London đầu mùa xuân mưa dầm, máy tính phát ca khúc của Trương Tịnh Dĩnh "Tình Bất Hồi" phiên bản rò rỉ tuyên truyền trên Internet. Ca khúc giàu cảm xúc làm ta xuất thần không tỉnh lại. Dột nhiên sự cố tạm ngưng trong nháy mắt làm ta giật mình thoát khỏi cảm xúc, khó tránh khỏi có chút bàng hoàng.
Nhiều fan có tâm ngồi cắt edit thành một bài hát, nhưng dù thế cũng không che giấu được bản chất thay thế phẩm giá rẻ. Huống chi, các đoạn cắt ghép không tự nhiên rõ ràng như vậy càng thêm không cách nào lừa mình dối người.
Đều là thế, ở thời khắc như vậy vô thức không nhịn được đưa tay lấy bao thuốc lá. Kỳ thực là nghiện thuốc lá vì buồn phiền, trạng thái tiêu cực nhiều hơn tích cực..
"Tâm như mệt mỏi /
lệ cũng khô rồi /
phần này thâm tình /
khó bỏ khó buông /
đã từng nắm giữ /
thiên hoang địa lão /
đã không gặp ngươi /
mộ mộ cùng hướng triều..."
Chớp mắt, mấy năm trôi qua. Bài hát vẫn cất lên, thời gian vẫn trôi qua, người trên phố vẫn ngày ngày tất bật.
Thời trung học có bài hát vô cùng thịnh hành《 dưới lầu người phụ nữ kia 》. Mới đầu giọng nữ mờ mịt ngâm nga trong tiếng ảo nhac, một thiếu niên tuổi trẻ quen sống trong lầu vàng hiện lên, tình yêu thuần khiết pha chút dục vọng với một cô gái. Kết quả....
Kết quả, thực tế người con gái đó không có tóc dài đen mượt, không thể kề sát đôi môi, nhưng có nội hàm bên trong khiến người ta liếc mắt một cái cả đời khó khó quên.
...............................................
Là bởi vì cách xa người đó nên mới cảm thấy người đó càng ngày càng tốt sao?
Trầm tĩnh. Cá tính. Thuần thiện. Gợi cảm. Còn cái gì nữa ? Không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Chị hai cùng anh rể lúc trở về mang cho ta một thứ.
-- Gói quà bên ngoài màu tím, bao lấy một bộ đồ ren trắng bên trong. Cổ áo ống tay có sợi hoa, yếu đuối cơ hồ toát ra từ cái nhìn đầu tiên.
Ta hơi giật mình mà nhìn món lễ vật này, hoảng thần trong nháy mắt, bên trong gói quà rơi ra một cái thẻ.
-- "Tình yêu là chuyện viễn vông, từ nay ngưng mơ mộng hão huyền, có lẽ chỉ chuyên chú làm ăn."
Cuối cùng còn có ba chữ nhỏ: Thật xin lỗi.
Ta ngơ ngác nhìn chị hai của mình, nháy mắt lệ dâng ngập khóe mắt.
"Chị biết từ lúc nào ?"
"Không thể nói được. Cũng không biết."
"Không thể nói, không biết??"
"Phụ nữa là loài động vật trực giác rất nhạy, em biết đó."
"..."
"Thành thành, liền như vậy, cho nó trở thành quá khứ được không?"
"Còn có ai biết?" Ta né tránh không trả lời vấn đề kia, hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy chị sẽ để ai biết?"
Ta trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, chị hai thật sâu thở dài một hơi.
"Mùa hè khi còn ở biệt thự, ba mẹ mang theo anh ba của em đột nhiên rời đi, có nhớ hay không?"
Ta gật gù. Theo trí nhớ là trong nhà chuyện làm ăn xảy ra vấn đề.
"Lúc đó mẹ vừa hỏi bọn họ, lúc nào dự định có con."
Ta ngạc nhiên..
"Bác sĩ là chị giới thiệu. Người quen."
Cho nên mới phải lấy cớ rời đi, để Kiệt ở biệt thự. Người lớn lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, không lẽ không dấu được chuyện nhạy cảm như thế. Nhưng cây kim trong bọc có ngày lòi ra, cái gì nên biết thì sẽ biết. Muốn giấu a, kỳ thực làm sao có khả năng, giống như phật Như Lai cùng Tôn Ngộ Không. Đây mới là chân tướng.
"A. Bác sĩ này cũng thật cao minh. Rõ ràng liền danh y ở Pháp đều bó tay toàn tập..." Ta có chút ít trào phúng mở miệng nói.
"Không có." Chị hai lẳng lặng tiếp lời, "Cũng không có tốt. Bác sĩ nói sinh lý anh của em tra xét không mắc lỗi, tất cả bình thường, chính là không biết tại sao..."
"Chị lừa người! Em rõ ràng nghe được..." Lời phương vừa ra khỏi miệng, ta lập tức ý thức được, vì thế ngừng miệng.
Chị hai biểu hiện trên mặt vi diệu, bất quá nàng vẫn là làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục nói: "Hiện tại là được rồi. Ngay khi em đi, mẹ điện thoại nói với chị, tựa hồ 'Có khởi sắc' ."
Ta hoảng hốt đứng như trời trồng ở nơi đó.
"Có nhớ một đêm nọ, Kiệt không trở về nhà."
Ta không lên tiếng. Trong lòng nghĩ đêm đó tiểu biết thắng tân hôn, quả thực có thể miễn cưỡng chảy ra máu.
"Người trong nhà nổi lên nghi ngờ. Tra hỏi nàng. Đứa bé kia quật cường, cái gì cũng không chịu nói, dù cho bịa cái lý do..."
Ta có thể tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu. Trong nháy mắt đau lòng đến không kềm chế được.
"Trực giác a, vật này nói ra cũng thập phần vi diệu. Khởi đầu chị cũng không xác định, mãi đến tận... Mãi đến tận lần Tết đến, đêm đó ở quán bar, em nói trước tiên đưa Kiệt trở về. Kết quả, chị sau khi trở về hỏi Trần mẹ, bà nói hai người vừa về trước chúng ta không lâu..."
Chị hai nắm chặt tay của ta.
"Thành Thành, không nhanh chóng ngăn cản khuyên bảo em là sai lầm của chị. Em có thể oán giận chị. Chị không biết hai đứa đến tột cùng thế nào rồi, nhưng là phụ nữ nha, nơi nào mà không có, xem như chị cầu xin em, hãy nhanh chóng quên Kiệt đi, có được hay không?"
Khúc hát vẫn còn vang lên đâu đó.
"Hồi ức quá khứ /
thống khổ tương tư không quên được /
vì sao em trả lại /
kích thích làm tôi đau..."
Mọi việc từ lâu đã ngoài tầm kiểm soát rồi.
Ta tàn nhẫn mà gật đầu.
Hết chương 45