Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 943: Con kiến hôi, cuối cùng chỉ là con kiến hôi!



Oanh!

Lời kia của Diệp Trần vừa thốt ra, toàn bộ Bách Luyện môn lập tức trở nên sôi trào!

Bọn họ gặp qua cuồng, nhưng còn chưa từng gặp qua cuồng như vậy!

Chỉ là một tên Hóa Thần Thiên Quân mà thôi, lại còn nói muốn diết cả Bách Luyện môn!

"Ngông cuồng đến cực điểm!!"

"Tiểu tử không biết sống chết!"

"Hắn là nói chuyện hoang đường sao?"

"Kẻ này nhất định phải xé xác phanh thây, nghiền xương thành tro mới được!"

...

Nhiều cường giả của Bách Luyện môn lập tức thi nhau la ầm lên, đồng thời lại có hơn trăm đạo khí tức khá không tệ từ đằng xa hò hét mà tới, phía dưới cũng có lượng lớn đệ tử bình thường cũng bắt đầu nhanh chóng chạy tới chỗ này, khí thế của Bách Luyện môn lập tức phóng đại!

Mà hai người Diệp Trần và Hổ tử bị bao vây vào giữa, hiện ra cực kỳ yếu thế.

"Khặc khặc!"

Âu Dương Thác cười lạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ đùa giỡn:

"Tiểu tử! Nhìn thấy không? Toàn bộ tinh cầu Thiên Hoang đều là địa bàn của Bách Luyện môn ta, trong danh sách đệ tử chính thức của Bách Luyện môn ta có tới hơn mười vạn! Không biết hiện tại, ngươi nhưng còn có dũng khí nói ra lời nói vừa rồi hay không?"

Diệp Trần im lặng không nói.

Dưới ánh mắt của mọi người, hiển nhiên cho là hắn đã biết sợ.

Âu Dương Thác thấy thế, lập tức đắc ý cười ha ha một tiếng:

"Như thế nào? Sợ? Vừa rồi ngươi không phải rất trâu sao?"

Diệp Trần vẫn không nói.

Âu Dương Thác thì càng thêm đắc ý, hai mắt khẽ híp một cái, cười nói:

"Như vậy đi! Bổn môn chủ nể tình ngươi còn trẻ không hiểu chuyện liền cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần hai sư đồ các ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái, sau đó từ nơi này bò ra ngoài, bổn môn chủ liền chuyện cũ sẽ bỏ qua, tha cho cái mạng nhỏ của hai người các ngươi, như thế nào?"

Các đệ tử của Bách Luyện môn ở xung quanh, nghe được lời này của Âu Dương thác thì lập tức thi nhau cười lên ha hả.

"Tiểu tử này vừa rồi nói chuyện không phải rất cuồng sao? Bây giờ làm sao lại sợ rồi?"

"Không cho hắn chút sợ hãi, hắn thật đúng coi Bách Luyện môn chúng ta là dễ khi dễ phải không?"

"Môn chủ vẫn là quá nhân từ! Như ta thì nên để cho bọn hắn tự phế tu vi, sau đó giáng thành làm tiện nô cấp thấp nhất trên tinh cầu Thiên Hoang!"

...

Chúng đệ tử của Bách Luyện môn, nhìn thấy "Kết quả đã rõ", lập tức bắt đầu hướng về hai sư đồ Diệp Trần mà thi nhau trào phúng không kiêng kỵ chút nào.

Sắc mặt của Hổ tử vô cùng khó coi, không thể không hít sâu một hơi, thấp giọng hướng về phía Diệp Trần nói:

"Sư phụ! Ta liều mạng với bọn hắn, sư phụ thừa cơ nhanh chóng rời đi, không cần để ý tới đệ tử a!"

Nói xong, Hổ tử muốn trùng sát ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Trần ngăn lại, mỉm cười nói:

"Tiểu tử ngốc! Ngươi đối với sư phụ ta đây không khỏi cũng quá không có lòng tin đi!"

Hổ tử lập tức sững sờ, một mặt không hiểu, nói:

"Sư phụ, lời này của người...là có ý gì? Bọn họ nhiều người như vậy..."

Tuy rằng ở trong lòng Hổ tử, sư phụ mình đó chính là tồn tại vô địch, thế nhưng trước mắt kẻ thù có địa thế mạnh hơn a!

Hắn thấy, toàn bộ tinh cầu Thiên Hoang, đều là thế lực của Bách Luyện môn, hơn nữa bây giờ bọn họ lại đang ở trong đại bản doanh của Bách Luyện môn, Diệp Trần cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng một người diệt đi được cả một cái tinh cầu a?

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, đưa tay gõ ở trên đầu Hổ tử một cái, nói:

"Ngươi cũng quá coi thường sư phụ ngươi a! Một bầy kiến hôi như vậy, sư phụ ngươi có thể diệt sạch chỉ trong chớp mắt! Vừa rồi sư phụ không nói lời nào, chỉ là đang suy nghĩ có muốn giết nhiều người như vậy hay không? Hiện tại sư phụ đã nghĩ thông suốt, rác rưởi thì không cần phải giữ lại ở trên đời này!"

Oanh!

Diệp Trần nói ra lời này, cũng không có tận lực hạ giọng, các đệ tử xung quanh Bách Luyện môn kia, tất cả đều nghe vào trong tai vô cùng rõ ràng.

Sau khi trải qua yêu tĩnh một lát, xung quanh lập tức lại cường ầm vang một lần nữa:

"Tiểu tử này thật đúng là con vịt chết mạnh miệng!"

"Cái tên này không phải là bị điên rồi chứ?"

"Thật sự buồn cười muốn chết a!"

...

Ngay cả Âu Dương Thác kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.

"Được lắm! Tiểu tử, nếu như đã thiên đường có lối ngươi không đi, vậy hôm nay bản môn chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"

"Tất cả đệ tử cảnh giới Kim Đan trở lên nghe lệnh, Bày hộ sơn đại trận!!"

"Vâng!!"

Sau khi Âu Dương Thác ra lệnh một tiếng, hơn ngàn đạo thân ảnh ở xung quanh lập tức thi nhanh bay lên trời, tất cả đều lơ lửng ở giữa không trung, đồng thời theo quy củ bày trận.

Hổ tử thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn.

Bách Luyện môn này không hổ là bá chủ tinh vực Thiên Hoang, đệ tử có cảnh giới Kim Đan trở lên vậy mà đạt tới hơn ngàn người!

Một ngàn tên cường giả cảnh giới Kim Đan cùng lúc xuất thủ, đây là khái niệm gì?

Chỉ cần hai bên từng tập luyện thuật hợp kích thì cho dù là Hóa Thần Thiên Quân cũng đủ để giết chết một cách dễ dàng?

Ầm ầm!

Đây hơn ngàn tên cường giả cảnh giới Kim Đan, rõ ràng được huyến luyện nghiêm chỉnh, sau khi riêng phần mình ra tay, lực lượng vậy mà dung hợp hoàn mỹ vào nhau, tạo thành một cái lưới lớn gần như không có chút sơ hở nào, vây hai người Diệp Trần và Hổ tửu vào trung tâm, cho dù là chắp cánh cũng khó có thể chạy thoát.

Sắc mặt của Hổ tử lập tức càng ngày càng trở nên khó coi, không thể không hướng về phía Diệp Trần ở một bên mà nhìn, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững của Diệp Trần như lúc trước, thậm chí không thấy xuất hiện bất cứ một chút vẻ hốt hoảng nào.

Âu Dương Thác đứng ở trên trời cao, cúi đầu nhìn Diệp Trần ở phía dưới giống như nhìn xuống một con kiến hôi, vẻ đùa giỡn trên mặt lập tức càng trở nên đậm hơn.

Theo suy nghĩ của hắn thì vừa rồi Diệp Trần thừa dịp lúc đại trận của bọn họ chưa thành hình, quả quyết xông phá vòng vây thì có lẽ còn có một chút hy vọng sống.

Đại trận bây giờ đã thành, đại cục đã định, cho dù là Phản Hư Chân Quân thì hôm nay cũng phải chết ở chỗ này!

"Khặc khặc! Tiểu tử, vào giờ khắc này, ngươi đã có chtú hối hận nào chưa? Nếu như ngươi bây giờ tự phế tu vi, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bổn môn chủ nói không chừng sẽ nổi lòng từ bi mà tha cho các ngươi khỏi chết! Ha ha ha!!"

Các đệ tửu của Bách Luyện môn lập tức cũng thi nhau cười vang.

Theo như những gì bọn hắn nghĩ thì người trẻ tuổi trước mắt này, tuy rằng tu vi và thiên phủ quả thực không yếu, thế nhưng đầu óc rõ ràng là có vấn đề, cũng dám lấy lực lượng một người đi khiêu khích chúa tể một phương, quả thực không biết chữ "Chết" là viết như thế nào!

Ở bên trong tiếng cười nhạo của mọi người, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, một mặt đạm mạc nhìn xung quanh bốn phía một vòng, thản nhiên nói:

"Con kiến hôi cuối cùng thì cũng chỉ là con kiến hôi, coi như số lượng có nhiều thì chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi!!"

"Ngươi! Muốn chết!!"

Âu Dương Thác nghe được điều này thì hoàn toàn nổi giận!

Sở dĩ hắn có thái độ không bình thường, liên tục tha thứ cho Diệp Trần cũng không phải là bởi vì có lòng tốt gì, mà là hắn khát vọng muốn nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần quỳ xuống đất hướng hắn cầu xin tha thứ.

Như vậy cũng tốt hơn so với thợ săn nhìn thấy con mồi của mình rơi vào cạm bẫy, nên không nhịn được mà muốn trêu đùa một phen, muốn nhìn cảnh tượng con mồi đau khổ cầu xin tha thứ hoặc là hốt hoảng chạy trốn.

Tuy nhiên, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu là, người trẻ tuổi trước mắt không biết từ nơi nào xuất hiện này đến cùng là lấy tự tin từ đâu ra?

Đối mặt với cục diện bây giờ, chẳng những biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa còn dám mở miệng nói ra những câu nói điên cuồng!

"Tất cả mọi người nghe lệnh! Diệt hắn cho ta!"

Sau khi Âu Dương Thác quát lớn một tiếng, hơn ngàn tên cao thủ Kim Đan, cộng thêm mười mấy tên cường giả Nguyên Anh cùng lúc xuất thủ.

P/S: Ta thích nào...chương 1... cảm ơn kamiyaliz ủng hộ 57 KP