Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 108: Đánh hoa chiết cành



Sau khi kể hết về bùa bói toán mà Vệ Hoàn phát hiện lúc nãy và âm mưu của Bạch Tu Thành, Vân Vĩnh Trú chẳng cho bọn họ có cơ hội thở lấy hơi đã nói thẳng thân phận thủ lĩnh Rebel của bản thân ra.

Chắc là do lượng tin tức quá nhiều, tất cả đều bị sốc đơ người, qua một hồi lâu mà vẫn chưa có ai lên tiếng.

Dương Linh sốc đến độ đầu ngón tay bùm bụp bắn ra tia lửa. Hai bàn tay em bối rối bóp ngón tay qua lại, dập tắt hết tất cả tia lửa. Sau đó nắm lấy hai chùm tóc đuôi ngựa lắc đầu, “Em… bây giờ em cảm thấy đầu mình hơi bị nhỏ, không chứa được nhiều chuyện như vậy.”

Cảnh Vân muốn nói nhưng cậu bị dọa sợ đến mức nói lắp bắp, “Huấn, huấn huấn huấn luyện viên Vân…” Chẳng đợi cậu nói hết lời, Dương Thăng đã thẳng tay bịt mồm cậu lại, “Đừng nói nữa, em vừa mở miệng ra thì dù tôi không thấy căng thẳng cũng bị em làm cho căng thẳng luôn mất.”

Anh nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, vừa nói vừa lắc đầu, “Mày giấu cũng kín ghê đó, tao thật sự chưa từng nghi ngờ mày nữa mà. Cái hôm tổ chức ngầm kia phá hỏng cuộc tổng tuyển cử của Vân Đình, tao còn bàn với đồng nghiệp. Bảo là người anh em này trâu bò gớm, kết quả hóa ra lại là mày, quá đỉnh.”

Đôi mắt Dương Linh liếc nhìn Yến Sơn Nguyệt theo thói quen, nào ngờ phát hiện trông cô cũng chẳng có vẻ gì là đang sốc. Vì vậy em nhỏ giọng hỏi, “Chị Sơn Nguyệt, trước đó chị đã đoán được rồi sao?”

Yến Sơn Nguyệt cụp mắt khẽ cười, “Cứ xem như là thế đi.”

“Xem như?” Cảnh Vân nghe xong thì càng thêm tò mò, “Bạn học Yến, cậu đang nói vụ nào thế? Là chuyện của hiệu trưởng hay là thân phận của huấn luyện viên Vân?”

“Tôi từng nghi ngờ lập trường của hiệu trưởng nhưng không ngờ ông ấy lại là kẻ khởi xướng. Còn thân phận của huấn luyện viên Vân thì…” Yến Sơn Nguyệt nhìn lướt qua Vân Vĩnh Trú, “Hồi trước tôi điều tra kinh doanh ngầm của Cửu Vĩ, suýt chút nữa thì bị phát hiện. Trong lúc nguy cấp là huấn luyện viên Vân đã cứu tôi. Có lẽ sau đó thầy rất hối hận vì đã ra tay rồi để lộ thân phận của mình.”

Trên mặt Vân Vĩnh Trú không dao động gì mấy, “Em kín miệng nên tôi không lo lắm.”

“Bảo sao.” Dương Thăng bừng tỉnh hiểu ra, “Bảo sao mày lại lấy được nhiều chứng cứ tài phiệt cấu kết với Vân Đình đến vậy. Hóa ra là do có Sơn Nguyệt làm đặc vụ âm thầm giúp mày.”

“Ừ.” Vân Vĩnh Trú khẽ gật đầu, nghiêng mặt sang nhìn Thanh Hòa vẫn chưa nói lời nào. Thanh Hòa cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

“Bất ngờ lắm à?”

Thanh Hòa bày ra biểu cảm muốn nói lại thôi, vươn tay che mặt Vân Vĩnh Trú, cẩn thận nhìn cả người Vân Vĩnh Trú từ trên xuống dưới, so sánh với vị sếp trong cảm nhận của bản thân.

“Ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý.” Thả tay xuống, Thanh Hòa nhăn mày, “Nhưng đúng là trước giờ tôi chưa từng hoài nghi. Ai mà ngờ được người đứng đầu của tổ chức phản loạn lại là con trai của Thủ tướng Yêu Vực chứ?”

Cảnh Vân cười rộ lên, giọng điệu hồn nhiên, “Thì cũng đâu ai tưởng tượng được kỹ thuật viên của tổ chức phản loạn lại là con trai của nguyên Thủ tướng Phàm Châu chứ.”

“Phải ha.” Thanh Hòa cười rộ lên.

“Một tổ chức ngọa hổ tàng long.” Dương Thăng trêu chọc.

Ngay lúc ấy, nhẫn sinh viên của Dương Linh vang lên báo động đỏ. Em mở nội dung cảnh báo ra, “Trên quảng trường thị chính của Côn Luân Hư lại xuất hiện yêu khôi.” Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Em cũng nhận được nè!” Cảnh Vân cho mọi người xem nhẫn của mình. Yến Sơn Nguyệt cũng nhận được, “Hẳn là trường học đang triệu tập khẩn cấp thành viên của đội Chuẩn bị chiến đấu.”

“Không chỉ thế thôi đâu.” Dương Thăng tắt thiết bị liên lạc của mình, “Tôi cũng nhận được.”

Thanh Hòa thoáng chút kinh ngạc, “Đến cả huấn luyện viên cũng nhận được? Xem ra không phải trường hợp bình thường.”

“Bây giờ không đi là trái với quy định của trường học, chúng ta có đi không?” Cảnh Vân nhìn những người khác. Thanh Hòa vỗ vai cậu, “Mọi người mau đi đi. Vệ Hoàn vẫn chưa quay về, tôi sẽ ở lại đây.” Nói đoạn, ngón tay cái của anh chỉ về hướng Vân Vĩnh Trú, “Hơn nữa anh ấy chắc chắn cũng sẽ ở lại, mọi người không cần lo lắng.”

Nào ngờ sau khi xem video giám sát quảng trường thị chính, Yến Sơn Nguyệt lại bảo, “Không, tất cả đều phải đi.”

Thanh Hòa ngạc nhiên quay đầu lại liền thấy Yến Sơn Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị.

“Tạ Thiên Phạt thoát ra ngoài rồi.”

Ánh mắt Vân Vĩnh Trú lập tức trở nên lạnh lẽo, điều hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra rồi. Sau khi xác nhận lập trường của Bạch Tu Thành, hắn vẫn luôn mơ hồ cảm thấy bọn họ đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lòng hắn chỉ lo nghĩ về chuyện của Vệ Hoàn, căn bản không rảnh để bận tâm việc khác. Đến thời điểm hiện tại, vũ khí bị bỏ quên này lại đánh úp khiến họ trở tay không kịp ngay lúc mấu chốt.

Thấy Vân Vĩnh Trú mở kết giới, Dương Thăng hỏi, “Mày không chờ Vệ Hoàn à?”

Vòng kết giới màu đỏ xuất hiện trước mắt Vân Vĩnh Trú, “Tạ Thiên Phạt là do Bạch Trạch cố ý thả ra, không thể ngồi chờ chết được. Huống hồ…” Hắn nhìn sang Dương Thăng, “Bây giờ gã ta đang ở quảng trường thị chính, chứng tỏ trong mộ tổ Cửu Phượng quả thật chỉ có mình Vệ Hoàn. Em ấy ở đó an toàn hơn.”

“Hơn nữa tao tin vào năng lực của em ấy, sẽ không có việc gì đâu.”

Vân Vĩnh Trú thay đổi thật rồi. Dương Thăng thầm nghĩ trong lòng, cũng mở vòng kết giới của mình ra, “Đi thôi mọi người.”

Tình hình ở quảng trường thị chính còn tệ hơn so với tưởng tượng của họ. Khi họ đến nơi, quảng trường đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có yêu khôi với hình dạng khác nhau. Bọn chúng tùy ý phát động tấn công, chẳng mảy may giơ cao đánh khẽ. Trên quảng trường có rất nhiều thị dân tuổi tác còn khá trẻ, ăn mặc tương đồng chạy trốn.

Yến Sơn Nguyệt bất cẩn giẫm trúng thứ gì đó, bèn cúi đầu nhìn thử, là một tấm biểu ngữ nhuộm máu, bên trên viết khẩu hiệu diệt trừ hoàn toàn chính quyền gian ác.

“Xem ra là cố ý chọn lúc hoạt động biểu tình đang diễn ra để tấn công.”

Trong nháy mắt, quang nhận xuất hiện quanh người Vân Vĩnh Trú, “Cái chiêu đánh hoa chiết cành này đúng là dùng hoài không chán.”

Nghe hắn nói như vậy, Dương Thăng cũng nhanh chóng hiểu ra, “Mọi người đều biết thái độ của Chính phủ trước đó đối với yêu khôi, nếu lúc này thả đám yêu khôi ra để tấn công người biểu tình thì họ nhất định sẽ quy hết tội lỗi cho Chính phủ hiện giờ. Sẽ cho rằng thái độ của họ vẫn giống hệt khi trước, cấu kết với Phàm Châu và yêu khôi. Nhưng thật ra đám yêu khôi này không phải…”

“Có thể xem như Bạch Tu Thành là bàn tay tội ác chân chính đứng sau kế hoạch yêu khôi, còn Tống Thành Khang chẳng qua đã bị ông ta lợi dụng và điều khiển.”

“Bảo sao…” Lòng Dương Thăng chùng xuống, “Thế nên ông ta mới phái quân Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải xuất chiến vào thời điểm này. Quả là một màn tự biên tự diễn không một kẽ hở.”

Quanh đài phun nước trên trời, vườn hoa, pho tượng trên quảng trường, chẳng có chỗ nào là không xuất hiện vòng kết giới với đủ loại màu sắc khác nhau. Quân Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải chạy tới đây dưới tình trạng không rõ điều gì, toàn tâm toàn ý cứu vớt dân chúng đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Song, chẳng ai ngờ được mọi người cùng lắm cũng chỉ là quân cờ để tranh chấp quyền lực.

Yến Sơn Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Với tư cách là quân Chuẩn bị chiến đấu, trong tâm trí của mọi người việc xuất quân vào thời điểm này như là anh hùng cứu thế vậy. Chỉ thế thôi thì chưa tính là gì, đáng sợ nhất là chính chúng ta cũng cho rằng bản thân là anh hùng, đang làm việc chính nghĩa.”

Hiểu rõ vấn đề này, Dương Thăng cảm thấy da đầu tê rần, anh chẳng cách nào tưởng tượng được vị hiệu trưởng vẫn luôn đáng kính kia lại là một kẻ mưu mô như thế này. Mỗi một sinh viên Sơn Hải nơi đây đều giống anh của ngày xưa, tin tưởng tuyệt đối vào quyết sách về thái độ và lập trường mà Bạch Tu Thành đưa ra. Nhưng hiện tại xem ra mọi thứ mà ông ta làm chẳng qua chỉ đang lót đường cho bản thân. Con đường này cũng không phải đường đến với quyền lực thông thường, mà là muốn đạt địa vị tối cao của kẻ thống trị.

Thanh Hòa hoảng loạn nhìn xung quanh, giờ phút này anh đã không còn bận tâm đến việc tranh đấu nữa, anh chỉ muốn biết Tạ Thiên Phạt đang ở đâu.

“Thanh Hòa, anh đừng vội.” Cảnh Vân an ủi anh, “Anh ấy sẽ không bị gì đâu.”

Sau khi Thanh Hòa run rẩy nạp đạn cho súng xong, một sợi dây ánh sáng xuất hiện quấn lấy cổ tay anh. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người khởi xướng, “Anh làm gì vậy?”

Vân Vĩnh Trú lạnh lùng nói, “Nếu cậu xảy ra chuyện, Vệ Hoàn sẽ không vui.”

Mấy con yêu khôi có sức tấn công vượt trội bay về phía bọn họ, phun nọc độc từ xa. Yến Sơn Nguyệt lập tức phản ứng lại, nhanh chóng dùng Hồ Hỏa dệt nên kết giới phòng ngự, ngăn cản đợt tấn công từ nọc độc. Dương Linh bay lên trời, ném Hỏa Liên màu đỏ sẫm trong tay sang chỗ đám yêu khôi. Tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp nơi, tay và cánh của bọn chúng đều bị nổ tung, máu và dịch nhầy chảy đầy nhưng chúng vẫn còn vùng vẫy.

Ngay khi Dương Linh định tiếp tục thì vài tia sáng vàng xuất hiện, trực tiếp đâm xuyên qua bộ phận nào đó trên người yêu khôi. Bọn chung lập tức rơi từ trên trời xuống, quỳ rạp trên mặt đất, giãy giụa thêm mấy lần cuối cùng rồi dấu hiệu sự sống đi đến hồi kết.

Quang nhận quay lại bên cạnh Vân Vĩnh Trú, hắn sải cánh, “Công kích yêu tâm.”

Dương Linh lập tức gật đầu, “Rõ rồi ạ.”

Một đám đông người biểu tình bị mấy chục con yêu khôi bao vây trên không ngay trước tượng điêu khắc ở quảng trường. Một khi bọn họ chạy trốn thì sẽ bị đám quái thú biết phun lửa kia thiêu trụi. Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh bay vụt qua từ vị trí đang đứng, khiến mái tóc dài tốc ngược lên, một con lang yêu khôi lướt nhanh qua bên người. Cô vung tay lên, năng lực kiểm soát mạnh mẽ từ Hồ Hỏa đánh văng con sói hoang kia.

Thoáng chốc, chín chiếc đuôi của cô mọc ra, gần như dài đến tận năm mét. Đuôi hồ ly trắng như tuyết bốc lên Hồ Hỏa màu xanh băng, khống chế toàn bộ điểu yêu khôi đang bay vòng vòng trên không trung. Hồ Hỏa khuếch tán bao vây bọn chúng, ép đám yêu khôi đó tụ tập lại một chỗ, giống như bị mắc vào một cái lưới chật hẹp.

“Chạy mau.” Cô nói với những thị dân bị dọa đến đờ người. Bàn tay mảnh khảnh siết chặt, cánh tay phẩy ngược về sau. Mấy con hỏa điểu yêu khôi bị Hồ Hỏa bao vây bị ném lên khoảng trời cao hơn. Quang nhận sắc vàng xuất hiện, tựa những quả ngư lôi truy kích được phóng ra dày đặc, lần lượt đâm thủng yêu tâm của đám yêu khôi kia.

Trên trời vẫn còn rất nhiều yêu khôi khác, đông đúc tựa một bầy chim che trời lấp đất. Dương Thăng vận linh giữa trời cao, không trung lập tức xuất hiện vô số vòi rồng màu tím. Đám yêu khôi bay trên không nhờ đôi cánh kia không chịu nổi gió lốc mạnh mẽ như vậy, bị ào ạt cuốn vào trong vòi rồng. Liên Hỏa của Dương Linh thừa thắng xông lên, một mẻ bắt gọn bọn chúng.

Cảnh Vân đi bên cạnh Thanh Hòa, chỉ dựa vào tay không đã có thể khiến đám yêu khôi không cách nào sáp lại gần. Hành động cứu viện diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ bọn họ, các đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải khác cũng rất nỗ lực, hăng hái chiến đấu.

Vân Vĩnh Trú bình tĩnh thao túng quang nhận, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng cảm ứng được luồng khí quen thuộc. Vừa quay đầu lại, mấy trăm thanh đao gió màu lam xuất hiện trước mắt hắn, đòn tấn công chỉ còn cách một khoảng ngắn. May mà Vân Vĩnh Trú có thể phân biệt được đâu mới là yêu khí của Vệ Hoàn, vào khoảnh khắc quay đầu lại, hắn đã bện nên lớp kết giới mạnh mẽ.

Mũi đao gió màu lam hung hăng đâm vào kết giới sắc vàng, phát ra tiếng coong cực lớn. Yêu khí cường đại va chạm với nhau, lưỡi đao gió và kết giới phòng ngự đều tan thành mây khói. Hai loại yêu khí va chạm khiến không khí xuất hiện gợn sóng.

“Thiên Phạt!” Cuối cùng Thanh Hòa cũng thấy được gã.

“Cảnh Vân, giữ cậu ấy lại.” Vân Vĩnh Trú bình tĩnh lên tiếng, quang nhận rợp trời xuất hiện truy đuổi theo từng cử động của Tạ Thiên Phạt. Gã không hổ là sản phẩm thí nghiệm thành công nhất của kế hoạch yêu khôi, động tác lưu loát, nhanh nhẹn đến nỗi chẳng giống con rối chút nào.

Vì tính cách thích trêu chọc vui đùa, không nỡ làm tổn thương người khác của Vệ Hoàn, Vân Vĩnh Trú chưa từng cạnh tranh với sức mạnh chân chính của Cửu Phượng, Tạ Thiên Phạt xem như là người đầu tiên. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh đợt tấn công từ phong nhận của Tạ Thiên Phạt, đôi mắt dõi theo từng động tác của gã. Quang nhận bao vây xung quanh Tạ Thiên Phạt thoáng chốc thay hình đổi dạng, biến thành dây thừng ánh sáng, quấn lấy cơ thể Tạ Thiên Phạt hết vòng này đến vòng khác, trói chặt cứng.

“Cửu Vĩ, Ngọc Tảo Kính!” Vân Vĩnh Trú vừa dứt lời, Ngọc Tảo Kính lập tức bay đến trước mặt họ, tỏa ra vầng hào quang màu xanh nhạt.

Nhất định phải nhanh.

Ngọc Tảo Kính hút dần Tạ Thiên Phạt vào trong gương, chỉ còn nửa bên người nữa thôi nhưng ngay vào giây phút ấy…

Không ổn rồi.

Vân Vĩnh Trú nhanh chóng biến ra nhiều dây thừng ánh sáng hơn nữa, song chung quy vẫn chậm một bước. Rất nhiều phân thân của Tạ Thiên Phạt xuất hiện, bọn chúng đã có kinh nghiệm nên phản ứng nhanh hơn lúc trước, trực tiếp tránh thoát công kích từ Vân Vĩnh Trú, bản thể cũng nhân cơ hội này thoát ra khỏi gương. Trên trời vẫn còn lốc xoáy do Dương Thăng triệu hồi, gã chỉ cần duỗi tay ra, một thanh phong đao màu tím khổng lồ lập tức xuất hiện trong tay.

Lưỡi đao đột ngột bổ xuống Ngọc Tảo Kính.

“Bạn học Yến!”

Trong nháy mắt, vầng sáng màu lam hiện lên, một thanh phong kiếm khổng lồ khác chắn giữa Ngọc Tảo Kính và thanh phong đao trong tay Tạ Thiên Phạt, thậm chí còn đỡ được phong đao của gã.

“Người một nhà mà lại đánh nhau thế này thì đến lúc tỉnh táo lại anh sẽ hối hận đấy.”

Là giọng nói trong trẻo quen thuộc như xưa.

Dương Linh vốn đang lo lắng cho chiếc gương của chị Sơn Nguyệt, nhìn thấy cảnh này trong lòng chợt vui vẻ, “Anh Hoàn Hoàn tới rồi!”

Ba đường yêu ngân màu lam nổi lên trên gương mặt Vệ Hoàn, đôi mắt cậu cũng chuyển sang màu vàng và xanh khi yêu khí phát tán. Gã trước mắt chính là bản thể duy nhất.

Vân Vĩnh Trú bay tới bên cạnh cậu, giúp cậu, cùng chế ngự Tạ Thiên Phạt, “Em vẫn ổn chứ?”

“Kể ra thì rất dài dòng, chờ xong vụ này rồi tụi mình tính nợ đi.” Vệ Hoàn cong khóe môi cười với Vân Vĩnh Trú, vung mạnh cánh tay ra ngoài, phong kiếm đâm nát thanh phong đao trong tay Tạ Thiên Phạt.

Vân Vĩnh Trú hơi khó hiểu, “Anh nợ em cái gì à?”

Giữa lúc nguy cấp mà Vệ Hoàn lại bị hắn chọc cười thành tiếng, “Không có, là em nợ anh.”

Nghe câu trả lời của cậu, Vân Vĩnh Trú càng thêm mờ mịt, nhưng hắn cũng chẳng rảnh để bận tâm nhiều hơn, chỉ chăm chăm lo bảo vệ Vệ Hoàn. Hai người phụ trách đối phó với bản chính của Tạ Thiên Phạt vì chỉ có họ mới có thể phân biệt rõ ràng, huống hồ họ muốn bắt sống chứ không phải tiêu diệt một cách mù quáng. Dưới sự ăn ý ngầm trong việc hợp tác chiến đấu, dù không nói mọi người cũng hiểu rõ rằng trừ cái gã mà Vân Vĩnh Trú và Vệ Hoàn đang cùng đối phó kia thì còn lại đều là phân thân của Tạ Thiên Phạt.

Yến Sơn Nguyệt nói, “Nếu là phân thân thì không cần kiêng dè nữa, mọi người nhanh lên!” Nghe thấy lời này, Thanh Hòa lập tức nhìn về phía Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú. Tuy rằng anh rất lo lắng nhưng anh cũng tin hai người này sẽ không gây tổn thương cho Tạ Thiên Phạt, vì thế anh cũng tham gia vào trận chiến, đối phó tám con yêu khôi mạnh nhất còn với mọi người.

Yêu khí mà Tạ Thiên Phạt nhận được là từ đại yêu quái trưởng thành như bố mẹ Vệ Hoàn, thực lực đứng đầu chúng yêu. Hơn nữa vì còn những yêu khôi khác liên tục xuất hiện, cả đám rơi vào trạng thái chiến đấu gian khổ, ai nấy cũng đều bị thương khắp nơi.

Ngay khi bọn họ chiến đấu đến mỏi mệt, một bóng dáng bỗng xuất hiện giữa mọi người, hành động chớp nhoáng tựa bóng ma.

Thanh Hòa phát hiện hắn sở hữu đôi mắt màu lục.

“Mạc Đồng?”

Mạc Đồng không đáp lời, phong nhận của Tạ Thiên Phạt đâm xuyên qua bờ vai hắn, máu tươi lập tức trào ra, song dường như hắn chẳng buồn để ý. Cùng là yêu khôi, có vẻ như năng lực cận chiến của hắn tốt hơn chút, một đường kiếm trừ yêu quét qua, đôi cánh trên người phân thân đã đứt lìa. Phân thân không thể không rơi xuống đất, bị bọn họ bao vây. Dưới sự trợ giúp của những người khác, kiếm trừ yêu trên tay Mạc Đồng đâm thẳng vào yêu tâm của một trong số các phân thân.

Hắn tới quá đúng lúc.

Thanh Hòa quay đầu lại, phát hiện ra nhưng không ngăn cản.

Cách đó không xa là một người đàn ông trung niên thoạt trông rất sa sút, với một vết sẹo dữ tợn trên mắt phải, cả người tỏa ra linh khí thanh lọc của trừ yêu sư, đi về phía bọn họ.