Trương Phong kỳ quái mở tờ giấy ra nhìn một chút, nhưng lập tức bị dọa sợ đến mức vội vàng nắm tờ giấy ở trong tay, nhìn trái nhìn phải, xác định xem có ai nhìn thấy hay không, may mắn tất cả mọi người xung quanh đang bận bịu giao tiếp, căn bản không có ai chú ý tới thay đổi nhỏ này của hắn ta. Hắn ta căng thẳng nâng chén rượu lên, mạnh mẽ uống một ngụm, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nữ nhân này quả thực điên rồi, lại to gan đến mức mời hắn ta ngay lúc này.
Trên tờ giấy viết "sau núi giả ở Thúy viên, chờ ngươi, nhanh chóng đến”, mấy chữ này, không cần nói cũng biết là ai viết, vào thời điểm này ước hẹn muốn cùng hắn gặp mặt, ngoại trừ cái hàng lẳng lơ kia, thì không còn ai khác. Trương Phong uống chút rượu, nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của ả ta, thì cơ thể thật sự nổi lên chút cảm giác, tâm ngứa ngáy. Hắn ta nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, thấy cũng không có ai chú ý đến mình, phụ thân thì đang náo nhiệt uống rượu với đồng liêu của ông ta, càng sẽ không nhớ tới hắn ta vào thời điểm này. Hiện giờ tiền viện đều đang thết đãi khách, nhất định ả ta cũng nghĩ như vậy, dù sao hậu viện cũng không có ai, hắn ta tranh thủ thời gian, đi nhanh một chút làm xong rồi trở về, hẳn là cũng không có gì đáng ngại.
Ý niệm này một khi nhớ tới, liền khó có thể yên ổn lại, lại âm thầm mở tờ giấy kia ra xem, tựa hồ còn mang theo chút hương thoang thoảng. Trương Phong lại rót thêm một ngụm rượu, cảm giác nhiệt độ nóng bỏng kia trong nháy mắt đã chu dù toàn thân, làm cho hắn ta càng khó chịu hơn. Nhét tờ giấy vào túi ở trong tay áo, sau đó đứng dậy nói với người bên cạnh một câu đi giải quyết, rồi sau đó vội vàng rời đi, để tránh tai mắt, hắn ta còn cố ý đi về hướng nhà xí, hắn ta nhắm mắt lại cũng có thể biết đường đi trong phủ tướng quân, trèo qua bức tường ở chỗ nhà xí thì chính là hậu viện rồi, trèo tường đối với người tập võ như hắn ta mà nói chỉ là một trò vặt, tiếp đất một cách lặng yên không một tiếng động, ai cũng không phát hiện ra.
Cúi người xuống, tránh tất cả những nơi có thể có người đi qua, Trương Phong cuối cùng đã đi tới chỗ núi giả ở hậu viện. Nói tới phủ Tướng quân này, điểm đặc sắc nhất chính là khu rừng núi giả này. Tướng quân thích những hòn đá kỳ quái, những ngọn núi giả này đều vận chuyển từ núi Bàng Đại Thọ của Giang Nam, thạch đá hình dạng kỳ quái lởm chởm, bên trong lại rỗng, đủ để chứa được hai người, hơn nữa cho dù có âm thanh truyền ra từ trong núi giả, thì cũng đã có núi rừng tự nhiên làm bình phong che dấu, không thể không nói, trên phương diện yêu đương vụng trộm thì nữ nhân kia thật sự là rất có bản lĩnh.
Trước khi Trương Phong gặp được ả ta, mặc dù cũng đã nếm qua tư vị thiếu nữ, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, cho đến khi thông đồng với Dư thị, hắn ta mới chân chính nghiệm được cái gì gọi là tiêu hồn, Dư thị thỏa mãn hắn ta rất nhiều mặt trên phương diện này, bất kể là thân phận, hay là kỹ thuật... Tất cả đều cho hắn ta thể nghiệm được cảm giác mà không thể có được khi ở bên cạnh người phụ nữ trong sạch.
Ở bên ngoài huýt sáo một cái, nhưng bên trong cũng không có đáp lại. Trương Phong sợ đứng ở bên ngoài thì ngược lại sẽ bị người ta nhìn thấy, liền đi vào rừng núi giả, sau khi tìm bên trong mấy cái núi giả, thì cuối cùng cũng nhìn thấy Dư thị đang dựa vào vách núi ở bên trong một núi giả tương đương rộng rãi, quần áo nửa cởi, vô cùng câu người. Lúc đó đôi mắt Trương Phong đều nóng lên, giống như g.i.ế.c đỏ mắt mà đi qua, ôm lấy. Đúng lúc này, Dư thị có vẻ cũng đang dần dần tỉnh lại, đầu tiên ả ta thấy hoảng sợ, nhưng mượn ánh sáng nhìn thấy là Trương Phong, thì cũng không giãy dụa...
Đúng lúc kịch liệt, thì bên ngoài núi giả truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn. Trương Phong ngây ngẩn cả người, tưởng có người đi ngang qua, nhưng thật không ngờ lại có hai người lập tức xông vào, một tay túm tóc hắn ta và Dư thị kéo ra ngoài núi giả, đột nhiên tiếp xúc với ánh mặt trời khiến cho hai người quần áo xộc xệch híp mắt lại, đợi đến khi tỉnh táo lại, đã nhìn thấy Đào thị sắc mặt xanh mét nhìn vào bọn hắn.
Lúc này Trương Phong và Dư thị mới giật mình phát hiện chuyện gì xảy ra, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, lung tung kéo quần áo lên, nhưng Đào thị nào chịu để cho bọn họ mặc quần áo xong, chỉ vào bọn hắn nói:
"Tốt, tốt, tốt! Đôi nam nữ chó má không biết xấu hổ này, lại có thể không biết xấu hổ như thế! Đi thôi, đưa bọn chúng đến trước mặt Tướng quân cho ta, để ta xem tiểu tiện nhân này còn lời gì để nói."
Đào thị vốn có rất nhiều bất mãn đối với Dư thị, thế nhưng không biết tại sao Tướng quân lại sủng ả, ngày thường muốn gây khó dễ cho Dư thị cũng không có cơ hội, lại không ngờ lại để cho bà ta bắt được cơ hội này vào hôm nay. Đào thị làm sao có thể buông tha, sau khi lòng tràn đầy tức giận, thì chính là tràn đầy sảng khoái, cảm giác kia tựa như chuyện đã chờ đợi lâu ngày cuối cùng cũng đã xảy ra, cho dù có như thế nào thì cũng không để cho tiểu tiện nhân này sthoát được lần này.
Lại nhìn gian phu bên cạnh, Đào thị liền nhíu mày lại: "Vậy mà lại là tiểu súc sinh nhà ngươi! Ôi chao, ngày thường cứ nghĩ ngươi là người thành thật, không ngờ lại là một súc sinh ăn cây táo, rào cây sung! Tốt tốt tốt, hôm nay ai cũng đừng nghĩ muốn rời đi, ta muốn cho Tướng quân nhìn xem, thứ ông ta ngày thường bảo vệ đều là lũ không bằng cả heo chó.”
Cả người Trương Phong đều như nằm mộng, hắn ta vốn còn nhỏ tuổi, trộn lẫn cùng Dư thị ở một chỗ cũng là do bị dụ dỗ, hắn ta đương nhiên biết sau khi bị Tướng quân và cha hắn ta biết được chuyện này, thì hắn ta sẽ phải nhận kết cục gì, vội vàng bò qua dập đầu cho Đào thị:
"Phu nhân, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi! Xin ngài mở cho ta một đường sống, bỏ qua cho ta đi. Sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài đừng giao ta cho Tướng quân và phụ thân của ta, bọn họ sẽ đánh c.h.ế.t ta mất.”
Đào thị một cước đá văng hắn ta ra, mắng: "Ngươi cũng biết mình làm ra chuyện không bằng heo chó à? Hừ, muốn ta thả ngươi ra sao? Không có cửa! Đi! Bắt hắn cho ta, nhốt vào trong phòng củi, trước cứ đi treo lên đánh, rồi lại phái người gọi Tướng quân qua, ta ngược lại muốn cho Tướng quân tự mắt nhìn những thứ bẩn thỉu này!”
Dư thị vừa nghe Đào thị muốn treo ả ta lên đánh, thì tức khắc hoảng hốt. Nha đầu Thúy Hỉ xông lên dập đầu nói với Dư thị: "Phu nhân, người liền tha cho di nương nhà ta đi, thân thể nàng yếu ớt, đánh như vậy, khẳng định sẽ mất mạng, di nương, di nương..." Thúy Hỉ quay lại, chân tâm thật ý hô lên với Dư thị: "Di nương, người mau chạy đi, phu nhân muốn g.i.ế.c người, người mau đi tìm Tướng quân. Người là bị Trương công tử uy hiếp, Tướng quân nhất định sẽ nể tình xưa cứu ngài một mạng!”
Lời nói của Thúy Hỉ làm cho Dư thị thấy được một chút hy vọng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cho nên cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết nếu như mình bị Đào thị bắt vào trong phòng củi, nhất định sẽ mất mạng. Đào thị hận ả không phải ngày một hai ngày, nhất định sẽ để cho người ta đánh ả tới chết, Thúy Hỉ nói đúng, chỉ cần ả một mực khẳng định là bị Trương Phong ép buộc, có lẽ Tướng quân sẽ nể tình xưa, nhất định sẽ tha cho mình.
Chạy ra ngoài còn có thể có một đường sống, nếu ở lại thì chính là một con đường chết.
Trong đầu Dư thị lập tức tràn ngập lời nói của Thúy Hỉ: Chạy đi!
Cũng mặc kệ quần áo xộc xệch, kéo váy lên chạy về phía tiền viện. Đào thị cũng không ngờ là Dư thị thật sự dám chạy, vội vàng gọi bà tử ở phía sau đuổi theo. Dư thị vô cùng chật vật chạy đến chỗ tiền viện nơi bày yến tiệc, nam quyến và nữ quyến chỉ cách nhau vài tấm bình phong. Ả chạy vào trong bữa tiệc của nữ quyến, dáng vẻ điên khùng này khiến nữ quyến trên bàn tiệc bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên, hơn nữa sau lưng nàng còn có những bà tử hung thần ác sát đuổi theo, có một số nữ quyến đã sợ tới mức đứng lên trốn về phía sau. Rốt cuộc bà tử cũng bắt được Dư thị, kéo ngược tóc của ả, hành động như vậy đã khơi dậy dục vọng sinh tồn của Dư thị, ả cố gắng đá vào hai chân bà tử, cố gắng muốn cản lại, chân không bị trói buộc, thì lập tức bắt lấy cái bàn, bắt lấy người, theo bản năng ả ta bắt lấy mọi thứ có thể khiến cho ả không bị bắt đi, cuối cùng ả cũng ôm lấy một cái chân bàn...
Mọi người trong yến hội đều bị tiếng động nơi này hấp dẫn ánh mắt, Dư thị ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bàn, chỉ cần có bà tử tới gần ả, thì ả liền kêu to, khiến cho mọi người hoảng sợ.
Đào thị sai người áp giải Trương Phong mặt mày xám xịt đi tới, đi lên cho Dư thị hai cái bạt tai! Tiếng "rầm" vang lên, khách mời trong bữa tiệc đều sợ hãi, không biết phát sinh chuyện gì.
Chỗ ngồi của nam khách có vẻ như cũng nghe được tiếng động, có người báo tin lên Tướng quân, Tướng quân lập tức từ bên kia đuổi tới. Vốn Đào thị muốn để bà tử túm lấy Dư thị đưa về phòng chứa củi thẩm vấn, không muốn mất mặt trước mặt khách khứa, nhưng Tướng quân vừa đến, vừa mở miệng đã chất vấn Đào thị:
"Ồn ào cái gì thế? Bảo nhi lại chọc giận ngươi chỗ nào rồi hả? Khiến cho ngươi phát điên ngay trong ngày hôm nay, hả?”
Bảo nhi là tên gọi yêu của Tướng quân đối với Dư thị, có thể thấy được ông ta thật lòng sủng ái nữ nhân này đến tận xương tủy, cho nên mới chưa phân biệt đúng sai đã rống lên với Tướng Quân phu nhân. Nếu là lúc thông thường, thì Tướng quân phu nhân có thể còn sợ, nhưng hôm nay, bà ta bắt được sai lầm của tiện nhân này, làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội này chứ. Bà ta tự mình túm tóc Dư thị kéo ả ta đến trước mặt lão tướng quân. Trước kia, Đào thị là người làm nông, tay vô cùng có sức, bắt lấy Dư thị gầy gò ném ra thật xa, thiếu chút nữa đã đụng vào bắp chân Tướng quân.
Đào thị hiên ngang kiêu ngạo, giống như oan khuất nhiều năm, cuối cùng cũng được rửa sạch, để người tóm lấy Trương Phong kéo qua, lạnh lùng nói:
"Ta nổi điên? Tướng Quân à, ngài không biết Bảo nhi của ngài vừa nãy ở trong núi giả hậu viện làm chuyện gì với tiểu tử này đâu! Nữ nhân này không biết xấu hổ! Đúng là người! Ti! Tiện! Ta cũng ngại nói ra, khiến miệng mình ô uế! Phương ma ma, ngươi đến nói cho Tướng quân biết, lúc trước đôi nam nữ chó má này làm gì ở sau núi giả?”
Phương ma ma là quản gia ma ma trong viện Đào thị, ma ma tiến lên nói với Tướng quân: "Lúc trước phu nhân nhận được tin tức, nói chỗ núi giả có động tĩnh, liền mang theo người đi kiểm tra xem, không ngờ lại bắt tại trận đôi nam nữ chó má này đang làm chuyện cẩu thả ở trong núi giả. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, phu nhân muốn bắt bọn họ nhốt lại phòng chứa củi, chờ Tướng quân xử lý, nhưng không ngờ tiện nhân này còn dám chạy, lúc này mới quấy rầy đến khách khứa.”
Tướng Quân vừa nghe, lông mày cũng dựng thẳng lên, khó tin cúi đầu nhìn Dư thị đang không ngừng run rẩy, tròng mắt loạn đảo. Ông ta nâng một cước lên, đá Dư thị té ngã trên mặt đất, giận dữ nói: