Tư Văn Cách ném điếu thuốc lá đã hút xong xuống đất vàng và dập tắt, khi cậu ta ngẩng đầu lên thì nghe thấy người phụ trách đứng đối diện cười nói: "Họ đến rồi."
Tư Văn Cách nhìn theo tầm mắt của anh ta, ánh nắng chói khiến người ta hoa mắt, sau khi hết hoa mắt, đầu tiên đập vào mắt là chiếc ô đen lớn, sau đó mới là hai người dưới ô.
Trần Tầm Phong cầm ô, hắn đi rất tùy ý, trên ống quần đen đã dính bùn vàng. Người thanh niên đi bên cạnh hân mặc áo sơ mi trắng dài tay và quần dài kaki màu be, trên mặt đeo một chiếc kính râm khá lớn, chỉ để lộ nửa khuôn mặt và đôi tay, toàn thân toát lên vẻ sạch sẽ hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Người phụ trách cười chào hai người, sau đó chào hỏi Chu Ải, Chu Ải cúi đầu đáp lại anh ta.
Họ không lãng phí thời gian để xã giao và tiếp khách, đến nơi đã bắt tay vào làm việc chính, và trong suốt buổi chiều sau đó, họ đều dành thời gian ở công trường, ngoài người phụ trách chính của công trường, sau đó còn có hai người quản lý đến, quản lý dẫn họ đi một vòng quanh công trường, họ hỏi rất kỹ, từ tiến độ của từng phân xưởng đến nguồn gốc của từng thanh thép.
Trước đây Trần Tầm Phong là một người khá tùy tiện, nhưng kể từ khi hắn bắt đầu kinh doanh riêng, hắn đã kiềm chế mọi thái độ "vô tình" của mình, kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, để đàm phán về bằng sáng chế của một loại ống tiêm cầm tay, tuần đó Trần Tầm Phong đã chạy đến hai thành phố. Sau khi đi về, hắn gần như không bao giờ bị bệnh lại phải nhập viện hai ngày vì cảm lạnh nặng. Hắn thà tự mình bỏ nhiều thời gian hơn, cũng muốn kiểm soát mọi khâu trong công ty và nhà máy, nắm bắt từng chi tiết.
Tối họ ăn cơm xong đã hơn 10 giờ, Chu Ải và Trần Tầm Phong ở nhờ nhà dân trong làng, người Trần Tầm Phong toàn là bùn, trong làng không có bình nóng lạnh và quạt sưởi, nên hắn lấy một chậu nước lạnh ra ngoài rửa, Chu Ải khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn hắn.
Trần Tầm Phong vừa tự rửa vừa tính thời gian cho Chu Ải: "Cuối tháng 10 hoàn thành toàn bộ, tháng 11 mới có thể đưa vào sản xuất, lô hàng đầu tiên phải đến tháng 4 năm sau."
Chu Ải giơ tay ra hiệu cho Trần Tầm Phong số 6, tháng 6 là thời gian giao hàng theo quy định trong hợp đồng với bệnh viện.
Trần Tầm Phong lại cắt tóc, hắn tùy tiện dội nước lạnh vào mái tóc ngắn của mình, Chu Ải vào nhà lấy cho hắn chai dầu gội đầu để trong vali, Trần Tầm Phong nhận lấy, vừa xoa tóc vừa nói: "Thời gian không gấp, nhưng cũng không thoải mái."
Chu Ải lấy cốc, múc nước dội sạch bọt trên đầu Trần Tầm Phong, trong tiếng nước chảy róc rách, cậu nghe thấy giọng Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nói: "Chúng ta đã làm việc này được hai năm rồi, thật kỳ lạ, giống như đứa con của chúng ta vậy."
Nghe Trần Tầm Phong ví von, Chu Ải chỉ giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn, Trần Tầm Phong có vẻ như đang cười, đưa tay ra sau lưng nắm lấy ngón tay Chu Ải.
Tối hai người ngủ trên giường, hơi nóng của cuối mùa hè vẫn chưa tan, nhiệt độ trong phòng rất cao, trong làng không có điều hòa, họ mở cửa sổ bên cạnh, Chu Ải dựa vào cửa sổ ngồi trên giường, tay cầm quạt, Trần Tầm Phong gối đầu lên tay mình ngủ bên cạnh cậu
Trần Tầm Phong hỏi cậu: "Chu Ái, hôm nay anh có hung dữ với em không?"
Chu Ải đuổi một con muỗi đậu trên đầu gối Trần Tầm Phong, quay mặt nhìn hắn.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ rộng mở rọi vào hai người, Trần Tầm Phong nằm nguyên tại chỗ nhìn Chu Ải, nhắc cậu: "Lúc vào làng, anh thấy em đứng bên đường, phơi nắng."
Chu Ải dựa vào tường, theo lời Trần Tầm Phong nhớ lại chuyện buổi chiều, cậu mỉm cười nhạt, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu với Trần Tầm Phong, nói hắn: "Kỳ cục."
Chu Ải quen biết Trần Tầm Phong hơn mười năm rồi, cậu chưa bao giờ thấy Trần Tầm Phong dữ dằn, buổi chiều hôm nay, giọng Trần Tầm Phong chỉ gấp gáp hơn bình thường một chút, lúc này hắn nói ra, đều là giọng điệu thoải mái.
Trần Tầm Phong nhìn đánh giá của Chu Ải, nói: "Không kỳ cục, ngày đầu quân huấn buổi tối em về, bị nắng làm bong da rồi."
Trần Tầm Phong nói đến chuyện họ mới vào đại học, mùa hè năm đó họ nhập học là quân huấn, hai người đều không thích bôi kem chống nắng nhờn dính lên mặt và người, nên ngày đầu quân huấn về, Trần Tầm Phong trông thấy rõ là đen hơn một tông, còn Chu Ải thì bị cháy nắng trực tiếp, sống mũi bị bong một mảng da.
Quân huấn kéo dài 3 tuần, tập xong Trần Tầm Phong đen đi hai tông màu, còn Chu Ải thì liên tục bị cháy nắng rồi phục hồi, mặt cậu bị cháy nắng đỏ bừng, chỉ cần chạm vào là đau, ngày nào Trần Tầm Phong cũng lấy lô hội ướp lạnh bôi lên mặt và cổ cậu, đến khi quân huấn kết thúc Chu Ải còn phải dùng thuốc mấy ngày mới phục hồi hoàn toàn, sau khi phục hồi Chu Ải không những không bị đen đi mà còn trắng hơn sau khi bong da.
Nhưng sau đó, Trần Tầm Phong rất chú ý đến việc chống nắng cho Chu Ải, đặc biệt là mùa hè ở phương Bắc luôn khô nóng, Chu Ải không thích bôi thứ gì lên người, hắn liền mua cho cậu nhiều áo sơ mi dài tay thoáng khí để mặc vào mùa hè, cũng mua mũ và áo chống nắng cho cậu, làn da mỗi người khác nhau, Chu Ải rất dễ bị cháy nắng, nên Trần Tầm Phong luôn chú ý.
Ngôi làng về đêm rất yên tĩnh, Chu Ải dựa vào cửa sổ ngồi trên giường, có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng ve kêu xa xa, cậu cầm quạt trong tay phe phẩy, một lần nữa dùng một từ giống hệt vậy với Trần Tầm Phong, nói hắn: "Kỳ cục."
Năm nay cậu 20 tuổi, cậu đã là một người đàn ông trưởng thành có thể tự lập, nhưng về nhiều mặt, Trần Tầm Phong dường như không nhìn thấy sự trưởng thành của cậu, Trần Tầm Phong luôn đối xử với cậu như một đứa trẻ, lo lắng cho cậu từng li từng tí. Trưa nay cậu đứng dưới nắng một lúc, Trần Tầm Phong liền cau mày quay về, buổi chiều cũng vậy, buổi chiều bận rộn như vậy, Trần Tầm Phong không ngừng trao đổi với những người trên công trường, nhưng vẫn luôn dẫn cậu theo, luôn dành một tay che ô cho cậu.
Chu Ải hầu như không từ chối Trần Tầm Phong, nhưng cậu muốn chỉnh sửa nhận thức của Trần Tầm Phong.
Chu Ải thuận theo động tác của Trần Tầm Phong, hai người đều nằm xuống, trời quá nóng, Trần Tầm Phong vừa tắm nước lạnh xong nên không mặc áo, vì vậy Chu Ải áp sát trực tiếp vào nửa người trên trần trụi của hắn.
Cằm Trần Tầm Phong cọ vào mái tóc ngắn của Chu Ải, hắn vuốt ve lưng Chu Ải, từ từ nói: "Hôm nay em không nói ra, bản thân anh chưa bao giờ cảm thấy mình đối xử với em quá mức, có lẽ anh hơi kỳ cục, nhưng trong chuyện của em, anh rất nhạy cảm, vì anh chỉ có một mình em."
Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn mặt Chu Ải, sau đó hắn hôn lên khóe môi Chu Ải, hắn nói: "Anh cưng chiều em là chuyện bình thường."
Ánh trăng rất sáng, tầm nhìn của họ khá rõ ràng, điện thoại đều vứt ở đầu giường bên kia, Chu Ải im lặng một lúc, sau đó cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói trực tiếp với Trần Tầm Phong trong lòng, Chu Ải chỉ vào mình, nói rằng cậu đã là một người đàn ông trưởng thành, nói rằng cậu không yếu đuối.
Trần Tầm Phong dùng mu bàn tay chạm vào mặt Chu Ải, sau đó hắn nhặt chiếc quạt mà Chu Ải vừa cầm, hắn giơ tay quạt gió, vừa quạt vừa nói: "Điều này không ảnh hưởng, Chu Ải."
Nói xong Trần Tầm Phong dừng lại ở đây, hắn dường như đang nghĩ cách giải thích với Chu Ải.
Họ không phải là những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, họ giống như hai hòn đảo cô đơn va vào nhau hơn, họ chỉ có nhau, vì vậy rất nhiều cảm xúc và cách chung sống đều do hai người tự mình tìm tòi.
Khoảng nửa phút sau, Trần Tầm Phong mới mở miệng lần nữa, hắn nói với Chu Ải: "Không phải vì em yếu đuối nên anh mới quan tâm em, cũng không phải vì bây giờ em đã trưởng thành nên anh không còn quan tâm em nữa."
Hắn dùng một câu hỏi tương tự để hỏi Chu Ải: "Năm ngoái anh bị cảm phải nhập viện, ngày đầu tiên nhập viện anh đã thấy không sao rồi, bác sĩ cũng nói tình hình không nghiêm trọng, nhưng em không cho anh xuất viện, lúc đó em nghĩ gì?"
Chu Ải mở to mắt nhìn Trần Tầm Phong, im lặng không nói gì.
Trần Tầm Phong nhẹ nhàng quạt gió, quạt cho tóc mái của Chu Ải khẽ động, hắn hỏi: "Đúng chứ?"
Trần Tầm Phong không nói cụ thể là hỏi gì, nhưng Chu Ải hiểu, Trần Tầm Phong hỏi là cảm xúc tương tự mà cậu và Trần Tầm Phong dành cho nhau, họ luôn vô thức trở nên "kỳ cục", điều này không liên quan đến tuổi tác và kinh nghiệm của đối phương.
Trần Tầm Phong lại cúi đầu hôn lên khóe môi Chu Ải, hắn hôn chậm rãi, tách ra cũng chậm rãi, sau khi tách ra, hắn mới tiếp tục nói: "Chính là như vậy, Chu Ải. Bởi vì em là Chu Ải, bởi vì em là Chu Ải của anh, cho nên dù em rất lợi hại, dù em rất mạnh mẽ, dù em đã là một người đàn ông 20 tuổi, anh vẫn sẽ đối xử với em rất 'kỳ cục'."
Trần Tầm Phong nhìn vào mắt Chu Ải, hắn dùng trán mình chạm vào trán Chu Ải, hắn nhẹ giọng nói: "Không thể thay đổi được."
Gió mùa hè nóng nực, thổi vào cánh tay trần của Chu Ải, Chu Ải im lặng nhìn Trần Tầm Phong một lúc, sau đó cậu giơ tay vòng qua vai Trần Tầm Phong, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Hai người luôn ngủ rất gần nhau, bất kể trời lạnh hay nóng, đây đã trở thành thói quen tự nhiên của họ, Trần Tầm Phong ôm Chu Ải, vừa quạt gió cho lưng cậu, vừa dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu cậu, hắn hỏi người trong lòng mình: "Em đang trốn hay đang giấu?"
Chu Ải nghiêng mặt không nhúc nhích, cũng không trả lời hắn,
Trần Tầm Phong như cười khẽ một tiếng, hắn lay vai Chu Ải, đánh giá cậu: "Thật sự thẹn thùng à, Chu Ải."
Chu Ải đặt tay lên gáy Trần Tầm Phong, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt xương gáy Trần Tầm Phong.Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/
Trần Tầm Phong dùng mặt dán vào bên cổ Chu Ải, nói: "Không trêu em nữa, ngủ đi."
Hai năm nay, Trần Tầm Phong ngày nào cũng dỗ Chu Ải ngủ, chất lượng giấc ngủ của Chu Ải đã tốt hơn rất nhiều, vì vậy ngay cả trong môi trường xa lạ và nóng nực như vậy, cậu vẫn ngủ thiếp đi.
Ngôi làng yên tĩnh, Chu Ải ngủ ngon cả đêm, sáng hôm sau cậu bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, khi tỉnh dậy trời còn chưa sáng, trước tiên cậu dụi mắt, sau đó định nhìn sang bên cạnh, nhưng lại nghe thấy giọng Trần Tầm Phong truyền đến từ trên cao trước, Trần Tầm Phong nói: "Ở đây."
Chu Ải theo tiếng ngẩng đầu lên, thấy Trần Tầm Phong đang dựa vào tường, ngồi ở vị trí cậu đã ngồi tối qua, trên đầu gối Trần Tầm Phong đặt một chiếc máy tính xách tay, ánh sáng màn hình phản chiếu lên mặt hắn, lộ ra quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn.
"Tỉnh rồi à?" Trần Tầm Phong dừng tay trên bàn phím, quay đầu hỏi cậu.
Chu Ải từ trên giường ngồi dậy, trước tiên cậu chỉnh lại ga trải giường, Trần Tầm Phong đưa điện thoại cho cậu, Chu Ải mở một ghi chú mới, cậu viết chữ hỏi Trần Tầm Phong trên ghi chú: Cả đêm không ngủ sao?
Trần Tầm Phong tiện tay kéo áo phông của Chu Ải, hắn nói: "Ở đây nhiều muỗi quá, tối qua em ngủ rồi muỗi cứ đốt em, anh quạt cho em một lúc, sau đó không buồn ngủ nữa, thế là dứt khoát ngồi dậy vẽ một lúc."Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/
Tối qua Chu Ải ngủ sớm, nhưng Trần Tầm Phong thực sự không ngủ cả đêm. Ban đầu là vì nóng, thời tiết bên ngoài nóng, hai người ôm nhau cũng nóng, mười mấy phút sau, chân tóc của Chu Ải đang ngủ say đã ướt đẫm, Trần Tầm Phong vén áo sau lưng cậu, lại quạt đầu và mặt cho cậu, đến khi nhiệt độ sắp hạ xuống thì muỗi lại kéo đến từng đàn, muỗi ở làng thực sự quá nhiều và quá lợi hại, họ không có hương muỗi hay màn chống muỗi, không mở cửa sổ thì vừa ngột ngạt vừa nóng, nhưng mở cửa sổ thì muỗi bay loạn xạ trên người Chu Ải.
Cuối cùng Trần Tầm Phong dứt khoát ngồi dậy, vừa quạt cho Chu Ải vừa lấy máy tính của mình ra làm việc, vì vậy hắn gần như không chợp mắt cả đêm.
Nghe Trần Tầm Phong nói một câu, Chu Ải đã đoán được hết lý do, cậu cầm điện thoại xem giờ, lúc này mới hơn năm giờ, Chu Ải kéo tay Trần Tầm Phong, ra hiệu cho hắn ngủ một lúc, nhưng Trần Tầm Phong lắc đầu: "Anh làm xong chỗ này, máy tính sắp hết pin rồi, sáng nay ngủ trên xe.”