Từ hai người giao thủ đến lúc Diệp Trần đánh bại Đoan Mộc Bằng Vân trước sau ngay cả một phút cũng không có đến!
Ngay cả ở dưới tình huống Đoan Mộc Bằng Vân sử xuất sát chiêu thế mà vẫn còn bại, hơn nữa còn bại dứt khoát tới như thế hoàn toàn như vậy!
Đến lúc này, không còn có người nào dám xem nhẹ người trẻ tuổi trước mắt này, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì tất cả đều hiện ra vẻ kính sợ nồng đậm.
Gia chủ Đoan Mộc gia cười ha ha một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Trần, nhìn hắn một cái thật sâu, hướng về phía Đoan Mộc Phong ở một bên nói:
"Phong đệ, ngươi tìm cho Đoan Mộc gia chúng ta tìm được một cái hạt giống thật tốt a! Ta quyết định đại hội võ lực của thất tộc lần này giao cho ngươi một tay xử lý! Đoan Mộc gia chúng ta lần này ở trên đại hộc võ lực nhất định phải hót ra tiếng hót làm kinh người!"
Đoan Mộc Phong vội vàng khom người xưng vâng, Diệp Trần thì một mặt bình thản, phảng phất giống như không nghe thấy gì.
Nếu như không phải vì tiếp cận Bồ Đề cổ thụ kia, hắn cũng chẳng thèm ở chỗ này lãng phí thời gian.
Chớ nói Đoan Mộc Bằng Vân, cho dù cái gọi là tam đại thiên tài kia hắn căn bản cũng không có để vào trong mắt.
...
Khoảng thời gian một tháng vội vàng mà qua, chỉ chớp mắt cũng đã đến thời gian hội võ hay còn gọi là đại hội võ lực của bảy tộc.
Mà Diệp Trần, ở trong khoảng thời gian một tháng này vẫn luôn ở trong Đoan Mộc thành.
Bây giờ Đoan Mộc Phong là người duy nhất biết thân phận thực sự của hắn, mà Diệp Trần đối với người này lại không hoàn toàn tín nhiệm, nhất định phải giám sát chặt chẽ người này, phòng ngừa hắn mật báo với Cơ gia.
Đương nhiên, trong một tháng này Diệp Trần cũng không có nhàn rỗi, hắn gần như đặt tất cả tinh lực vào việc luyện hóa Vĩnh Hằng chi thạc.
Trải qua cố gắng trong một tháng, Vĩnh Hằng chi thạch đã được hắn luyện hóa gần một nửa, phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì càng thêm ngưng thực cường đại hơn!
Hơn nữa, hắn còn từng thông qua Thời Không pháp tắc tiến hành thôi diễn, phát hiện tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này dường như chỉ có khoảng một phần mười so với ngoài giới.
Nói cách khác thì nơi này trôi qua một tháng thì ở ngoại giới cũng chỉ có trôi qua ba ngày mà thôi.
Như thế để cho Diệp Trần an tâm không ít!
Một ngày này, hội võ bảy tộc cuối cùng cũng bắt đầu:
Đoan Mộc Phong mang theo Diệp Trần và bốn tên thiên tài còn lại của Đoan Mộc gia rời khỏi Đoan Mộc thành, thắng tới tổ địa của Cơ gia mà đi.
Cơ gia làm đại thế lực đệ nhất của núi Huyễn Diệt, đứng đầu trong bảy đại gia tộc, ở vào bên trong khu vực cốt lõi nhất của núi Huyễn Diệt, Chu Hoàng thành!
Nghe nói ở mười vạn năm trước, lúc mà Cơ gia cường thịnh nhất từng áp đảo sáu tộc khác, nhất thống toàn bộ núi Huyễn Diệt, thành lâp qua một cái triều đại, quốc hiệu là Chu, Chu Hoàng thành bởi vậy mà có cái tên gọi này.
Mà Bồ Đề cổ thụ thì ở trên núi Chu Hoàng trong Chu Hoàng thành!
Một nhóm sáu người ít nhất cũng đều đã có tu vi cảnh giới Hợp Đạo, mấy vạn dặm chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt cũng đã đến được Chu Hoàng thành.
Sau khi Đoan Mộc Phong báo ra lai lịch và thân phận của mình, thủ vệ của Chu Hoàng thành lập tức cho qua.
Sáu người đang chuẩn bị bước vào trong đó, bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng hò hét, lại có một đám người đã bay tới trước cửa thành.
"Ơ! Đây không phải là trưởng lão của Đoan Mộc gia sao? Không nghĩ tới Đoan Mộc gia lần này thế mà phái ngươi tới! Đây là để chuẩn bị cho việc vò đã mẻ không sợ sứt sao? Ha ha ha!" Một giọng nói tràn ngập tiếng giễu cợt đột nhiên vang lên.
Người nói chuyện này là một ông lão trên người mặc trường bào màu lam, dáng vẻ có chút cao ngạo, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường.
Người của Đoan Mộc gia, ngoài Diệp Trần ra, tất cả đều thay đổi sắc mặt, nhất là Đoan Mộc Phong, vẻ mặt trở nên khó coi vô cùng:
"Nam Cung Hải! Lời này của ngươi là có ý gì?"
Hóa ra đám người trước mắt này là người của Nam Cung gia một trong bảy đại gia tộc.
Mà ông lão áo lam này thì là Nam Cung Hải đại trưởng lão của Nam Cung gia, tu vi còn ở trên Đoan Mộc Phong.
Nam Cung Hải lại cười ha ha một tiếng nữa:
"Không có ý gì! Lão phu nhớ rõ, Đoan Mộc gia các ngươi hình như đã hơn một trăm năm rồi đều không thể tiến vào tam cường đi? Cần gì phải đến đây để rước nhục a? Hắc hắc!"
Ở trong suy nghĩ của Nam Cung Hải, Đoan Mộc gia sớm trở thành gia tộc yếu nhất trong bảy đại gia tộc, cứ tới mỗi lần Hội võ thất tộc đều sẽ bị sáu đại gia tộc khác hung hăng chà đạp, gia chủ và đại trưởng lão của Đoan Mộc gia đều không có đến đây, rất rõ ràng là không muốn bị gia tộc khác chế giễu, lúc này mới phái Đoan Mộc Phong có địa vị không cao tới đây.
Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, suýt chút nữa thì muốn nổi xung lên, tuy nhiên vừa nghĩ tới Diệp Trần ở bên cạnh thì ngay lập tức Đoan Mộc Phong bình tĩnh lại, trên mặt ngược lại hiện ra nụ cười tinh quái:
"Chuyện Đoan Mộc gia chúng ta cũng không cần Nam Cung trưởng lão tới quan tâm! Bởi vì cái gọi là phong thủy luân chuyển, lần này nói không chừng lại đến lượt Đoan Mộc gia tộc ta đại triển thần uy cũng nên!"
Đoan Mộc Phong nói xong lời này cũng không tiếp tục để ý tới Nam Cung Hải, trực tiếp mang theo năm người bước vào trong Chu Hoàng Thành.
"Ừm?"
Nam Cung Hải thấy Đoan Mộc Phong tự tin như vậy thì lập tức nhướng mày, ánh mắt hướng về phía trên mấy người Đoan Mộc gia nhìn lướt qua, cuối cùng thì rơi vào trên người Đoan Mộc Bằng Vân, bỗng nhiên hướng về phía nam thanh niên cường tráng bên cạnh trên mặt đang chứa đầy sát khí, nói:
"Nghe nói Đoan Mộc Bằng Vân của Đoan Mộc gia kia có thiên phú cũng không kém, nếu ngươi gặp phải thì cũng phải cẩn thận một chút!"
Nam thanh niên kia lập tức cười ngạo nghễ:
"Hải thúc yên tâm! Ta đã từng giao thủ qua với Đoan Mộc Bằng Vân, tiểu tử kia tuyệt đối không phải là đối thủ của ta! Đoan Mộc Phong kia cũng dám vô lễ với Hải thúc ngươi như thế, nếu như để cho ta gặp được người của Đoan Mộc gia thì ta chắc chắn..."
Nam thanh niên kia nói đến đây, sao đó làm một cái động tác đưa tay lên cổ cắt!
Nam Cung Hải nghe được lời này của nam thanh niên thì hai mắt lập tức khẽ híp lại một cái, nhẹ gật đầu nói:
"Rất tốt! Ta ngược lại muốn nhìn xem, lão già Đoan Mộc Phong này đến lúc đó còn đắc ý ở trước mặt ta như thế nào nữa!"
...
Sau khi Diệp Trần và mấy người của Đoan Mộc gia tiến vòa Chu Hoàng thành, lại đi về phía trước hơn nghìn dặm, đi vào bên trong một dãy núi có linh khí vô cùng nồng đậm.
"Đó chính là Bồ Đề cổ thụ!"
Đoan Mộc Phong chỉ vào nơi xa, bỗng nhiên mở miệng nói, rất rõ ràng là nói với Diệp Trần.
Diệp Trần giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ở nơi cách nơi đât mấy chục dặm, trên một đỉnh núi cao tới gần vẹn mét, có một cái cổ thụ vô cùng cao lớn đang đứng ở đó.
Trên cây cổ thụ này phát tán ra ánh vàng màu tím nhàn nhạt, hơn nữa xung quanh còn có mây mù lượn lờ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thần bí.
Hơn nữa cây cổ thụ này rất cao, lao thằng vào trong mây mù, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng dường như có thể xuyên qua toàn bộ trời xanh!
Diệp Trần vừa đi theo mọi người nhanh chóng tới gần, vừa nhịn không được phóng xuất ra thần niệm đi dò xét cây cổ thụ kia, trong lòng lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.
Bởi vì hắn phát hiện, bên trong cây cổ thụ này bao hàm một cỗ lực lượng thần bí, lại có một loại khí tức đến từ hỗn độn!
Mà gần như đồng thời, Diệp Trần rõ ràng cảm nhận phù văn Hỗn Độn pháp tắc ở sâu trong đan điền mình vậy mà cũng bắt đầu hơi rung động lên, thậm chí như thể lúc nào cũng muốn phá thể mà ra!
Diệp Trần lập tức vừa sợ lại ngạc nhiên, từ khi hắn ngưng tụ ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình cảnh mất khống chế này, thậm chí phản ứng so với lúc trước tiếp xúc với Vĩnh Hằng chi thạch còn mạnh hơn!
"Xem ra Bồ Đề cổ thụ này quả nhiên thật không đơn giản!"
Trong lòng Diệp Trần đang nghĩ:
Ầm ầm!
Bồ Đề cổ thụ kia không biết vì sao thế mà cũng đung đưa kịch liệt, tính cả xung quanh dãy núi, thậm chí toàn bộ Chu Hoàng thành, thậm chí toàn bộ núi Huyễn Diệt, tất cả đều bị chấn động theo!
P/S: Ta thích nào...chương 1....Kim phiếu đi mọi người ơi để chuẩn bị dịch bộc phát nào.....