"Một cậu trai vừa giống nhân loại, vừa không giống nhân loại..." Vệ Hoàn lặp lại một lần rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, vừa vặn Dương Thăng cũng nghĩ đến. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, "Là tên trừ yêu sư kia?"
"Trừ yêu sư..." A Tổ suy nghĩ trong chốc lát, "Ồ? Hóa ra là trừ yêu sư à. Tôi còn thắc mắc sao lần trước tôi lại bắt gặp cậu ta đuổi theo một con Sơn Tri Chu bị ma hóa nữa chứ, ra là trừ yêu sư." Cậu ta nhìn Vệ Hoàn ra dấu, "Có phải cậu ta có đôi mắt màu xanh lá không? Tóc rất đen, có hơi dài?"
Vệ Hoàn gật đầu, "Đúng thế, chính là cậu ta."
Cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên, hóa ra người này là sản phẩm thí nghiệm trốn thoát sớm hơn cả mình. Bảo sao mắt cá chân của gã lại được làm từ kim loại, quả nhiên là sản phẩm nhân tạo. Cậu lại quay đầu sang hỏi A Tổ, "A Tổ, bên chỗ cậu còn tin tức nào khác không? Sao mà các cậu điều tra được thế?"
A Tổ mở hồ sơ điện tử của mình ra, "Chúng tôi có một vài thành viên đang trà trộn trong viện nghiên cứu 137, nghe lén được nội dung cuộc họp của bọn chúng có nhắc đến sản phẩm thí nghiệm đầu tiên chạy trốn. Cho nên sau đó chúng tôi bắt đầu điều tra, có điều số hiệu khác với cậu." Trên màn hình 3D xuất hiện một tệp hồ sơ, cậu ta chuyển tiếp cho Vệ Hoàn xem, "Anh nhìn đi, là cậu ta."
Quả nhiên, bức ảnh trên màn hình là một cậu bé có đôi mắt xanh lục.
"Bức này trông nhỏ hơn lần đầu tiên tôi gặp cậu ta nhiều." Dương Thăng lên tiếng, "Trốn thoát sớm như vậy luôn hả?"
Vệ Hoàn nhìn chằm chằm bức ảnh trên màn hình, trong lòng đã hiểu rõ ràng. Người trên hồ sơ này có tuổi xấp xỉ với cậu bé mà Vệ Hoàn cứu trong trận chiến phản kích bất ngờ vào bảy năm trước. Tuy rằng lúc đó cậu đã cứu người, tạm thời giữ lại mạng cho cậu bé, nhưng đứa trẻ này vẫn không thể tránh khỏi kiếp nạn. Có lẽ là sau trận chiến đã bị đưa đến 137, trở thành nguyên liệu thí nghiệm.
"Đúng vậy." A Tổ nói tiếp, "Thí nghiệm của cậu ta chắc là khác với anh. Anh là nhân bản gen nhân loại, còn cậu ta thì không như thế. Dựa trên mã hóa của cậu ta mà nói thì hình như cậu ta là sản phẩm thí nghiệm của kế hoạch yêu khôi."
"Kế hoạch yêu khôi? Cho nên tên trừ yêu sư kia thật ra là yêu khôi... Chuyện này có thể giải thích được vì sao cậu ta là nhân loại nhưng lại có khả năng chiến đấu mạnh như vậy." Dương Thăng nghĩ ngợi, "Chẳng qua sao cậu ta vẫn còn minh mẫn? Cho đến nay chúng ta chưa từng gặp được con yêu khôi nào có thể tự chủ ý thức."
Vệ Hoàn rơi vào trầm tư, bỗng dưng nghĩ tới gì đó, "Dương Thăng, mày có còn nhớ lần trước mày từng nói trên người tên trừ yêu sư trẻ tuổi kia có dấu vết được thanh tẩy không."
Dương Thăng gật đầu, "Đúng thế."
"Mày có cảm thấy việc cậu ta tự chủ ý thức được liên quan đến thanh tẩy không?"
Câu hỏi của Vệ Hoàn lập tức chạm đến điểm mấu chốt. Dương Thăng vỗ tay một phát, "Phải ha, mày vừa nhắc như thế..." Song, anh lại cẩn thận suy xét một chút, "Nhưng tao chưa từng thấy cậu ta thanh tẩy cho yêu quái nào, đều trực tiếp giết luôn, không hề lưu tình chút nào."
Cái này cũng đúng ha.
Cậu ta thật sự có khả năng thanh tẩy sao?
"Bất kể ra sao, đây là một cách để chúng ta giúp Tạ Thiên Phạt khôi phục lý trí." Vệ Hoàn ôm mạnh A Tổ một phát, "Cậu đã giúp chúng tôi một chuyện lớn rồi đó!"
Sau cái ôm này, cậu chợt cảm nhận được có thứ gì chui ra khỏi cổ mình, tiếng chíp chíp chíp quen thuộc đã lâu không được nghe vang lên bên tai.
"Ủa? Mày về rồi đó hả?" Vệ Hoàn thả A Tổ ra, duỗi ngón tay đón lấy cục lông nhỏ.
"Tôi cũng không giúp được chuyện lớn lao gì, toàn là chuyện nhỏ thuận miệng nhắc đến thôi." A Tổ hơi ngượng ngùng gãi cái đầu đinh của mình, còn cố ý chào hỏi với cục lông nhỏ. Lần này cậu ta không sợ sệt nữa, "Chào mày nha. Ê, có phải mày lại thu nhỏ lại không?"
Cục lông nhỏ nghe thấy thế, lập tức nổi giận phồng lên thật lớn, lớn đến nỗi ngón tay Vệ Hoàn không hứng được, "Ê ê ê, nặng quá, mày kiềm chế tí đê."
"Chíp..." Cục lông nhỏ trông y hệt quả bóng bị xì hơi, xẹp xuống, hình như nó có hơi không được vui vẻ cho lắm, men theo cánh tay Vệ Hoàn, chui ngược về cổ cậu.
A Tổ hỏi, "À phải rồi, Thanh Hòa hiện tại vẫn khỏe chứ. Tôi có cảm giác hai ngày qua cậu ấy rất bận, tôi gửi tin nhắn cậu ấy cũng không trả lời."
"Cậu ấy đang bận tìm Dương Sơ." Vệ Hoàn vỗ lên cánh tay cậu ta, "Bây giờ chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải làm, các cậu cứ làm tiếp đi, liên lạc sau nha?"
"Cần hỗ trợ thì nói cho tôi biết nhé!" A Tổ hét với theo bóng dáng rời đi của bọn họ, cuối cùng thấy Vệ Hoàn vẫy tay chào mình, sau đó bước lại gần kết giới màu đỏ, hai người họ biến mất không còn tăm hơi.
Tiểu Trị đi tới, "A Tổ, hai người vừa nãy... là yêu quái nhỉ? Cái người có vóc dáng cao mặc đồng phục huấn luyện viên Sơn Hải luôn đó, thế mà cậu lại quen người ở Sơn Hải." Nghe thấy Tiểu Trị nói vậy, A Tổ có hơi đắc ý, "Đúng vậy, mà không chỉ thế thôi đâu. Cậu có thấy cái người mặc thường phục kia không, anh ấy là sinh viên Sơn Hải, là sinh viên nhân loại duy nhất tại Sơn Hải đó! Tôi, A Tổ chính là ân nhân cứu mạng của anh ấy."
"Đỉnh dữ ta! Giàu có rồi chớ quên bạn bè nha!"
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Vệ Hoàn dẫn Dương Thăng đến quán rượu Không Đồng ngày trước, nhưng nơi đó đã trống không, ngay cả những chiếc bàn được đặt trong sân nhỏ trước đó cũng bị dọn đi hết, trống có vẻ vô cùng đìu hiu.
"Lần trước tao với Vân Vĩnh Trú còn đến đây ăn..." Vệ Hoàn lầm bầm lầu bầu, đi ra khu bếp phía sau, vén mành lên là có thể thấy bên trong chẳng có gì cả.
Dương Thăng cũng đi theo, ngón tay quệt qua mặt bàn trong nhà bếp, lớp bụi rất dày, "Ít nhất là một tháng rồi không ai đến đây."
Vồ hụt mất rồi, thật ra Vệ Hoàn cũng đã đoán được từ trước.
"Bây giờ coi như tao đã hiểu rõ vì sao cậu ta cứ luôn xuất quỷ nhập thần thế rồi." Dương Thăng khoanh hai tay trước ngực, "Tốn nhiều thời gian vậy mà hóa ra cậu ta chạy ra từ 137. Thằng nhóc này cứng phết, thế mà lại ở Khu Tối chứ không chạy đi nơi khác, còn trở thành trừ yêu sư."
"Chắc là cậu ta không có hộ khẩu, không thể đến những nơi khác của Phàm Châu." Vệ Hoàn nhớ lại năng lực của gã, nhìn qua là biết từng được huấn luyện, Cảnh Vân hồi trước cũng sợ gã, "Nhiều năm qua cậu ta có thể sống sót trong cái đầm rồng hang hổ như Khu Tối này thì quả thật rất trâu bò." Cậu bỗng dưng nhớ đến gì đó, "Từ từ, lúc trước cậu ta nói với tao cậu ta không sống một mình."
Dương Thăng khó hiểu, "Là sao vậy, cậu ta không phải con người(*)? Thì cậu ta vốn đâu phải người, chẳng phải là yêu khôi à?"
(*) Câu "cậu ta không sống một mình" trong tiếng Trung là 他不是一个人 (QT: hắn không phải một người), nên Dương Thăng mới hiểu ý Vệ Hoàn thành "cậu ta không phải con người".
"Không phải." Vệ Hoàn nhớ lại kỹ càng, "Thì chẳng phải là tao với Vân Vĩnh Trú tới chỗ này ăn mì sao? Cậu ta cứ trưng cái vẻ lạnh lùng lùng ra, chả giống như đang làm ăn buôn bán tí nào, sau đó còn đuổi bọn tao đi. Nói gì mà ba nuôi của tôi sắp về rồi... Đúng thế, là ba nuôi. Thế là bọn tao rời đi, tới chỗ ngã rẽ thì đụng trúng một gã sâu rượu. Chả biết có phải do tâm lý ám thị không mà lúc ấy tao có cảm giác ông ta dùng mùi rượu để che giấu linh khí trên người."
Dương Thăng bừng tỉnh hiểu ra, "Vậy là cậu ta không phải trừ yêu sư, người sống chung với cậu ta mới đúng hả."
Vệ Hoàn búng tay một cái, "Chắc chắn là thế rồi, hơn nữa không phải mày từng bảo trên người cậu ta không có linh lực thanh tẩy nhưng lại có dấu vết thanh tẩy à. Thế này thì logic nhất quán rồi, người thanh tẩy cho cậu ta vốn không phải là cậu ta."
"Cho nên năm đó trừ yêu sư thật sự chưa bị diệt tộc..." Vệ Hoàn tìm ghế dựa chưa bị dọn đi để ngồi, Dương Thăng cũng ngồi xuống theo, "Bây giờ chúng ta nên đi tìm trừ yêu sư kia nhỉ? Có điều lúc ấy hai mình vẫn còn nhỏ, mấy chuyện này cũng chỉ được nghe kể lại, chẳng rõ thật giả, hiện tại yêu vực còn phong tỏa tin tức rất chặt chẽ."
"Bắt được người là được rồi, để Cảnh Vân Chiêm Đồng là gì cũng có."
Dương Thăng không vui, dùng khuỷu tay đẩy cậu, "Cảnh Vân là công cụ bức cung của mày chắc. Mỗi lần Chiêm Đồng xong, em ấy phải nghỉ mấy ngày mới bình thường trở lại."
"Mày tưởng chỉ có mày đau lòng chắc, nhìn lại cái dáng vẻ bảo vệ thức ăn này đi." Vệ Hoàn cúi đầu thở dài, "Tao nói chơi thế thôi, đã bắt được đâu."
Đang nói dở thì cục lông nhỏ lại chui ra ngoài từ sau gáy cậu, lần này còn kéo theo một chiếc balo nhỏ, giống hệt lần trước, thở hổn hển nhích từ sau cổ đến cánh tay cậu. Vệ Hoàn thấy thế cười nói, "Chà, từ đợt đó không thấy quý ngài đây đi nhặt đồng nát nữa. Để tôi xem nào, sau một thời gian dài ngài lại bắt đầu nhặt đồng nát rồi sao?"
Cục lông nhỏ nghe cậu nói xong liền giận dỗi, Dương Thăng còn cười, "Nó còn biết mất hứng đấy."
"Nó hay không vui lắm, hở tí ra là lại chơi trò biến mất." Vệ Hoàn đưa ngón tay đến trước mặt nó, chỉ thiếu nước búng cục lông nhỏ đi, "Sau này mày còn dám không nói một tiếng đã chơi trò biến mất không?"
Cục lông nhỏ ấm ức chíp một tiếng, hết giận.
"Mấy năm mày không ở đây nó vẫn luôn đi theo Vân Vĩnh Trú." Dương Thăng nói.
"Thật à?" Vệ Hoàn có hơi giật mình, không ngờ vậy mà Vân Vĩnh Trú lại nhận nuôi nó, "Tao còn tưởng rằng nó sẽ tìm chỗ nào đó ở Sơn Hải rồi trốn vào cơ."
Dương Thăng lắc đâu, "Kiểu tinh quái như cục lông nhỏ đa phần đều sống nhờ vào việc hấp thụ yêu khí trên người đại yêu quái. Lúc ấy nó bám theo mày có lẽ là do cảm thấy yêu khí trên người mày dễ chịu, nó thích yêu khí của mày, muốn ký sinh bên cạnh mày. Sau đó nó lại bám lấy Vân Vĩnh Trú, chắc cũng là do thích yêu khí của cậu ấy."
Ra là thế. Vệ Hoàn thầm nghĩ trong lòng, vật nhỏ này biết chọn hàng phết, liếc mắt một cái liền nhìn trúng hai yêu quái tốt nhất Sơn Hải.
"Vậy nên sau khi mày ra đi, nó không còn chủ nhân để ký sinh nữa." Nói đoạn, Dương Thăng nhớ đến gì đó, mở một đoạn video ra, "Đây là hồi trước Bất Dự gửi cho tao. Cậu ấy ghi lại lúc thu dọn đồ giúp mày sau khi mày đi."
Vệ Hoàn vừa dùng tay xoa cục lông nhỏ, vừa ngẩng đầu xem video. Cục lông nhỏ trong màn hình hoàn toàn khác với dáng vẻ sạch sẽ, mịn màng như hiện tại, thoạt nhìn giống bị co rút lại, tựa như đã bị mưa gió bào mòn rất lâu rồi, nhỏ xíu, khô quắt, nằm sấp trên quần áo mà Tô Bất Dự đã xếp gọn gàng.
Cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tô Bất Dự, "Cục lông nhỏ, tao muốn lấy mấy cái này, tao đưa mày đến nơi khác được không?"
"Trên này đã không còn sót lại bao nhiêu yêu khí nữa rồi." Tô Bất Dự dùng ngón tay chạm vào nó, cục lông nhỏ sợ tới mức co nhỏ lại, kêu thành tiếng chíp bé xíu.
"Mày không thích yêu khí của tao à? Không sao đâu, tao đưa mày đi tìm chủ nhân mới nhé, mày thích ai thì tìm người đó." Giọng nói của Tô Bất Dự trở nên hơi nghẹn ngào, "Chủ nhân của mày đã đến một nơi rất xa, rất xa, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể quay về được..."
Cục lông nhỏ vẫn cứ bám chặt, không chịu đi đâu cả. Tô Bất Dự bèn ngồi bên mép giường với nó, nói một hồi lâu.
Video kết thúc, trong lòng Vệ Hoàn thấy chua xót. Cục lông nhỏ không phải chỉ vì sinh tồn mà nó thật lòng xem mình như là chủ nhân của nó.
Vệ Hoàn dịu dàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa cục lông nhỏ. Nó thoải mái mà chíp một tiếng, híp mắt lại.
Dương Thăng nói, "Sau đó cục lông nhỏ chỉ còn lớn cỡ hạt đậu nành, không nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng không còn. Bất Dự sợ đến mức chạy đi tìm tao, nhưng tao cũng đâu có cách gì, cuối cùng Vân Vĩnh Trú mang nó đi." Dương Thăng cười rộ lên, "Kể cũng lạ, nó lại chấp nhận Vân Vĩnh Trú. Vừa đặt nó vào lòng bàn tay cậu ấy, yêu khí Kim Ô lập tức cứu sống nó, tựa như cây nấm được tưới nước, qua chốc lát đã phồng lên."
"Vật nhỏ đáng thương." Vệ Hoàn đặt nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa, rồi lại hôn nhẹ một chút, "Sau này tao sẽ chăm sóc mày thật tốt."
Cục lông nhỏ được hôn một cái đột nhiên phồng lớn lên, phồng to xấp xỉ một quả banh bowling, Vệ Hoàn phải dùng cả hai tay mới đỡ nó được. Song chẳng qua được bao lâu, nó lại lập tức "phì~" một tiếng xì hơi. Luồng khí nhẹ nhàng đẩy nó bay lên giữa không trung, rồi lững lờ rơi xuống lòng bàn tay Vệ Hoàn.
"Coi mày làm nó vui ghê chưa, quẳng luôn cái túi nát này." Dương Thăng cà khịa một câu, nào ngờ cục lông nhỏ bỗng dưng nhớ tới, nhảy qua dính lấy cái túi nhỏ kia, dính chắc rồi thì bắt đầu giũ ra.
"Mày giũ gì đấy?" Dương Thăng sợ nó lắc đến ngã xuống đất nên dùng cả hai tay đỡ nó, lát sau, một sợi tim đèn màu đen cuộn tròn rớt ra.
"Ồ! Nó lại tìm Trường Minh Đăng Nương đến giúp tao!" Vệ Hoàn có chút kích động. Quả nhiên, hai tiếng phù phù vang lên, xung quanh tim đèn màu đen kia tỏa ra luồng khí mờ ảo.
Dương Thăng bị sặc đến mức ho khan, duỗi tay phẩy sương khói đi. Trong lòng bàn tay xuất hiện một cô bé xinh đẹp cao cỡ một bàn tay, mặc trang phục màu đỏ rực rỡ. Cô kính cẩn hành lễ với Dương Thăng, sau đó lại quay sang hành lễ với Vệ Hoàn, "Chào ngài, lại gặp nhau rồi."
"Cô vẫn cứ khách sáo y như trước." Vệ Hoàn cười khan.
"Thú cưng của ngài lại bỏ công bỏ sức để mời tiểu nữ tới." Đăng Nương nho nhã lễ độ nói, "Mới đầu tiểu nữ không định đến đâu. Lần trước nếu không phải nhờ tiểu nữ cái khó ló cái khôn thì e rằng đã bị vị Kim Ô kia bắt mất rồi."
Nhớ đến chuyện lần trước lại thấy buồn cười, Vệ Hoàn lần này rất tự tin, "Cô yên tâm, lần này không có Kim Ô ở đây, mà cậu ấy có ở đây thật cũng chẳng dám làm gì."
Dương Thăng chế giễu bảo, "Úi chà, giờ hết hèn rồi đó hả."
Đăng Nương nửa tin nửa ngờ, quan sát một lượt, quả thật không thấy bóng dáng Kim Ô đâu. Cục lông nhỏ cũng nhảy tưng tưng qua, "Chíp chíp chíp chíp chíp, chíp chíp chíp chíp chíp."
Đăng Nương gật đầu, "Ra là thế." Cô quay sang hướng Vệ Hoàn, "Thú cưng của ngài cố ý tìm lúc không có Kim Ô đại nhân để đưa ta đến."
"Cũng thông minh phết." Vệ Hoàn nhẹ nhàng xoa cục lông nhỏ, "Nói đi cũng phải nói lại, lần này tôi thật sự có chuyện muốn hỏi cô. Đăng Nương nhỏ à, cô sống lâu như vậy rồi, có biết gì về trừ yêu sư không?"
"Trừ yêu sư..." Trường Minh Đăng Nương chậm rãi lặp lại một lần, sau đó hoảng sợ, "Sao ngài lại muốn hỏi về trừ yêu sư?" Cô liên tục lùi về sau trên bàn tay của Dương Thăng. Dương Thăng sợ vị Đăng Nương đang lo lắng hốt hoảng này ngã xuống nên vội vàng đưa bàn tay còn lại đỡ phía sau.
"Tôi cần phải tìm được ông ta." Vệ Hoàn trấn an, "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho ông ta là ai đã nói cho tôi biết." Nói đoạn, cậu nắm lấy đôi bàn tay chỉ to cỡ ngón út của Đăng Nương, "Xin cô đó, cô lại giúp tôi lần nữa đi mà. Cô xem, nó phải đi rất xa mới mời được cô đi theo mình." Cục lông nhỏ cũng điên cuồng lắc lông trên người mình.
Đăng Nương thở dài, "Thôi được, ta nói cho ngài biết vậy."
Dương Thăng cười rộ lên, "Mềm lòng ghê."
"Ngài cũng biết đó, từ xưa đến nay nhân loại và yêu tộc vẫn luôn cùng tồn tại. Ngoại trừ huyết thống của đại yêu quái thời kỳ thượng cổ, đa phần yêu đều được tạo thành nhờ hấp thụ linh khí của vạn vật trên thế gian. Yêu có thể hấp thụ linh khí, con người cũng có thể."
Đăng Nương chậm rãi rảo bước trong lòng bàn tay Dương Thăng, "Nhưng con người khác với cây cỏ chim muông, con người vốn là vạn vật chi hư(*), linh khí của bọn họ được cố định trong cơ thể, ngăn cách với linh khí rải rác trên thế giới, duy trì sự cân bằng."
(*) Vạn vật chi hư: Con người – tinh hoa của trời đất, là nguyên thủy của vạn vật, mọi thứ đẹp đẽ trên trái đất đều đến từ mặt trời, và mọi thứ đẹp đẽ của sự sống đều đến từ con người.
"Ngoại trừ một kiểu người, linh khí của bọn họ nhiều gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần nhân loại bình thường. Loại sức mạnh này giúp bọn họ có thể làm được những chuyện mà con người bình thường không thể làm. Yêu tộc bành trướng đã uy hiếp đến sự tồn vong của nhân loại, cho nên những nhân loại có linh khí mạnh mẽ đó cũng ra mặt để bảo vệ tộc nhân của mình. Bọn họ chính là trừ yêu sư đời đầu."
"Có điều những nhân loại như này rất hiếm có ở Phàm Châu. Mấy trăm năm đầu, thế lực của nhân loại và yêu tộc ngang ngửa nhau, bởi vì lúc ấy đang là thời kỳ gia tộc trừ yêu sư cực kỳ hưng thịnh. Bọn họ có bốn vị trừ yêu sư thông linh mạnh mẽ, vô cùng lợi hại, gần như có thể áp chế được phần lớn đại yêu quái của Yêu tộc."
Có vẻ Dương Thăng cũng từng nghe qua rồi, "Vào thời điểm đó hình như lãnh thổ của Phàm Châu và Yêu Vực chia đều nhau."
"Ngài nói không sai." Đăng Nương xắn tay áo dài quá mức của mình lên, "Khi đó vì có trừ yêu sư tồn tại, xã hội loài người cực kỳ yên bình sung túc, mọi người đều hết sức sùng bái gia tộc trừ yêu sư. Nhưng đáng buồn thay, cũng trong thời kỳ đó, gia tộc này cũng chuyển từ thịnh sang suy."
"Vì sao vậy?"
Vệ Hoàn hỏi, "Chẳng nhẽ là do tranh đấu nội bộ?"
Trên mặt Đăng Nương lộ ra vẻ khen ngợi, "Ngài nói rất đúng. Bốn vị trừ yêu sư này bởi vì lợi ích mà đường ai nấy đi, từ một gia tộc chia thành bốn, không hề qua lại với nhau. Lợi dụng lần chia rẽ nội bộ của gia tộc trừ yêu sư này, rất nhiều yêu quái ở yêu vực phát động tấn công, tiêu diệt từng bên một. Trận chiến giữa trừ yêu sư và yêu tộc kéo dài hơn 200 năm."
"Thảo nào..." Dương Thăng nói, "Trừ yêu sư vốn là nhân loại, mà tuổi thọ của nhân loại gần như chỉ bằng một phần ba phần lớn yêu quái. Hơn nữa xác suất sinh ra được người thông linh cũng không cao, nếu cứ kéo dài như thế thì rất khó đấu lại yêu quái."
"Đúng thế. Yêu quái ở yêu vực vô cùng kiêng dè linh lực của trừ yêu sư, vì đó là người thật sự có thể gây ra vết thương mang tính hủy diệt đối với yêu quái, vậy nên vẫn luôn đuổi cùng giết tận họ. Thời điểm mà hai vị được sinh ra, gia tộc trừ yêu sư đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi."
Vệ Hoàn ngạc nhiên, "Không phải chứ, cô chắc chắn là bị tiêu diệt hoàn toàn rồi?"
"Tiểu nữ chắc chắn." Vừa dứt lời, Đăng Nưỡng bỗng hơi không chắc cho lắm. Cô rút một quyển sổ nhỏ dày cộm ra khỏi tay áo, lật tới lật lui, "Để ta xem lại đã..." Loạt soạt một hồi lâu, cuối cùng Đăng Nương cũng tìm ra. Cô đưa sổ ghi chép trong tay đến trước mặt Vệ Hoàn, nhịp chân, "Ngài nhìn đi, là chỗ này nè."
Vệ Hoàn với biểu cảm như ông lão xem di động trên tàu điện ngầm, hít sâu một hơi nheo mắt lại, nhưng đám chữ kia thật sự còn nhỏ hơn cả con kiến. Cậu nản lòng, "Đăng Nương, để tôi mua tặng cô một cái máy tính nhá."
"Tóm lại là trong các ghi chép lịch sử có thể tra cứu được, gia tộc trừ yêu sư quả thật đã bị tiêu diệt." Đăng Nương cất cuốn sổ nhỏ cũ kỹ vào trong tay áo của mình, sửa sang lại vạt áo trước một chút, "Hơn nữa còn là do quân đội Chính phủ thực hiện."
"Quân đội Chính phủ?"
Vệ Hoàn bỗng nhiên cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp cho lắm. Cậu liếc nhìn Dương Thăng, Dương Thăng cũng phản ứng lại ngay, "Quân đội Chính phủ, chắc không phải là nói bố mẹ mày đó chứ?"
"Nhưng, nhưng tao chưa từng được nghe kể vụ bố mẹ tao đánh trừ yêu sư." Vệ Hoàn lại hỏi, "Đăng Nương, cô chắc chắn là không nhầm lẫn chứ?"
"Tiểu nữ chỉ nhớ rõ tất cả các cuốn sách mà tiểu nữ từng đọc qua thôi. Trên sách viết như nào thì tiểu nữ sẽ nhớ như thế."
Dương Thăng hỏi tiếp, "Cho nên 20 năm trước quân đội Chính phủ đã giết sạch người trong gia tộc trừ yêu sư rồi? Không một ai sống sót?"
Đăng Nương gật đầu, "Đây là những gì được ghi lại trong sách mà ta tìm thấy."
Vệ Hoàn hỏi, "Là sách gì?"
Đăng Nương lắc đầu, trông có vẻ không dám lên tiếng, do dự hồi lâu mới nhắc đến, "Sổ ghi chép lại những nhiệm vụ cơ mật như này... Ngài nói xem..."
"Hồ sơ nhiệm vụ của Quân đội Chính phủ Liên Bang Yêu vực?" Dù sao bố mẹ Vệ Hoàn cũng là sĩ quan của quân đội Chính phủ, tất nhiên là cậu biết mấy chuyện này.
Đăng Nương không nghĩ đến cậu sẽ nói thẳng ra, cô sợ tới mức trốn ra đằng sau, "Đăng Nương không biết gì hết, không phải do Đăng Nương nói."
Dương Thăng cũng bắt đầu nói gài, "Sách nào cơ?"
"Chuyện này... chuyện này xảy ra vào hai năm trước khi ngài ra đời, ngày thì ước chừng cũng không khác bây giờ là mấy."
Dương Thăng vỗ lên tay Vệ Hoàn, "Hồ sơ tháng 9 năm Tinh Chẩn thứ 6."
"Tiểu nữ chưa nói gì hết." Trên mặt Đăng Nương lộ ra vẻ sợ hãi, "Nếu có người hỏi, dù có ra sao ngài cũng không được nói là do tiểu nữ nói."
"Yên tâm đi." Vệ Hoàn nghĩ đến tình hình hiện tại của bọn họ, "Mày là huấn luyện viên Sơn Hải, không dùng được. Tao là sinh viên Sơn Hải, càng vô dụng hơn. Có thể giúp chúng ta tìm được loại hồ sơ cơ mật của quân đội Chính phủ như này..."
Dương Thăng nhanh chóng tiếp lời, "Chỉ có chồng mày thôi."