tay với người đứng phía đối diện trên đường cái, Thường Nhạc liền ôm bọc quần áo, một đường chạy qua, Kỷ Hành gặp hắn, không biết có ý gì, nhướng mày hỏi Tống Ngọc Tịch:

"Làm gì vậy?"

Tống Ngọc Tịch chỉ vào Thường Nhạc nói: "Hắn tên là Thường Nhạc, là thư đồng nương tìm cho huynh, huynh sắp đi thi, lúc đó bên người không có ai hầu hạ, vừa muốn ôn bài, vừa phải nấu cơm ăn, sẽ rất mệt mỏi.”

Kỷ Hành nói: "Ta đã sớm nói với muội là không cần thiết. Một mình ta mang theo chút lương khô là được, không có quý giá như vậy.”

"Đây cũng không phải là chuyện quý, hay không quý, hay huynh hiểu chuyện hay không hiểu chuyện! Nương, bà ấy bây giờ đang ở cữ, vẫn để muội đưa người tới, nếu huynh không nhận, lúc về bà hỏi muội, thì muội sẽ thành thật mà nói thôi. Bà ấy không thể trị được bệnh căn, huynh chịu được nhưng muội không nỡ.”

Tống Ngọc Tịch lấy Lâm thị làm lá chắn.

Kỷ Hành có chút do dự, nói: "Muội đừng nói với bà là huynh không muốn, muội cứ nói là ta ổn, để bà ấy yên tâm. Hơn nữa, ta ở đây cũng có người chuẩn bị, lại cũng không thiếu cái gì, không cần thêm người nữa.”

Tống Ngọc Tịch chỉ coi như không nghe thấy: "Dù sao muội cũng sẽ nói thật, nếu huynh không nhận, muội trở về liền tố cáo với bà, con trai bà ghét bỏ bà ấy..."

"Này, ta nói ghét bỏ lúc nào? Muội chớ có oan uổng ta. Ta..."

Lời nói của Kỷ Hành bị Tống Ngọc Tịch cắt ngang: "Được rồi được rồi, huynh cho rằng nương tùy tiện tìm cho huynh một người chữ to cũng không biết viết sao? Thường Nhạc hắn biết chữ, học vấn cũng không tệ, nếu không phải gia đạo sa sút, hắn không chừng còn có thể đi thi tú tài, huynh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, có dùng thì dùng, lúc đi thi ăn được một miếng cơm nóng, canh nóng, vẫn luôn tốt hơn so với gặm bánh bao khô.”

Thường Nhạc đúng lúc đứng ra nói với Kỷ Hành:

"Công tử, tiểu nhân tên Thường Nhạc, có thể biết chữ, có thể phân biệt thư tịch cho công tử, trong nhà chờ phần tiền công này của ta, cầu công tử đừng ghét bỏ ta."

Tống Ngọc Tịch ở trong lòng khen ngợi Thường Nhạc một chút, quả nhiên là một người thông minh, đánh rắn bằng gậy gỗ [1], rất biết nhìn thời thế! Hắn nói gia đạo của hắn sa sút, rồi lại nói trong nhà trông chờ vào tiền công của mình, quả nhiên là tinh anh từ đông cung đi ra.

[1] đánh rằng bằng gậy gỗ: Sử dụng ẩn dụ "rắn và gậy" để ám chỉ việc người bị tấn công rất giỏi tận dụng những sơ hở trong cách làm của đối thủ và phản công một cách nhạy bén, khiến đối phương cảm thấy rất khó giải quyết.

Kỷ Hành vốn mềm lòng, không chịu nổi khuyên bảo của hai người họ, nghĩ đến ngày thường mình cũng không cần người hầu hạ, nhưng đến phòng thi, dù sao cũng phải ăn cơm thay quần áo, nếu vì những chuyện vặt vãnh này mà trì hoãn thi cử, xác thực không đáng, cũng không muốn cô phụ một mảnh tâm ý của Lâm thị, liền đồng ý.

Thấy hắn thu người, Tống Ngọc Tịch cũng yên tâm, nháy mắt với Thường Nhạc, để cho hắn hầu hạ thật tốt, Thường Nhạc gật đầu, ý bảo Tống Ngọc Tịch yên tâm.

Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy ánh mắt Kỷ Hành nhìn về phía sau Tống Ngọc Tịch, biểu tình tựa hồ có chút xấu hổ. Tống Ngọc Tịch quay đầu lại, Kỷ Hành muốn ngăn cản, nhưng lại chậm một bước, Tống Ngọc Tịch liền nhìn thấy Mẫn Lam trong tay đang cầm một cái bao lớn...

Đứng dậy đi qua hỏi, "Mẫn Lam? Làm sao tỷ biết ta ở đây? Tỷ đang tìm ta à?" Tống Ngọc Tịch chỉ nghĩ Mẫn Lam biết được nàng ở đây cho nên mới tìm tới.

Sắc mặt Mẫn Lam có chút đỏ lên, không được tự nhiên, dường còn có chút khẩn trương, thầm than vừa rồi tại sao mình chỉ lo nhìn bao túi trong tay, mà không có chú ý đến người ngồi bên cạnh quán trà là ai.

Tống Ngọc Tịch thấy thần sắc nàng khác thường, thò đầu nhìn thoáng qua bao túi trong tay nàng, từ trong khe hở không cài lộ ra màu sắc và chất liệu quần áo có chút quen thuộc, đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn Kỷ Hành, xiêm y này, không phải của Kỷ Hành sao? Cũng không phải là đồ mới, nhưng, nhưng làm sao lại có thể nằm trong tay Mẫn Lam? Nếu Tống Ngọc Tịch còn cảm thấy không có vấn đề gì, thì nàng cũng quá đần rồi, chỉ vào bao túi, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng đã nói cho Mẫn Lam và Kỷ Hành rằng nàng... nhìn thấu hết thảy.

Hai người này, lúc nào thì thông đồng... À, không, lúc nào thì gặp nhau?

Kỷ Hành từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh Mẫn Lam, nhận lấy bao túi, nói: "Làm phiền Mẫn tiểu thư, lần sau thật sự không cần phiền phức như vậy nữa." Sau khi nói xong, thì nói với Tống Ngọc Tịch: "Còn có một số bài học chưa hoàn thành, ta về trước, Thường Nhạc ta mang đi, muội thay ta cảm ơn nương, để bà ấy dưỡng thân thể cho tốt, không cần phải lo lắng cho ta.”

Tống Ngọc Tịch gật đầu, Thường Nhạc liền treo bao túi của mình lên vai, đi qua nhận hành lý trong tay Kỷ Hành, đi theo Kỷ Hành đi vào thư viện Đông Lâm. Sau khi Kỷ Hành rời đi, cả người Mẫn Lam cũng thoáng thả lỏng, lại nhìn thấy biểu tình đùa giỡn mười phần của Tống Ngọc Tịch, lập tức lại lúng túng. Tống Ngọc Tịch kéo nàng ngồi xuống ghế trà, hỏi:

"Chuyện gì vậy? Tỷ làm gì xiêm y của huynh ấy vậy?”

Sau khi Mẫn Lam đỏ mặt, cũng thoải mái, ưỡn n.g.ự.c nói: "Là như muội đã thấy đó! Ta, ta thấy xiêm y của huynh ấy bị bẩn, liền mang về giặt sạch cho huynh ấy.”

Tống Ngọc Tịch nghe được thì nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Sao tỷ lại lấy được quần áo của huynh ấy? Huynh ấy để cho tỷ giặt sạch à? Tỷ mang về giặt, người trong nhà không có ý kiến? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tỷ nói rõ ràng cho ta!”

Mẫn Lam nhìn Tống Ngọc Tịch, suy nghĩ một hồi, rồi dứt khoát bất chấp tất cả, thở ra một hơi rồi nói:

"Thật ra là, ta thích ca ca của muội, ta nói với người gác cổng của thư viện là ta là nha hoàn nhà huynh ấy, thừa dịp huynh ấy không có ở đây, đi vào phòng huynh ấy lấy xiêm y đi. Ta giặt ở trong tiểu viện của mình, nên không ai biết. Nếu không phải bị muội bắt gặp, thì muội cũng sẽ không biết.”

Tống Ngọc Tịch quả thực muốn giơ ngón tay cái lên với nàng, có vẻ dùng một ít thời gian tiêu hóa lời Mẫn Lam nói. Một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy huynh ấy có ý gì? Cứ như vậy mà ngầm đồng ý cho tỷ giặt quần áo cho mình?”

Mẫn Lam có vẻ có chút buồn rầu: "Không có! Ta mới giặt một lần, lần trước đưa hai bộ trở về, làm cho huynh ấy suýt tức chết. Nếu huynh ấy chịu để cho ta giặt quần áo cho huynh ấy thì tốt rồi, chính là huynh ấy không chịu, rõ ràng là nam nhân, mà lại lề mà lề mề, khiến ta sầu c.h.ế.t người rồi.”

"Tỷ còn oán giận, cho dù ta là nam, ta, ta cũng bị tỷ dọa. Không phải, hơn nữa, tỷ thích huynh ấy từ khi nào vậy? Ta, làm sao mà ta không biết gì cả?”

Tống Ngọc Tịch hồi tưởng trước đó, biểu tình của Mẫn Lam khi lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hành, mặc dù nói có chút ngốc, nhưng nàng cũng không nghĩ đến phương diện đó. Nhưng thật không ngờ, chân tướng ẩn giấu phía sau lại mạnh mẽ như vậy. Lá gan của Mẫn Lam cũng quá lớn, cư nhiên nói mình là tỳ nữ nhà ca ca, sau đó đi đến chỗ huynh ấy ở lấy xiêm y về nhà giặt sạch, cái này, phải thích Kỷ Hành dường nào mới làm được!

Mẫn Lam dường như có chút cô đơn, thở dài nói: "Được rồi, chỉ có lần này thôi! Quần áo của huynh ấy, ta đã trả lại toàn bộ rồi. Lần sau huynh ấy chắc chắn sẽ nói với người gác cổng, khiến ta không thể vào được nữa. Nhưng có một số việc ta không làm, liền cảm thấy trong lòng không cam lòng, ngươi có hiểu không? Cho dù bị huynh ấy ghét bỏ, nhưng vẫn có thể làm cho huynh ấy biết, ta từng yêu thích huynh ấy.”

Tống Ngọc Tịch không biết nên nói cái gì, chỉ có thể giơ một ngón tay cái lên với Mẫn Lam.

Thế nhưng, loại chuyện tình cảm này, nàng cũng không muốn đưa ra đề xuất gì cho Mẫn Lam. Dù sao đây cũng là quyết định của chính nàng ấy, sau này nàng ấy và Kỷ Hành ở cùng nhau như thế nào, gặp mặt thế nào, đó đều là chuyện của bọn họ, nàng không phản đối là được, không chỉ không phản đối, kỳ thật trong lòng còn hy vọng Mẫn Lam có thể làm chị dâu của nàng. Tính cách của Kỷ Hành quá ôn hòa, nếu bên người có Mẫn Lam mạnh mẽ, nói không chừng có thể bổ sung cho nhau, đến lúc đó âm dương hòa hợp, chẳng phải rất tốt đẹp sao?

Chuyện này Tống Ngọc Tịch không có ý định nhúng tay vào, thậm chí còn tính toán giúp Mẫn Lam một tay. Nói với nàng ấy sau này nếu nàng gặp Kỷ Hành, sẽ gọi nàng ấy đi cùng, như vậy nàng ấy sẽ có cơ hội gặp mặt ở chung cùng Kỷ Hành. Vì thế, quả thực Mân Lam Giản muốn ôm Tống Ngọc Tịch xoay ba vòng. Ngay hôm đó lập tức đưa tới cho Tống Ngọc Tịch hai thất vải Thiên ti, khiến Tống Ngọc Tịch có chút ngượng ngùng.

Buổi tối trở về, nàng nói một chút với Lâm thị về chuyện này, Lâm thị ngược lại cảm thấy rất kinh hỉ, quấn lấy Tống Ngọc Tịch hỏi:

"Là cô nương nhà nào vậy? Dáng vẻ thế nào? Tính tình có tốt không? Nàng, nàng đối với Hành nhi là thật lòng sao? Năm nay bao nhiêu tuổi? Gia đình sống ở đâu?”

Sáu câu hỏi liên tiếp, khiến Tống Ngọc Tịch đen sì mặt, một bên lột cam, một bên nói với Lâm thị:

"Thoáng cái người hỏi nhiều như vậy, làm sao con có thể nói rõ được! Lại nói, chuyện chưa đi đến đâu, con nói nhiều cũng không tốt. Nhìn dáng vẻ kia, thì hình như huynh ấy căn bản không để ý tới người ta, vô cùng xa cách. Ta còn cảm thấy thiệt thòi cho cô nương nhà người ta, coi trọng cái đầu gỗ như vậy.”

Đối với oán giận của Tống Ngọc Tịch, Lâm thị một chút cũng không để ý, cười nói: "Ôi chao, tính tình của ca ca con chính là giống cha của hắn, như cái hũ nút, ba gậy không đánh được một phát rắm khiến người buồn bực, nhưng ta nghe ý con nói, thì có vẻ ca ca con cũng không đặc biệt chán ghét cô nương kia. Con không biết, từ nhỏ nó có chút thích sạch sẽ, nếu thật sự không thích cô nương kia giặt xiêm y cho nó, thì sau khi nó nhận được, không chừng sẽ ném đi. Không phải con thấy có hai bộ quần áo sao? Nếu sau này ca ca con còn mặc, thì ta thấy chuyện này có thể thành đấy!”

Tống Ngọc Tịch tỏ vẻ hoài nghi với những lời này của Lâm thị, nhưng Lâm thị lại tỏ vẻ chắc chắn "con phải tin ta", rồi tiếp nhận quả quýt đã được lột vỏ từ Từ ma ma, vui vẻ hài lòng bắt đầu ăn.
— QUẢNG CÁO —