Rất rõ ràng, sau khi suy đoán được "Thân phận" của Diệp Trần, Âu Dương Khuyết Thánh Tâm các Các chủ, đã bắt đầu nhận thức được chữ "sợ".
"Xem ra Bồng Lai tiên đảo này, chẳng lẽ có sự tồn tại hơn xa so với Côn Lôn Thánh Tâm các, nếu không Âu Dương Khuyết sẽ không dễ dàng nhận sợ như vậy..." Diệp Trần ở trong lòng âm thầm phân tích ra, lạnh lùng cười nói:
"Cứ như vậy bỏ qua sao? Cái tên Thượng Quan Kinh Vân kia món nợ này lại tính như thế nào? Hắn suýt chút nữa thì giết chết người thân và bạn bè của ta, ngươi cảm thấy Diệp Cuồng Tiên ta là người dễ nói chuyện như vậy sao?"
Âu Dương Khuyết nghe nói như thế, lập tức nói thầm một tiếng "Hỏng bét!"
Trước đó Thượng Quan Kinh Vân quả thực từng tuyên bố muốn tàn sát hết người thân và bạn bè của Diệp Cuồng Tiên, để tế điện sư tôn Tần Đạp Thiên của hắn trên trời có linh thiêng.
Lúc đó Âu Dương Khuyết đã cảm thấy không ổn, không nghĩ tới hôm nay quả nhiên đưa tới mầm tai họa vạ lây này.
"Việc này đích thật là Thượng Quan sư đệ của ta làm không đúng, nhưng hoàn toàn là vì hành vi cá nhân của hắn chứ không có quan hệ tới Thánh Tâm các chúng ta, mong rằng các hạ có thể minh xét!"
Nói xong lời này, Âu Dương Khuyết vội vàng lại nói thêm một câu, "Chỉ cần các hạ đồng ý chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì, Thánh Tâm các ta nguyện ý dâng lên lễ vật quý giá của chúng ta để bồi thường tổn thất của các hạ!"
Chúng đệ tử Thánh Tâm các nghe được lời nói này của Các chủ, tất cả lại lập tức xôn xao một lần nữa. Côn Lôn Thánh Tâm các bọn họ từ trước đến nay xa rời thế giới, thậm chí còn có địa vị có thể ngang với một quốc gia, chưa từng có bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy? Nhưng mà, đối với cách ăn nói khép nép thỉnh cầu của Âu Dương Khuyết, người thiếu niên trước mắt này lại cười lạnh, "Bồi thường a? Tốt, vậy ta lấy tính mạng của tất cả mọi người ở chỗ này đến để bồi thường cho ta!"
Oanh!
Nghe nói như thế, toàn bộ sơn cốc lập tức bùng nổ hoàn toàn.
"Tiểu tử này thật là cuồng vọng!"
"Không biết sống chết!"
"Các chủ, kẻ này nhiều lần khiêu khích uy nghiêm của Thánh Tâm các ta, phải chết!"
...
Mọi người nhao nhao kêu gào.
Sắc mặt của Âu Dương Khuyết, trở nên vô cùng khó coi, trong đôi mắt đã lộ ra sát khí nồng đậm, "Bản Các chủ đã nói hết lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua chỉ là hướng về phía Bồng Lai Tiên đảo của các hạ, ngươi như thế vẫn không biết điều, thật là cho rằng Thánh Tâm các ta thật sự sẽ sợ ngươi sao?"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Nếu là như vậy, vậy ngươi cứ việc yên tâm đi, ta cùng với Bồng Lai tiên đảo gì đó không có một chút quan hệ nào cả, chỗ dựa của ta, chỉ có chính ta mà thôi!"
Âu Dương Khuyết nghe nói như thế, hai mắt lập tức đọng lại, sát khí đã không giữ lại được chút nào phóng thích ra ngoài, "Đã như vậy, vậy liền đừng trách bản Các chủ vô tình!"
"Bày trận!"
Sau khi Âu Dương Khuyết buông xuống lời này, các đệ tử Thánh Tâm các ở xung quanh, đã ngay lập tức dựa theo một phương pháp nhất định bắt đầu hành động.
"Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận!"
Chỉ thấy bọn họ hơn mười người tạo thành một tổ, nhanh chóng chia ra làm bảy chỗ, như là bố cục của Bắc Đẩu Thất Tinh, vừa khớp hình thành hình dáng giống như một cái thìa bao vây Diệp Trần vào giữa.
"Trận pháp võ kỹ có thể dung nạp trăm người sao? Nhưng so với trận pháp võ kỹ của Thần Long Tứ Quân trước đó chẳng qua cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, đáng tiếc các ngươi không có nhiều đệ tử có thực lực cường đại như vậy, hơn nữa cũng không có nắm giữ được ảo diệu của môn trận pháp võ kỹ này!" Diệp Trần đứng ở trong giữa đám người, như đi dạo chơi, trên mặt không vui không buồn, chậm rãi mở miệng nói.
Âu Dương Khuyết nghe được điều này, lập tức chau mày, bởi vì hắn luôn luôn có một loại cảm giác, người thiếu niên trước mắt này cực kì không đơn giản, tuyệt đối không phải một người thích tranh đua miệng lưỡi với kẻ khác. Mà lão giả tóc trắng bên cạnh Âu Dương Khuyết, nghe được Diệp Trần lời nói ra lời này thì lại cười lạnh liên tục, "Nói khoác mà không biết ngượng! Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận của Thánh Tâm các ta, chính là chiến trận hộ sơn của tu tiên giả thượng cổ để lại, hợp lực lượng của chín mươi tám tên đệ tử cùng một chỗ, cho dù là Đại trưởng lão còn sống, cũng không phá giải được, ngươi một cái tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, cho dù tu vi có mạnh hơn nữa thì hiểu được chiến trận hộ sơn gọi là cái gì sao?"
Theo tiếng ra lệnh, gần trăm người đồng thời xuất kiếm, tất cả hướng Diệp Trần ở giữa mà công kích tới.
Diệp Trần không kinh sợ chút nào cũng không hoảng hốt chút nào, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười, "Các ngươi gọi đây là chiến trận hộ sơn sao? Thật sự là không biết mùi vị gì. Vậy ta phá chiến trận hộ sơn này của các ngươi để cho các ngươi nhìn một chút!"
Lời nói buông xuống, Diệp Trần bỗng nhiên hướng mặt phía bắc phóng tới, đồng thời lần nữa mở miệng, "Bắc Đẩu Thất Tinh, nhìn như biến ảo khó lường, kì thực có một cái tinh vị là luôn luôn bất động, là đầu mối của toàn bộ đại trận, đó chính là Bắc Cực tinh vị!"
Nói xong lời này, Diệp Trần người đã vọt tới trước Bắc Cực tinh vị, trực tiếp dùng một quyền hung hăng đập xuống dưới!
Ầm ầm!
Tuy rằng chín mươi tám tên đệ tử Thánh Tâm các, công lực đã hợp làm một thể, trở nên cực kỳ cường hãn, thế nhưng là bị một quyền của Diệp Trần oanh tới, Bắc Cực tinh vị hơn mười tên đệ tử, lập tức liên tục rút lui!
Mà Âu Dương Khuyết và lão giả tóc trắng, đồng thời hô to một tiếng,
"Không được!"
Quả nhiên, một quyền của Diệp Trần làm rung chuyển Bắc Cực tinh vị, toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trận, trong nháy mắt đại loạn, giống như cơ thể không có trái tim, các đệ tử khác ở mấy cái tinh vị còn lại, thế mà xung đột ở một chỗ, thoáng cái thương vong một mảnh!
Tiếp theo, thân hình Diệp Trần bay lên, lấy tư thế gió thu quét lá vàng, trong nháy mắt chém giết trăm người gần đây hầu như không còn!
Toàn bộ Thánh Tâm các, chẳng qua cũng chỉ có hai, ba trăm người, trước sau Diệp Trần không cần tới một phút, thế mà đã tàn sát hơn phân nửa!
Những người còn lại, tất cả lập tức đều hoảng sợ!
"Không! Điều này sao có thể! các vị tiền bối Thánh Tâm các ta hao phí mấy trăm năm, mới nghiên cứu tạo ra chiến trận hộ sơn này, vậy mà ngươi lại phá dễ dàng như vậy! Ta không tin! Ta không tin!"
Lão giả tóc trắng kia nhịn không được hét lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Diệp Trần đảo mắt tàn sát trăm người, cười lạnh, "Cảnh giới của ta, nhất là dạng con kiến hôi như ngươi có khả năng suy đoán được sao? Ta nói rồi, sau ngày hôm nay thì trên đời này sẽ không còn Côn Lôn Thánh Tâm các nữa!"
Hô!
Diệp Trần nói xong lời này đồng thời trực tiếp hướng lão giả tóc trắng và Âu Dương Khuyết lao đến.
"Nhị trưởng lão! Thi triển Lưỡng Nghi Kiếm Pháp!"
Hai con mắt của Âu Dương Khuyết ngưng tụ lại, lập tức lớn tiếng nhắc nhở đối với lão giả tóc trắng ở bên cạnh, đồng thời bàn tay vươn ra.
Oanh!
Một đạo ánh kiếm màu đỏ cao tới vài trăm mét, đã ở trong cơ thể của Âu Dương Khuyết phóng lên tận trời!
Cùng lúc đó, lão giả tóc trắng cũng không do dự, một đạo ánh kiếm màu xanh cũng từ trong cơ thể của hắn lao ra!
Trong tay hai người này thế mà mỗi người đều cầm một kiện Linh khí!
Diệp Trần thấy thế, lập tức không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha, "Tốt! Xem ra Thánh Tâm các các ngươi quả nhiên có rất nhiều đồ tốt, vậy thì liền trở thành quân lương giúp ta thành lập thế lực tông môn của ta đi!"
"Tiểu tử! Ngươi trước tiên thắng được hai người chúng ta hẵng nói!"
Sau khi Âu Dương Khuyết và Nhị trưởng lão gọi Linh khí của mình ra, hai người dường như cũng hiểu thuật hợp kích, giống như hòa thành một thể, khí tức bỗng nhiên tăng vọt!
Thậm chí đã vượt xa Tần Đạp Thiên lúc trước!
Một xanh một đỏ, hai thanh kiếm khổng lồ cao gần ngàn mét, song kiếm tương giao, hung hăng hướng phía dưới Diệp Trần đánh xuống!
Giờ phút này, thiên địa biến sắc, mặt đất rung chuyển!
Chẳng những các đệ tử khác của Thánh Tâm các thi nhau tránh né lui về phía sau, ngay cả đám người Dịch Sơn Hà ở xa bên ngoài mấy chục dặm, cũng nhìn thấy ở trên bầu trời phía sau hẻm núi kia lên dị tượng, nhao nhao thay đổi sắc mặt.
"Uy lực như thế, chỉ sợ đã không thể kém hơn so với đạn hạt nhân cỡ nhỏ đi! Khó trách ngay cả quốc gia đều phải kiêng kị Thánh Tâm các này ba phần!"
"Cũng không biết Diệp thiếu tướng, có thể còn sống trở về hay không?"