"Trần tiên sinh, tấm hình này..." Tôi có chút ít kinh ngạc chỉ vào tấm hình kia nói. Bởi vì hình ảnh trong tấm hình kia chính là con hẻm nhỏ ở gần chợ bán thức ăn của Tân Giang, mà nhà của Trần Vi Nhi ở gần con hẻm này, tôi với Trần Vi Nhi ôm nhau ở đây, nên tôi vô cùng quen thuộc! Trần Thiên Lôi nghe được câu hỏi của tôi, lẳng lặng cầm cái khung lên, lau chùi một hồi, hít sâu một hơi, có chút hoài niệm nói: "Tấm hình này là thời trẻ của tôi, đây là em trai tôi trong gia tộc mình!" Trần Thiên Lôi trước kia thân là chủ tịch tập đoàn, nên không có cách nào nhớ lại cả, hôm nay, trên mình đã nhàn nhã, cho nên tiếp tục nói: "Năm đó nhà của tôi nghèo lắm, không đủ sức nuôi hai người con, nên tôi cáo biệt quên hương, cùng bạn bè nhập cư trái phép tới XG. Sau đó đi làm công trường cho người khác, có chút ít tiền, thì tổ chức ra công ty của mình, không nghĩ tới đã mấy chục năm rồi, với lại cũng thành sự nghiệp như thế này... Chỉ là không biết cha tôi còn sống hay không, mấy chục năm bận rộn, tôi cũng muốn về một chút, cũng không có thời gian, hôm nay đã không còn chuyện gì cả, nhân thời gian rảnh rỗi, tôi cũng về lại xem! Từ người của cậu có thể đoán, kinh tế của cậu ở nội địa vô cùng tốt, không biết em trai tôi giờ thế nào, đã lấy vợ hay chưa..." "Tôi... cũng là người Tân Giang..." Tôi đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng, một ý niệm trong đầu tôi lóe lên, nhưng lại bay mất, không nắm giữa được nó. "A!" Trần Thiên Lôi sửng sốt, có chút vui mừng nhìn tôi, kích động nói: "Cậu là người ở Tân Giang ? Xem ra quê mình giàu rồi, vậy thì tôi cũng đỡ lo!" Tôi chỉ cười khổ, người nghèo ở đâu mà chẳng có, tôi có tiền không có nghĩa là họ có tiền, nhưng mà cuộc sống của người dân đúng là được đề cao không ít! "Đúng rồi, cậu có quen Trần Thiên Vũ không?" Trần Thiên Lôi đột nhiên hỏi. Trần Thiên Vũ! Trong lòng tôi cả kinh, đã mơ hồ đoán được quan hệ trong chuyện này, xem ra chuyện lần này đúng là không dễ giải quyết rồi! Bởi vì, Trần Thiên Vũ là một trong những nhạc phụ của tôi, là cha của Trần Vi Nhi! Mặc dù tôi hi vọng chỉ là trùng tên, nhưng chuyện này lại là sự thực! Nhà của Trần Vi Nhi cũng ở ngõ hẻm kia, mà cha của Trần Vi Nhi cũng nhắc tới, có một người anh đi XG từ lâu rồi! Việc đã đến nước này, tôi cũng không giấu diếm, nói: "Tôi biết một người 38 tuổi, ở gần chợ bán thức ăn, có phải người ông muốn tìm hay không?" "Đúng vậy, hắn 38 tuổi, nhà ở gần chợ bán thức ăn ! Cậu…cậu quen em trai của tôi!" Trần Thiên Lôi kinh ngạc nói: "Hắn còn khỏe chứ!" "Chú ấy rất tốt, mấy năm trước mới giải phẫu thay thận xong, vô cùng thành công, hiện giờ cùng với thím mở nhà hàng ăn, buôn bán rất tốt, đã hình thành một dây chuyền, vươn ra cả tình Tùng giang rồi!" Tôi nói. "Cái gì, hắn bị bệnh? Nhưng mà khỏe lại là tốt rồi, không hổ là em trai tôi, đúng là có tiền đồ!" Trần Thiên Lôi cao hứng nói, tâm tình lo lắng vừa rồi đã bị đánh bay. "Không đúng... Tại sao cậu biết rõ ràng như thế, cậu…cậu và hắn có quan hệ như thế nào!" Trần Thiên Lôi vừa rồi cao hứng, nên bỏ qua một chi tiết trọng yếu, người ở thành phố đâu có biết nhau rõ như vậy? Lúc này nhớ tới, sắc mặt có chút cổ quái nói. "Trần Thiên Vũ là cha vợ của tôi." Tôi cũng không có dấu diếm hắn. "Cái gì! Hắn là cha vợ của cậu! Vậy thì…A Long lái xe đâm phải em gái hắn!" Trần Thiên Lôi vẻ mặt càng thêm cổ quái. Dù sao chuyện trùng hợp như vậy, thì đúng là có chút khó tin. "Không phải... Đó chỉ là một trong những lão bà của tôi..." Tôi giải thích. "A!" Trần Thiên Lôi bừng tỉnh đại ngộ, lấy địa vị của hắn, thì chuyện tôi có mấy lão bà cũng không có gì kỳ quái, chỉ càng thêm hoài nghi thân phận của tôi. Trần Thiên Lôi biết, làm nhà hàng và bất động sản sẽ kiếm được món lời kếch xù, theo lý thuyết Trần Thiên Vũ khẳng định vô cùng giàu có. Chỉ cần căn cứ vào người con rể này thì đủ biết, bỏ vài chục tỷ ra làm chuyện này thì không tầm thường chút nào. "Ai! Đều bởi vì tiểu tử thúi A Long này, lúc này chúng ta cũng coi như là thân thích... à quên, tôi thua chính là thua, được rồi, lão đầu tử tôi không có lẩm cẩm như vậy, thừa dịp này tôi về Tân Giang một chút, sau đó gặp cháu gái của tôi." Trần Thiên Lôi nói. Đây là một kết quả mà tôi không muốn, vốn tôi định làm cho long trời lở đất, nhưng giờ phút này không cách nào tiếp tục nữa rồi. Cho dù thế nào đi nữa, cũng phải nể mặt Trần Vi Nhi một chút. Nhìn bóng lưng Trần Thiên Lôi rời đi, tôi bỗng nhiên có chút khó hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL …… Trần gia. Trần Thiên Lôi gọi Trần Trạch Long vào trong thư phòng, Trần Trạch Long buồn nản cúi đầu. "A Long, Trần gia chúng ta thất bại, bây giờ Tập đoàn Trần thị đã nằm trong tay người khác rồi!" Trần Thiên Lôi lần này cũng thật lòng muốn giáo huấn đứa con trai này một chút "Cha, con biết sai rồi..." Trần Trạch Long lẩm bẩm nói: "Cha, chúng ta chẳng phải vẫn còn tiền hay sao, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa!" "Không có, không có gì cả! Cổ phiếu trong tay cha còn phải đem trả nợ ngân hàng!" Trần Thiên Lôi nói. "Cái gì! Chúng ta không còn gì cả ?" Trần Trạch Long có chút không tin nói. "Đúng, không còn gì cả, ngay cả cái biệt thự này cũng không còn, ngày mai chúng ta phải rời đi rồi!" Trần Thiên Lôi nói. Trần Trạch Long nghe xong, lập tức ngẩn ngơ, hắn không ngờ sự thất bại của hắn lại mang tới cho Trần gia tai họa như vậy! Cho tới lúc này, Trần Trạch Long mới chính thức giác ngộ, mới hiểu được sự chênh lệch giữa hắn với người khác. Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thiên Lôi cùng Trần Trạch Long mua vé máy bay, bay trở về Tân Giang, tôi liên tục suy nghĩ, quyết định để cho Trần Thiên Lôi tiếp tục xử lý Trần thị, nhưng mà bị Trần Thiên Lôi nhẹ nhàng cự tuyệt, Trần Thiên Lôi cười nói: "Lão nhân như tôi phải vất vả lắm mới có một ngày như thế này, hơn nữa cũng nên để cho Trần Trạch Long có một bài học!" Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đem Trần thị tạm thời giao cho Quách Khánh xử lý, đừng nhìn Quách Khánh là xã hội đen, nhưng sản nghiệp của hắn cũng có không ít, bản lĩnh quản lý cũng tương đối tốt. Tôi không nghĩ tới chính là, kế hoạch báo thù của tôi lại khiến cho Trần Trạch Long hối cả, thời gian sau này, với trước đây, hắn đúng là hai con người khác nhau hoàn toàn! Sau mấy ngày nữa, trong lúc rảnh rỗi, tôi tự mình ra ngoài đi dạo, dùng hẳn một tuần lễ ngắm cảnh ở XG. Tôi cự tuyệt yêu cầu cùng đi của Quách Khánh, lý do rất đơn giản, trông hắn to cao như vậy, định cản trở công việc tán gái của tôi hay sao! Lúc này tôi mới chính thức lãnh hội lời của Quách Khánh nói: "Hắc bang mới chính là yêu đảng, yêu nước, yêu dân" là như thế nào, bởi thủ hạ của Quách Khánh khi nhàn rỗi đều làm việc trợ giúp người khác, thấy vậy tôi hoàn toàn ngẩn ngơ! Tôi ngất, không ngờ Quách Khánh lại thành lập được một tổ chức phúc lợi xã hội... Không biết những tổ chức xã hội đen khác thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào! Tôi không biết chính là, vì chuyện này mà họ không hài lòng, định hợp nhau lại, tổng công kích Tam Thạch Bang. Tôi đi vài vòng, sau đó đi tới một chi nhánh tuyển mộ của Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Danh tiếng của tập đoàn đã nổi tiếng thế giới, nên người tới tuyển mộ đúng là vô cùng đông đảo. Tôi rất mất sức mới chen được tới bàn tuyển mộ, nhưng tôi chưa kịp nói, đã có mấy người bất mãn nói: "Cậu này làm gì vậy?! Không biết xếp hàng sao!" Tôi chỉ còn cách cười khổ, bọn họ tưởng tôi tới nộp đơn! Nhưng mà cũng khó trách, Tập đoàn Ánh Rạng Đông tuyển mộ lần này là những giao dịch viên, nhân viên chăm sóc khách hàng…nhân viên kỹ thuật thì do tổng bộ phái tới, nên mới đông khủng khiếp như vậy. Đúng lúc tôi đang lúng túng, thì sau lưng tôi có một âm thanh vang lên: "Tiểu Lưu, sao cậu lại tới đây?" Tôi quay đầu lại nhìn, thì hóa ra là tổng giám đốc chi nhánh ở XG là Trương Giang, người này trước kia là thư ký của chú Triệu, đương nhiên là biết tôi. Mặc dù hắn không biết thân phận thực sự của tôi, nhưng nhìn quan hệ của chú Triệu với tôi không bình thường, thì đối với tôi rất là khách khí. Lúc này, những người bên cạnh tôi đã tự động tránh ra, bởi vì Trương Giang mặc trang phục của tập đoàn, hơn nữa trước ngực còn đeo thẻ, chắc chắn là người này tới để chọn người rồi ! Lúc này, những người lúc nãy mắng tôi lập tức cúi đầu, họ nghĩ tôi có thể nói chuyện với người phụ trách cao nhất của chi nhánh tập đoàn ở đây, đương nhiên cũng là tầng lớp lãnh đạo cấp cao. "Sao vậy, Trương ca, anh là giám đốc một chi nhánh, sao phải tự mình chọn người, những chuyện này chẳng phải do nhân viên tổng bộ làm hay sao?" Tôi thuận miệng hỏi. "Đúng vậy, vốn anh đang cùng với mấy kỹ sư nghiên cứu phưng án xây dựng trụ sở, nhưng mấy người ở đây nói là không có anh thì không xong, nên anh đành phải tới." Trương Giang nhún vai nói.