Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 285: Mọi người kinh ngạc đến ngây người



Oanh!

Lời này của Diệp Trần là dùng tiếng Cao Ly để nói.

Mọi người của Lý gia và mọi người của Bùi gia, nghe được điều này, lập tức từng đôi mắt trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin vào tai của mình.

Đã qua bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng thấy qua, có người nào dám can đảm ở Hàn Thành ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của Lý gia.

"Được, được, được lắm!"

Kim Huyền Vũ giận quá hóa cười "Ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử thối nhà ngươi có bản lĩnh gì mà dám can đảm mở miệng nói ra những lời ngông cuồng kia với ta!"

Nói xong, Kim Huyền Vũ nhìn vào một người đàn ông trung niên ở sau lưng, nói:

"Vĩnh Hạo! Ngươi đi chiếu cố hắn!"

"Rõ!"

Người trung niên kia lập tức lao ra từ trong đám người nhào tới Diệp Trần.

"Chú Vĩnh Hạo, tiểu..."

Lý Trí Nghiên nhớ tới chuyện xảy ra ở trước mắt ngày hôm qua, khí tức trên người thiếu niên này rất khủng bố, đang muốn nhắc nhở người đàn ông trung niên kia cẩn thận một chút.

Nhưng mà, Lý Trí Nghiên còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy được cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Chỉ thấy, theo tay Diệp Trần vung lên.

Một đạo kiếm khí màu đỏ, lóe lên ở trên không trung.

Phốc!

Người đàn ông trung niên tên Vĩnh Hạo kia, thế mà bị đạo kiếm khí này của Diệp Trần, rõ ràng chém người thành hai nửa

"A!!"

Trong những người đang vây xem ở xung quanh, cũng có không ít người ở trong giới võ đạo, thế nhưng chưa bao giờ thấy được cảnh tượng kinh khủng đến như thế này, lập tức thi nhau hoảng sợ kêu lên đồng thời không tự chủ được mà đồng loạt lùi ra phía sau.

Lúc này Lý Trí Nghiên cảm thây tim mình như sắp bay ra ngoài, mồ hôi lạnh trên người thi nhau tuôn ra không ngừng.

Thật không thể nào tưởng tượng nổi, thiếu niên tuổi trẻ này thế mà chỉ dùng một chiêu đã giết chết cao thủ Thánh Nhân của Lý gia, hơn nữa còn trực tiếp chém người đang sống sờ sờ thành hai nửa chỉ bằng một cái phất tay.

Kim Huyền Vũ trông thấy như vậy vừa sợ lại vừa giận, mái tóc bạc trắng vì tức giận mà từng sợi dựng ngược lên!

"Tiểu tử, ngươi dám giết ái đồ của ta! Ta phải làm thịt ngươi!"

Trong cơn giận dữ Kim Huyền Vũ, còn chỗ nào để mà quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp nắm tay thành quá đấm, sau đó giơ lên cao.

Oanh!

Trên bầu trời, lập tức xuất hiện một bóng mờ hình quả đấm khổng lồ.

"Chết!"

Bóng mờ hình quả đấm khổng lồ kia trông giống như một ngọn núi nhỏ, hung hăng giáng về phía Diệp Trần.

"Vẫn Tinh quyền!"

Bùi Tuấn Khuê đứng ở bên cạnh Phách trưởng lão lập tức kinh hãi kêu lên "Vẫn Tinh Quyền là tuyệt kỹ nổi tiếng mà Kim lão gia tử tự hạo nhất! Không nghĩ tới vậy mà đã tu luyện tới cảnh giới này, chỉ sợ coi như đối mặt với cường giả cảnh giới Thần Nhân cũng có thể coi như kẻ tám lạng người nửa cân, thừa sức đánh một trận công bằng đi!"

Bùi Tuấn Khuê nghe được điều này, đột nhiên cảm thấy vui mừng, "Tốt nhất nên để tiểu tử này hôm nay chết dưới tay của Kim lão gia tử!"

Nhưng mà, suy nghĩ của hắn vừa mới chớm nở như đóa hồng tươi thì rất nhanh lại bị cảnh tượng kinh dị xảy ra ở trước mắt làm cho kinh hãi đến mức phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy thiếu niên kia, sau khi vung tay lên.

"Bành!"

Nắm đấm khổng lồ mà uy thế ở trên bầu trời kia khiến người ta phải khiếp sợ thế mà như quả bong bóng, trong nháy mắt nổ tung.

"Cái gì!!"

Tất cả mọi người trợn to mắt há hốc mồm, ngay cả Kim Huyền Vũ trong thời gian ngắn cũng chưa kịp phản ứng.

Một quyền này hắn tự nhận là đủ để phân cao thấp với cường giả cảnh giới Thần Nhân, thế mà bị người thiếu niên trước mắt này tiện tay phá vỡ?

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!"

Kim Huyền Vũ sợ hãi vạn phần, không còn có thái độ kiêu ngạo như lúc đầu, thay vào đó là thái độ vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi!

"Vấn đề này a, nếu như ngươi muốn biết thì có thể hỏi thăm với Diêm Vương một chút."

Vừa nói xong, thân thể của Diệp Trần nhoáng một cái, trực tiếp sử dụng Súc Địa Thành Thốn, đi tới trước mặt Kim Huyền Vũ, sau đó một chưởng vỗ lên trên đỉnh đầu của hắn!

"Bành!"

Ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ Kim Huyền Vũ còn chưa kịp thốt ra, đã bị một chưởng này của Diệp Trần đánh thành một đống thịt vụn.

Mọi người của Lý gia, mọi người của Bùi gia ngay lập tức toàn bộ đều sững sờ, khiếp sợ hoảng hốt đứng chôn chân tại chỗ.

Nếu như nói, Lý Vĩnh Hạo là cao thủ Thánh Nhân của Lý gia, bị thiếu niên này một chiêu chém thành hai nửa, mọi người tuy rằng rung động nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Bây giờ, một người có tồn tại gần với Lý Như Chân ở Lý gia, Kim lão gia tử được xếp vào năm vị trí đứng đầu giới võ đạo ở toàn bộ Cao Ly quốc thế mà cũng bị một chưởng của đối phương đập chết.

Chuyện này đã vượt xa qua sự tưởng tượng của bọn họ, quả thực không thể tin được!

Lý Trí Nghiên thì hoảng sợ nhìn qua thiếu niên tuấn lãng trước mắt này, thân thể mềm mại vô cùng hoàn mỹ cũng không tự chủ được mà run rẩy kịch liệt, hiển nhiên đã sợ tới cực điểm, cả người run lập cà lập cập lẩy bà lẩy bẩy nói: "Ngươi...ngươi không thể giết ta! Ông nội của ta thế nhưng là Lý Như Chân!"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt đùa cợt.

"Yên tâm đi, tuy rằng ngươi đã nhiều lần mạo phạm ta, thế nhưng lần này ta cũng không giết ngươi, trở về nói cho Lý Như Chân ông nội của ngươi biết, ta chờ hắn ở chỗ này!"

Trước khi đi tới Cao Ly, hắn cũng không có nghĩ tới, chính mình lại đối đầu với Lý Như Chân nhanh tới như vậy.

Tuy nhiên, chuyện đã phát triển tới bước này, không bằng nhân cơ hội này dứt khoát chém Lý Như Chân, vừa có thể chấn nhiếp hoàn toàn Lý gia và Bùi gia, đồng thời cũng coi như hoàn thành sớm nhiệm vụ lần này của hắn.

Lý Trí Nghiên nghe thấy Diệp Trần sẽ không giết cô ta, gánh nặng trong lòng được buông lỏng, tự cho rằng đối phương là do kiêng kỵ Lý Như Chân ông nội của cô ta, cho nên mới không dám giết cô ta, trên mặt không thể không khôi phục lại thái độ kiêu ngạo trước đó mấy phần, "Ngươi đã tự tìm đường chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Nói xong, Lý Trí Nghiên muốn quay người rời đi.

"Chờ một chút!"

Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng lần nữa.

Trong lòng Lý Trí Nghiên lập tức run lên "Làm sao? Không phải ngươi muốn lật lọng chứ?"

Diệp Trần cười lạnh "Ta vừa nói là không giết ngươi, cũng không có nói cứ như vậy sẽ tha cho ngươi! Ngươi đã khiêu khích ta nhiều lần, cũng nên phải trả giá một chút mới được!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đột nhiên vươn tay ra và tóm lấy Lý Trí Nghiên.

Hô!

Ngay lập tức thân thể mềm mại của Lý Trí Nghiên đột nhiên chấn động, cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó bị đối phương lấy đi, trong nháy mắt cả người trở nên vô cùng mệt mỏi, suýt chút nữa thì ngất đi, trong lòng lập tức sợ hãi.

"Người vừa làm gì ta?"

Diệp Trần chắp tay ở sau lưng, thản nhiên nói: "Không có gì, chẳng qua chỉ lấy đi nguyên khí sinh mệnh của ngươi mà thôi! Thời gian của ngươi chỉ còn khoảng ba ngày, trở về chuẩn bị lo hậu sự đi thôi!"

Lý Trí Nghiên nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, tuy nhiên chẳng mấy chốc, cô ta cảm thấy chính mình ngoài thân thể có chút mệt mỏi không chịu nổi ra cũng không có gì khác thường, cho nên cũng không có để lời nói của Diệp Trần vào trong lòng, căm hận liếc mắt nhìn Diệp Trần một lần nữa, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người của Lý gia rời đi.

Mọi người của Lý gia chạy trối chết, Diệp Trần quay đầu nhìn về phía Bùi Tuấn Khuê gia chủ Bùi gia, nở ra nụ cười lạnh "Trông Bùi lão gia giống như là đang rất thất vọng a!"

Bùi Tuấn Khuê lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Không phải...đâu có gì a!"

Diệp Trần cũng chẳng muốn so đo với hắn, nếu như không phải xem trên phương diện hắn là cha của Bùi Quốc Hào, không muốn để cho chuyện vui thành chuyện tang thì hắn đã sớm một bàn tay đập chết Bùi Tuần Khuê rồi.

"Không phải là tốt nhất! Ta bảo ngươi mười tất cả các nhân vật cao tầng, nhân vật nổi tiếng của Hàn Thành tới, ngươi đã mời tới chưa?"

Ngay lập tức Bùi Tuấn Khuê thở dài một hơi, rồi nói: "Ta đều đã mời tới, Người cũng đã tới đông đủ ở phòng trước!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu "Đã như vậy, vậy thì bắt đầu cử hành hôn lễ đi!"

Bùi Tuấn Khuê nào dám chống lại, vội vàng gật đầu đồng ý.

...

Hai giờ sau, tin tức "Thái tử Bùi gia, một gia tộc giàu có quyền thế ở Cao Ly quốc cưới một cô gái người Hoa Hạ làm vợ" giống như một trận lốc, đã truyền khắp tới cả những nơi hoang vắng của Hàn Thành, thậm chí còn leo lên trang nhất của các tờ báo, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Cao Ly quốc.

Mà cùng lúc đó tại Lý gia, lại giống như bị bao trong bầu không khí lo lắng

P/S: Hay chứ mọi người, tiếp tục ủng hộ nha......