Sáng sớm hôm sau, Tống Dật liền mang theo lễ vật tự mình đến Mẫn gia, cầu thân cho Kỷ Hành.
Mang theo trọn ba mươi bộ sính lễ, bày chật trước cửa nhà Mẫn gia. Mẫn đại nhân và Mẫn phu nhân cùng đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tống Dật xoay người xuống ngựa, Mẫn đại nhân thấy vậy thì sợ ngây người, ông biết Tống Dật, là Trấn Quốc công đấy, vì vậy vội vàng tiến lên hành lễ.
Tống Dật tự mình đỡ ông đứng dậy, nói: "Mẫn đại nhân không cần đa lễ.”
Mẫn đại nhân thụ sủng nhược kinh, nhìn đống đồ phía sau Tống Dật, rương hòm có lụa đỏ phủ kín bên trên... Mẫn đại nhân ở trong đầu nhớ lại xem phủ Trấn Quốc công có công tử nào đến độ tuổi cưới xin hay không? Nhưng suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không nghĩ ra, bởi vì công tử lớn nhất phủ Trấn Quốc công hình như cũng không vượt quá mười ba mười bốn tuổi thì phải.
Sau khi mời Tống Dật vào cửa, Mẫn phu nhân tự mình phụng trà, Tống Dật mới nói đến lý do hôm nay đến đây. Mẫn đại nhân và Mẫn phu nhân lại một lần nữa kinh ngạc, Quốc công đại nhân tự mình đến cầu thân cô nương nhà mình cho Thám Hoa Lang?
Cái này, bất kể là chuyện Quốc công tới cửa, hay là chuyện Tân Thám Hoa Lang khoa cử năm nay nhìn trúng cô nương nhà mình, thì đối với người Mẫn gia mà nói, đều là chuyên kinh ngạc khó có thể che dấu.
Đối mặt với sự phô trương như vậy, Mẫn đại nhân và Mẫn phu nhân nửa vui nửa buồn. Ngày hôm qua, Mẫn đại nhân mới nghe phu nhân nói đến chuyện nhà họ Vương lui thân (từ hôn), còn đang tính hôm nay sẽ đi tìm nhà họ Vương lý luận, cho nên mới cố ý xin nghỉ hưu mộc [1] ở nhà, nhưng còn chưa ra cửa, đã gặp phải chuyện khiếp sợ như vậy. Cân nhắc một chút về một loạt chuyện xảy ra trước và sau này, Mẫn đại nhân gần như hoài nghi, chuyện của nhà họ Vương, có phải do nhà họ Tống nhúng tay vào hay không, cho nên, mới có thể ngay sau khi nhà họ Vương từ hôn vào ngày hôm qua, hôm nay Tống Quốc công đã lập tức tới cửa cầu thân...
[1] Nghỉ hưu mộc: chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội
Tuy nhiên, Mẫn đại nhân cũng không dám hỏi ra miệng những suy đoán này ở ngay trước mặt Tống Dật. Tống Dật lại hỏi ý của hai người bọn họ một lần nữa, Mẫn đại nhân nhìn Mẫn phu nhân, Mẫn phu nhân không có bất kỳ dị nghị nào đối với điều kiện của con rể. Lúc trước sở dĩ bà muốn gả nữ nhi cho nhà cậu của con bé, chính là bởi vì nữ nhi suốt ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, người nhà họ Vương lại thường xuyên nói những điều như Lam nhi như vậy thì sẽ không gả đi được. Bà nghe vậy thì lập tức tin tưởng, cho nên mới hồ đồ đáp ứng hôn sự của nhà họ Vương.
Hiện giờ nhà họ Vương vừa mới từ hôn, nhà họ Tống đã lập tức tới cầu thân, cầu thân tuy không phải là công tử của phủ Quốc công, nhưng cũng là Tân Khoa Thám Hoa Lang, con rể tương lai tiền đồ vô lượng như vậy, Mẫn phu nhân đương nhiên cao hứng còn không kịp, làm sao có đạo lý từ chối.
Mẫn gia nhị lão không phản đối, Tống Dật cũng yên tâm, liền trao đổi ngày sinh tháng đẻ, canh thiếp, hôn thư của hài tử hai nhà ngay tại chỗ, Tống Dật còn cam đoan với nhà họ Mẫn:
"Tuy nói Kỷ Tiểu Lang không gọi ta là phụ thân, nhưng ta lại đối đãi nó như con trai của mình. Bản thân nó biết cầu tiến, thi đỗ công danh, hiện giờ lại có thể đề danh bảng vàng, tiền đồ sau này đương nhiên là bất khả hạn lượng [2], nhị lão cứ việc giao nữ nhi cho nó, đảm bảo sau này còn có thể kiếm được một cái cáo mệnh cho lệnh thiên kim.”
[2] bất khả hạn lượng: không thể đong đếm
Mẫn đại nhân liên tục lắc tay nói không dám: "Không cầu cáo mệnh gì cả, chỉ hy vọng hai đứa nó bình an là tốt rồi.”
Tống Dật gật đầu, sau khi sai người khiêng tất cả đồ đạc chuyển vào Mẫn gia, lúc này mới dẫn theo một đám người lên ngựa, cầm hôn thiếp của Mẫn gia, trở về nói với Kỷ Hành.
Cho đến khi Tống Dật rời đi, Mẫn đại nhân và Mẫn phu nhân vẫn còn cảm thấy ngơ ngác như lọt vào mây mù. Sau khi xoay người, liền nhìn thấy Mẫn Lam đã đi tới trước rương lễ vật đặt trong sân, trong tay cầm hộp màu đỏ Tống Dật lưu lại lúc trước, bên trong đặt hôn thư của Kỷ Hành đưa cho nàng. Lúc trước thừa dịp cha mẹ đưa Tống Dật xuất phủ, nàng đã lén mở ra xem qua, không hy vọng có bất kỳ sai lầm nào, miệng đều muốn nhếch đến tận mang tai.
Mẫn phu nhân vươn tay về phía Mẫn Lam muốn đòi lại cái hộp màu đỏ kia, ai ngờ Mẫn Lam ôm hộp bỏ chạy về sân của mình. Mẫn phu nhân nhìn con gái chạy như thỏ, cũng không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn Mẫn đại nhân, chỉ thấy ông đang cau mày trầm tư. Mẫn phu nhân đi qua hỏi:
"Phu quân, ông làm sao vậy? Cửa hôn sự này, ông không hài lòng sao?”
Mẫn đại nhân nói: "Đi đâu tìm được mối hôn sự tốt như vậy, chỉ có điều ta luôn cảm thấy chuyện này khá ly kỳ, hôm qua nhà họ Vương mới đến hủy hôn, hôm nay nhà họ Tống gia đã liền tới cầu thân, thời gian cũng quá trùng hợp rồi.”
Lời nói của Mẫn đại nhân khiến Mẫn phu nhân cũng lâm vào trầm tư, Mẫn đại nhân hỏi Mẫn phu nhân: "Đúng rồi, hôm qua bà nói nhà họ Vương là vì có mối hôn sự khác của phủ Thượng thư tìm tới cửa, cho nên mới đến hủy hôn?”
Mẫn phu nhân gật đầu: "Vâng, chị dâu nói như vậy, ta cũng không biết thật giả ra sao. Nhưng có lẽ hẳn là thật, nếu không phải như vậy, thì chị dâu làm sao có thể từ hôn nhà chúng ta đây.”
Mẫn đại nhân nghe xong, lại lắc đầu, nói: "Ta nhìn cũng không thấy giống như là có thật, tiểu thư phủ Thượng Thư, làm sao có thể coi trọng Vương Tử Tuấn đây? Phủ Thượng thư người ta cũng không ngốc. Ta thấy chuyện này, khẳng định là có quan hệ với Tống gia, có thể khiến phủ Thượng Thư ra tay, cũng chỉ có phủ Trấn Quốc công có bản lĩnh và năng lực này. Chỉ không biết, chuyện này có thể dừng lại ở đây hay không, cũng đừng nảy sinh thêm rắc rối nữa mới tốt.”
Mẫn phu nhân không hiểu những chuyện này, mặc dù bà biết trượng phu đang lo lắng điều gì, tuy nhiên, bà chỉ biết xem hiểu chuyện trước mắt. Trước mắt bà cảm thấy không có gì tốt hơn hiện tại, Trấn Quốc công tự mình đến cửa cầu thân, cho bọn họ đủ mặt mũi, người cầu thân lại là Tân Khoa Thám Hoa Lang, thân phận như vậy, nhân phẩm và tài hoa như thế, Mẫn phu nhân thật sự cảm thấy khuê nữ nhà mình phúc vận cao chiếu [3], mới có thể có được chuyện tốt như vậy. Mà quan trọng nhất là, nhìn hành động và biểu tình của nữ nhi, Mẫn phu nhân cũng không khó để nhìn ra, người trong lòng mà nữ nhi nói trước kia là ai... Lúc này nó đã được như ý nguyện rồi đúng không.