Trục Lãng

Chương 60





Tháng 6 ở thủ đô nắng nóng bất thường, một quả cầu lửa hừng hực treo trên không trung, nhiệt độ bề mặt lên tới 70 độ C, tàn nhẫn đến mức như thể cuốn trôi tất cả nước trên bề mặt.

Tuỳ Ý vừa kết thúc buổi phỏng vấn tạp chí, đi qua hành lang ngột ngạt không gió, việc đầu tiên làm khi trở về phòng nghỉ chính là nhận điện thoại từ Mễ Khiết, trong lúc tẩy trang, lần thứ tám trong ngày mở weibo của Phương Vũ.

Nửa tiếng trước, Phương Vũ đăng một bài quảng cáo mỹ phẩm mà cậu ta làm đại ngôn. Tuỳ Ý lại nhấp vào xem nội dung cậu ta thích, một giờ trước ấn thích clip của một blogger ẩm thực làm món cá dưa chua, danh sách theo dõi không có gì bất thường.

"Vừa nãy Lục Khiếu Xuyên gọi đến, hỏi tối nay anh có rảnh không, muốn tụ tập một chút." Mễ Khiết đứng bên nói.

"Còn nói gì khác không?" Tuỳ Ý hỏi.

"Không, chỉ nói là đã lâu không gặp, mọi người gặp nhau một tí."

Tuỳ Ý mở danh sách cuộc gọi, chuẩn bị gọi điện lại, bỗng nghĩ, Lục Khiếu Xuyên không phải người hay giấu giếm, vì vậy mở giao diện wechat, gửi bốn chữ: [Thời gian, địa điểm]

Cậu có thói quen ít gọi điện thoại hơn hai năm nay, vì sợ đang nói chuyện thì có cuộc gọi khác gọi đến. Điện thoại của cậu phải luôn mở, lúc nào cũng đang chờ đợi tin tức.

Lục Khiếu Xuyên trả lời rất nhanh: [7 giờ tối, quán Vọng Giang]

Trên đường vội đến sân vận động ngoại ô thủ đô, Tuỳ Ý gửi tin nhắn cho thầy giáo, hỏi xem gần đây có tin tức không. Cậu nhờ bố giúp đỡ tìm người. Mặc dù thời gian trôi qua, tần suất tra hỏi từ hai ngày một lần xuống còn một tuần một lần, nhưng trong ba năm trời, cậu chưa từng từ bỏ việc này.

[Không có, hôm qua có người nhập cảnh phù hợp với miêu tả, cho người qua xem nhưng tiếc là không phải] Thầy giáo trả lời.

Tuỳ Ý đưa tay day lông mày, sau đó gõ mấy chữ: [Về sau những trường hợp này cứ trực tiếp thông báo cho con, con tự mình qua]

Xe chạy ngang qua gần nhà thi đấu trung tâm Olympic, nơi tổ chức concert đầu tiên của AOW và cũng là nơi lần cuối cùng Ninh Lan hát trên sân khấu.

Ninh Lan đã bỏ đi ba năm.

Chính xác mà nói là ba năm lẻ bốn tháng.

Không một ai biết bằng cách nào mà anh im hơi lặng tiếng trong hơn một nghìn ngày đêm, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới. Tuỳ Ý đã phát động tất cả tài nguyên có sẵn, thỉnh thoảng sẽ có tin xuất hiện người phù hợp với miêu tả, mỗi lần đều ôm hi vọng tìm kiếm, cuối cùng vẫn quay về trong vô vọng.

Tháng trước, có một fan nói trên weibo, ở một siêu thị tại thành phố phía nam nhìn thấy một người giống Ninh Lan, Tuỳ Ý không nói một lời bỏ luôn công việc, tìm mấy ngày trời xung quanh siêu thị đó, thật sự đợi được một thanh niên có dáng vóc tương tự, nhưng đối phương là cư dân bản địa, không phải người cậu muốn tìm.

Biển người mênh mông, người ấy như giọt nước trong đại dương, biết rõ anh ở trong vùng biển này nhưng muốn tìm được anh còn khó hơn lên trời.

Trên thế giới có rất nhiều người có tướng mạo na ná nhau nhưng không ai trong số họ là ngọn sóng nhỏ mà cậu đã bất cẩn đánh mất.

Chiếc xe dừng lại ở một bãi đất trống cạnh dãy nhà một tầng.

Lần này đến để chuẩn bị cho concert solo đầu tiên sắp tới của Tuỳ Ý. Sân vận động ngoại ô thủ đô mới được hoàn thành vào tháng trước. Vốn dĩ công ty sẽ không chọn một khu hẻo lánh như này, tuy nhiên theo điều tra sơ bộ, có hơn 10.000 người hâm mộ trên khắp cả nước muốn đến xem concert. Hiển nhiên, nhà thi đấu trong nhà ở nội đô không đủ lớn, vì vậy đành xem xét các khu vực ngoại ô.

Sân vận động ngoại ô có thể cùng lúc chứa 20.000 đến 30.000 người, cơ sở vật chất ở trong nước không gì sánh kịp, ngoại trừ sự hẻo lánh, không có bất kỳ khuyết điểm nào khác.

Tuỳ Ý xách hộp đàn xuống xe, đứng dưới ánh mặt trời nhìn xung quanh một lượt. Cậu sinh ra ở thủ đô, lớn lên cũng ở thủ đô nhưng chưa bao giờ đến khu này, thấy gần sân vận động nhất toàn mấy ngôi nhà kiểu cũ, đường đi tuy chật hẹp nhưng cũng gọi là chỉnh tề, khẳng định môi trường an toàn, giao thông thuận tiện.

Khu ngoại ô này không giống với khu quay "Dạ tấu", xa xôi hẻo lánh, dân cư thưa thớt, mà mặc dù nơi đây cách xa trung tâm nhưng lại giống một thị trấn nhỏ mộc mạc phong thổ nhân tình, nhà thấp tầng, mỗi hộ một căn, các nhà sân rộng thênh thang, trong vườn trồng hoa cỏ, chó mèo ngồi dưới bóng râm mái hiên, thấy người cũng không sợ, lười biếng vươn vai, vung vẩy chiếc đuôi lông xù.

So sánh với buổi trưa nóng nực ở trung tâm thành phố do nhịp sống hối hả, nơi đây lại rất yên bình, lặng lẽ như thể không nằm ở rìa thủ đô. Điều duy nhất lạc quẻ có lẽ là poster quảng cáo cho điểm dừng chân đầu tiên của concert Tuỳ Ý ở bảng đèn* bên cạnh trạm xe buýt có tên "Trạm Tuyền Tây".

*bảng đèn kiểu nì:



Mục đích của chuyến đi này là để khảo sát đường đi đến sân vận động. Tuỳ Ý và một vài nhân viên khác đã lựa chọn đi bộ.

Hai bên đường ngoài nhà dân, còn có rất nhiều quán nhỏ mà trước đây chỉ nhìn thấy trên ảnh như cửa hàng sửa xe, cửa hàng đồng hồ, dãy hàng bán dưa cà, quán massage... thậm chí có một hiệu may cổ xưa, cửa tiệm được ghép bằng ván gỗ cũ. Lúc này, hai mảnh gỗ đã được tách ra dựa bên tường, hướng ra ngoài cửa có treo một vài bộ sườn xám hoa văn đơn giản và thanh lịch. Mễ Khiết đi cùng không thể không tiến đến liếc vài cái.

Hiện giờ Mễ Khiết là trợ lý của Tuỳ Ý, phụ trách sắp xếp công việc và việc lẻ tẻ hằng ngày.

Hai năm trước, bộ phim điện ảnh "Dạ tấu" đại bạo, một lần đã thành công giành chức quán quân phòng vé của điện ảnh nội địa. Vai nam phụ cảnh sát của Tuỳ Ý cũng được đề cử giải nam diễn viên mới xuất sắc nhất cuối năm, dù không thể giành được giải thưởng do kỹ năng diễn xuất còn non nớt nhưng Tuỳ Ý vẫn lọt vào mắt xanh của công chúng với hình ảnh chàng cảnh sát trẻ vừa chính vừa tà, trở thành thành viên đầu tiên của AOW nổi tiếng vượt giới, có tiếng trong nước.

Cuối năm ngoái, AOW thông báo tất cả thành viên hoạt động solo nhưng không giải tán. Thủ đoạn thường dùng của Giải trí Tinh Quang trong nhiều năm là thu thập người hâm mộ theo nhóm, sau đó chọn ra trọng điểm bồi dưỡng có giá trị thương mại cao nhất. Tuỳ Ý hiện là át chủ bài của công ty, không chỉ cho cậu người quản lý riêng, còn đưa tất cả tư liệu của trợ lý trong công ty cho cậu lựa chọn.

Tuỳ Ý chỉ chọn Mễ Khiết, vì cả công ty, chỉ có cô ấy đã từng theo Ninh Lan.

Lúc đầu, Mễ Khiết rất căng thẳng, bình thường cô thấy Tuỳ Ý lúc nào cũng có dáng vẻ lạnh lùng, đến rồi đi như gió, cả người đầy vẻ kiêu ngạo không để ai vào trong mắt. Hơn nữa, gia cảnh hiển hách của cậu không còn là điều bí mật trong giới. Mễ Khiết đoán thiếu gia con nhà giàu có lẽ rất kén chọn khó hầu hạ, hôm trước khi nhận việc còn lo lắng đến mức cả đêm không ngủ.

Về sau trải qua một thời gian làm việc, cô phát hiện tính tình Tuỳ Ý không chỉ tốt, so với minh tinh khác vừa nổi tiếng đã kiêu, thậm chí có thể nói không quá khiến người ta lo lắng.

Thói quen sinh hoạt của cậu tốt, trước nay không cần trợ lý gọi dậy, bữa sáng cũng không cần cô chuẩn bị; buổi tối không chui vào quán đêm, không cần trợ lý tốn công mất sức giúp cậu che đậy; đối với công việc cũng nghiêm túc, chăm chỉ, trừ lúc thỉnh thoảng cần cô hỗ trợ lời đối đáp thì hầu như không đẩy những công việc lộn xộn khác cho trợ lý.

Trước kia, Mễ Khiết từng đi theo một nam ca sĩ khác của công ty một thời gian. Cậu chủ kia thích gây chuyện, cả ngày cô phải sứt đầu mẻ trán đi theo sau thu dọn tàn cục, đến nỗi sau này mỗi khi nghe thấy tiếng điện thoại kêu, phản xạ có điều kiện là tim đập nhanh, cơ bắp căng cứng, trong lòng không biết lại có việc gì rắc rối tìm đến cửa.

Bây giờ đi theo Tuỳ Ý cởi mở, dễ chịu, hơn nữa cả ngày nhìn dung mạo đẹp đẽ, vừa cảm thấy thoải mái, nhàn nhã, đồng thời nghĩ càng khó tìm bạn trai rồi.

"Đội trưởng, nơi đây có đồ uống lạnh, anh có gọi gì không?" Mễ Khiết dừng ở lối vào một cửa hàng tạp hoá nhỏ và hỏi.

Tuỳ Ý nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cửa hàng chỉ có một tủ đông, hai tủ kính và ba dãy kệ nhỏ, nói: "Nước lọc, cảm ơn."

Mễ Khiết lấy cho nhân viên đi cùng nước ngọt, sau khi vỗ vào quầy gọi vài tiếng, một bà lão già với mái tóc hoa râm chậm rãi bước ra từ phòng trong.

Hầu hết các cửa hàng nhỏ trong khu vực này đều được cải tạo từ sân ở tầng một, dành một nửa không gian để xây tường, đục thêm cái cửa, mặt hướng ra ngoài chính là một cửa tiệm nhỏ tự nhiên. Chủ quán thường là người già về hưu, tự cải tạo nhà mình, không cần xa nhà mà vẫn có thể làm chút kinh doanh.

Bà lão ước chừng trên dưới 70 tuổi, mặc áo sơ mi hoa văn đeo chiếc kính lão, phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay, cúi xuống tìm bàn tính dưới quầy, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Thằng nhóc thối, lại để bàn tính của bà đi đâu rồi?"

Cuối cùng không tìm thấy, giơ ngón tay kiểu hoa lan chỉ bấm bấm chiếc máy tính trên quầy, tính hai lần mới thu tiền.

Khi đang cất đồ, Mễ Khiết nhìn thấy một chiếc máy pha cà phê bên cạnh quầy, mắt cô sáng lên: "Quán của bà có pha cà phê ạ?"

Bà lão xua tay: "Lão không biết dùng thứ này, bên trên toàn tiếng Tây, phải đợi thằng nhóc thối về cơ."

Mễ Khiết chỉ thuận miệng hỏi một câu, nói năng lễ phép chào bà lão rồi xách túi nước ngọt đuổi theo rồi phân phát cho mọi người.

Đưa nước lọc cho Tuỳ Ý, Mễ Khiết chỉ ra đằng sau: "Quán đó có máy pha cà phê, lần sau đến biểu diễn tổng duyệt có thể đặt trước với chủ quán."

Sau khi Ninh Lan bỏ đi, ban đêm Tuỳ Ý thường xuyên không ngủ được, càng không ngủ được càng muốn uống gì đó để kích thích tinh thần. Giờ cà phê đã thành một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

Chỉ với sự đắng chát trong miệng, buộc bản thân phải luôn tỉnh táo, cậu mới đủ dũng khí nói với bản thân rằng, Ninh Lan chỉ tạm thời rời đi, một ngày nào đó sẽ quay trở về.

Tuỳ Ý quay lại nhìn cửa hàng sạch sẽ ngăn nắp một lần nữa, thu hồi ánh mắt, nói: "Được."

Đứng trên sân khấu trong sân vận động ngoại ô, Tuỳ Ý gắn mic lên đàn, từ từ kéo dây A, âm thanh du dương của đàn violin vang vọng khắp sân vận động.

Cậu điều chỉnh âm, kéo một bản serenade của Schubert, hiệu ứng nghe nhìn của sân vận động ngoài trời không được như phòng hoà nhạc nhưng Tuỳ Ý vẫn cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nó. Cậu muốn dùng bản nhạc này làm lời chào cảm ơn gửi đến người hâm mộ dưới sân khấu, cũng gửi đến người không biết có đang nghe hay không.

Năm đó rời xa quê hương, cậu và người đó liên lạc với nhau qua tin nhắn, mỗi ngày đều muốn trở về kéo cho anh nghe một bản nhạc. Sau đó nghe Mễ Khiết kể, anh bắt đầu bị mất ngủ từ lúc quay "Phúc giang sơn", nghiêm trọng đến mức phải uống thuốc, Tuỳ Ý càng kiên định hơn, quyết tâm kéo bài này cho anh nghe.

Cậu hi vọng từ nay về sau cho dù Ninh Lan sống ở đâu, đều có thể chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc đẹp đẽ, ấm áp, không phải nhớ đến những nỗi khổ đau trong quá khứ, không phải nhớ đến người khiến anh thương tích đầy mình nữa.

Sau khi thử xong âm thanh vào hậu trường, đạo diễn sân khấu, tạo hình còn có nhóm nhảy từ công ty cũng đã đến. Bọn họ cũng khảo sát sơ bộ tình hình hiện trường.

Hôm nay, điều hoà ở sân vận động không mở, sau cánh gà oi bức như một cái lò hấp khiến người ta vã mồ hôi như mưa. Gần đây, mọi người đều thường xuyên đến nơi này để sắp xếp và tập dượt, vì thế nhân viên phụ trách hậu cần đã ra ngoài tìm cửa hàng, chuẩn bị một ít nước lọc để dự trữ ở hậu trường.

Tuỳ Ý lo thời tiết quá nồm ẩm sẽ ảnh hưởng đến đàn, xách hộp đàn đi đến bên cạnh tìm một căn phòng trống đang mở cửa sổ, tạm thời để đàn ở trong đó.

Lúc trở về với mọi người, nước đã được đưa đến, nhân viên đang bê từng thùng nước vào. Bê xong đứng ở cửa thanh toán, Tuỳ Ý nghe thấy một giọng nam trong trẻo: "Về sau cần gì cứ gọi điện cho tôi, cửa hàng chúng tôi cung cấp dịch vụ giao hàng tận cửa trong bán kính năm dặm."

Nhân viên bị anh chọc cười: "Có cái xe nhỏ mà dám nói giao đến cửa? Thôi cứ để tôi tự lái xe đi lấy còn hơn."

Lưng Tuỳ Ý cứng đờ, quay đầu nhìn về phía cửa, nhân viên đứng chắn người ở bên ngoài. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tròn, chùm tóc hồng nổi bật lấp lánh trong nắng.

Thanh niên kia nói: "Thể nào cũng có lúc không đi được mà? Nào, ghi số điện thoại của tôi đi, 187 xxxxxxxx."

Nhân viên lấy điện thoại ghi số: "Anh chủ tên gì ạ?"

"Gọi tôi Tiểu Trương là được, cung trường Trương*."

* cung trường Trương 弓长张, hai chữ cung trường ghép lại thành trương.

Nghe đến đây, trái tim đập dữ dội của Tuỳ Ý mới chầm chậm trở về chỗ cũ.

Ninh Lan ghét nhất nhuộm tóc, không chỉ không thích bản thân nhuộm, còn không vui khi Tuỳ Ý nhuộm tóc. Anh cố chấp nhận định Tuỳ Ý để tóc đen mới đẹp, chỉ cần Tuỳ Ý đổi màu tóc thì sẽ bảo cậu giống Nàng tiên ma thuật nhỏ Balala, cả ngày túm tóc cậu không buông, buổi tối đi ngủ cũng túm, chỉ hận không thể cạo sạch chúng.

Chưa kể Ninh Lan ghét cậu đến thế, chỉ muốn cách cậu càng xa càng tốt, sao lại có thể ở gần thủ đô như vậy?

Tuỳ Ý cười khổ ấn thái dương, trong lòng nghĩ gần đây có thể bị mất ngủ quá nhiều, nghe thấy giọng nói tương tự cũng gây ra ảo giác.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, lúc đến quán Vọng Giang, trời vẫn còn sáng.

Nhà hàng tư nhân này nằm trong khu nội thành cũ, mặt trời lặn chiếu tia sáng cam vàng hắt lên ngói xanh tường đỏ, nhìn từ đông sang tây dường như trôi qua một thế kỷ.

Tuỳ Ý không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, xuống xe đã vội vàng đi vào, được phục vụ dẫn vào gian mà Lục Khiếu Xuyên đã đặt trước.

Hai người Lục, Phương đã ngồi bên trong. Phương Vũ vừa nhìn thấy cậu thì nói với Lục Khiếu Xuyên với giọng điệu kỳ lạ: "Cậu gọi kéo violin đến hả? Đồ Tây không hợp nơi đây, đổi thành kéo đàn nhị đi."

Lục Khiếu Xuyên gượng gạo, che miệng hạ thấp giọng: "Trước khi đến không phải đã bảo nên khách khí rồi sao?"

Phương Vũ rất khoa trương trừng mắt đánh giá Tuỳ Ý: "Ồ, hoá ra là đội trưởng bận rộn của À hú chúng mình à, thất lễ thất lễ."

Tuỳ Ý phớt lờ lời châm chọc của cậu ta, dựng hộp đàn bên tường, sau đó ngồi xuống.

Kể từ khi AOW tuyên bố solo, các thành viên đều bận rộn với công việc riêng, rất ít khi tụ tập. Hai người Cao Minh, Vương Băng Dương sau khi Ninh Lan rời nhóm bị công ty đóng băng hoạt động gần nửa năm, trở lại giới giải trí thì đà thăng tiến không được như trước, sau khi đến hạn, hai người đều lựa chọn chấm dứt hợp đồng. Người ngoài nói ra nói vào sự việc này, chỉ có người trong công ty mới biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Năm ngoái, Cố Thần Khải đột nhiên nghĩ thông, chăm chỉ thi vào một học viện âm nhạc ở nước ngoài, giờ ở nước ngoài như diều gặp gió, Tết năm nay cũng không vui vẻ về nước.

Cho đến nay, chỉ còn lại ba thành viên AOW ngồi trong quán Vọng Giang là đang hoạt động dưới mắt công chúng.

Phương Vũ vừa phát hành album mới đầu năm, Lục Khiếu Xuyên chuyên tâm diễn xuất, dựa vào một bộ phim chuyển thể từ một IP lớn đã vươn lên trở thành tiểu sinh* nổi tiếng. Tuỳ Ý thì không cần nói nhiều, ca hát, diễn xuất đâu đâu cũng phát triển. Năm ngoái còn chạy ra nước ngoài tham gia giải Violin và đạt giải bạc, tin tức lộ ra khiến tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.

*tiểu sinh小生 nghĩa ở đây chỉ người trẻ, hậu bối.

Có đơn vị truyền thông thổi phồng cậu là nhà nghệ thuật chân chính, bài báo nói: "Làm cách nào mà anh ấy có thời gian để tập đàn và giành giải thưởng trong khi lịch trình 24 giờ đều được phơi bày trước mắt người dân cả nước?"

Fans của Tuỳ Ý đối với việc này vô cùng kiêu ngạo, nói thần tượng nhà mình là siêu nhân có thể biến 24 tiếng thành 48 tiếng.

Tuy nhiên, lúc này cả người "siêu nhân" không tinh thần, sau khi tẩy trang, quần thâm không có chỗ nào che đậy, lúc nghe Phương Vũ nói "không có bất kỳ manh mối gì", bằng mắt thường cũng có thể thấy cậu sa sút tinh thần, toàn thân bị sương mù dày đặc bao phủ, xuất thần nhìn về một chỗ nào đó trong hư không, đồng tử cũng không động đậy.

"Đừng nản lòng, tìm đến nước này rồi, nếu dùng cách loại trừ, thời gian càng dài, khả năng tìm thấy càng cao." Lục Khiếu Xuyên an ủi nói.

"Bên cảnh sát tìm người mất tích có thông tin gì không? Còn phía bệnh viện nữa?" Phương Vũ vừa lột tôm vừa hỏi.

Không đợi Lục Khiếu Xuyên trả lời, đột nhiên Tuỳ Ý đấm vào bàn: "Anh ấy sẽ không chết."

Phương Vũ cười lạnh: "Sao cậu biết cậu ấy sẽ không đi tìm cái chết? Cậu ấy bị ép thành ra như vậy rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa?"

Tuỳ Ý không rõ Phương Vũ đang nói thật hay là đang cố ý kích động cậu, cậu bị giả thuyết đáng sợ này làm cho vô cùng tức giận, trong mắt vằn lên tia máu đỏ, nắm tay chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc, cắn răng lặp lại: "Anh ấy sẽ không chết."

Phương Vũ ném con tôm bóc được một nửa lên bàn, không sợ hãi ngẩng đầu nhìn cậu: "Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu ấy đi đâu rồi?" Nói làm cổ họng ứ nghẹn: "Mấy người... mấy người đối xử với cậu ấy như thế, cậu ấy có thể đi đâu?"

Một bữa tối chia tay trong sự không vui vẻ.

Lúc Lục Khiếu Xuyên dỗ Phương Vũ rồi đưa đi, mũi và vành mắt Phương Vũ vẫn đỏ ửng.

Tuỳ Ý ngồi trong gian phòng một lúc, cho đến khi phục vụ gõ cửa vào thu dọn đồ, cậu xách hộp đàn đi ra cửa, đột nhiên có tiếng sấm bóp nghẹt vang trên bầu trời.

Thời tiết mùa hè nói đổi là đổi, buổi chiều vẫn nắng chiếu chói chang, lúc này mưa xé mây, tranh nhau rơi xuống nhân gian, vũng nước trên mặt đất khô khốc càng ngày càng lớn, rất nhanh liền thành một mảng.

Tuỳ Ý không nhận chiếc ô mà nhân viên nhà hàng đưa tới, cậu tiến lên phía trước chìm vào trong làn mưa, mặc những hạt mưa lớn đập vào người mình.

Lúc Ninh Lan bỏ đi, cũng là một ngày mưa.

Ba năm lẻ bốn tháng, một nghìn hai trăm mười sáu ngày, không phải cậu không có kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ở bên ngoài lâu như vậy, còn lâu hơn thời gian bọn họ bên nhau, cũng nên quay về rồi chứ?

Cậu luôn nghĩ Phương Vũ và Ninh Lan nói không chừng vẫn giữ liên lạc, vì thế xem trộm weibo của cậu ta, hi vọng có thể lần ra manh mối. Trước khi ra khỏi nhà hàng, Tuỳ Ý đã tin vào điều này, nếu không Phương Vũ sẽ không thể ngang nhiên nói ra những lời trù ẻo như vậy.

Thế nhưng hiện giờ, cậu lại bị bao vây bởi một nỗi tuyệt vọng chưa từng có. Nỗi tuyệt vọng này không thể nào nguôi ngoai bằng cách làm bản thân tê liệt với lịch trình dày đặc. Nó như một cây dây leo, điên cuồng lan toả theo thời gian, giờ đây đã đâm xuyên trái tim, rất nhanh sẽ chọc thủng làn da và lớn lên.

Nước mưa làm ướt sũng đầu tóc, thấm vào quần áo, gió tràn vào từ trái tim đã vỡ vụn, các cơ quan gần như tê liệt vì đau.

Tuỳ Ý không biết nên đi hỏi ai, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Vì sao anh vẫn chưa quay về?

Cùng một khoảng thời gian ở nơi khác, tấm biển trạm dừng xe buýt gỉ sét ướt đẫm nước mưa, chỉ có dòng chữ "Trạm Tuyền Tây" mới được sơn lại càng lúc càng rõ ràng dưới mưa lớn.

Tiếng bánh xe lăn trên mặt đường từ xa đến gần, chạy qua vũng nước được tạo thành do địa hình không bằng phẳng, nước bắn tung toé cao đến nửa người. Người đi xe đạp chửi thề, tăng tốc tiếp tục tiến về phía trước.

Con đường khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Không bao lâu sau, âm thanh leng keng vang trở lại. Người đó xuống xe, dựng xe bên lề đường, chạy lon ton đến trước bảng đèn trạm xe.

Bảng đèn đã nhiều năm chưa sửa, tấm thuỷ tinh đậy trên đó đã vỡ hết, bên trong dán một tấm poster bị nước mưa thấm ướt một góc.

Sau đó, một bàn tay ướt sũng xuất hiện trước poster, ngón tay trắng nõn lướt qua khuôn mặt trên poster, chỉ chạm nhẹ một cái đã rụt về như bị giật điện.

Mấy giây sau, lại chầm chậm sờ lên, ngón tay thon dài vuốt dọc mấy chữ "concert", vuốt phẳng góc poster bị gấp nếp sau đó không biết lấy từ đâu ra một chiếc đinh ghim, dùng ngón cái ấn vào để cố định góc poster bị lỏng ra về vị trí cũ.

Hết chương 60.

Lan Lan lái lơ~
— QUẢNG CÁO —