Mái hiên Yến vương phủ lay động tướng hàm. Những dòng nước cao cao uốn lượn hắt lên tường ngoài hành lang.
Cổng nguyệt nha tò vò điệt điệt, vốn đã là cảnh sắc tinh xảo tuyệt trần. Sau cơn mưa lại càng khiến người ta hít thở không thông.
Sáng sớm Âu Dương Noãn liền cùng Tiếu Trọng Hoa đến An Khang viện.
Bọn họ từ thiên môn vào viện, đi một lát liền thấy vài mama nghiêm mặt nâng một cái cáng cách đó không xa đi qua.
Tiếu Trọng Hoa đi ở phía trước, cũng không nhìn thấy. Thế nhưng một màn này lại lạc vào mắt Âu Dương Noãn.
Nàng theo bản năng nhìn một cái liền thấy bên trong có một người, một đầu tóc dài đen nhánh tản ra. Một cánh tay lộ ra bên ngoài, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra là một nữ nhân.
Hơn nữa còn mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay nữ nhân có một vết bầm xanh tím.
Thấy nhóm mama nâng cáng ra cửa hậu viện, nàng thế này mới nhịn không được mà quay đầu nhìn Hồng Ngọc.
Nhưng lại thấy được trong mắt Hồng Ngọc là sự khủng hoảng cùng khiếp sợ.
Âu Dương Noãn nâng ánh mắt đánh giá mọi nơi, mới phát hiện dưới nhà ngoài, ngay cả trên hành lang đứng chừng vài nha đầu. Các nàng ai cũng đều nghiêm mặt nhìn chằm chằm cửa hậu viện.
Từ vẻ mặt của bọn họ Âu Dương Noãn phán đoán người này nhất định đã gây ra chuyện lớn.
Chính là khi một người nhìn thấy Âu Dương Noãn lại lập tức hoảng sợ liền không ngừng kéo những người khác quỳ xuống phía xa xa, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Làm sao vậy?”
Đi tới hành lang, Tiếu Trọng Hoa đột nhiên quay đầu lại hỏi.
“Không sao!”
Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày.
Hiện tại không phải là lúc hỏi nhiều, huống chi cũng là ở trong viện người khác.
Nàng chỉ hơi hơi dừng lại rồi rảo bước nhanh chân đuổi theo Tiếu Trọng Hoa.
Tiếu Trọng Quân ở sâu bên trong viện này, rõ ràng so với nơi khác đều yên ắng hơn.
Dọc theo đường đi chỉ thấy mama nha đầu cúi đầu hành lễ, ngay cả hô hấp cũng đều rất nhẹ.
Nha hoàn nâng mành lên, còn chưa đi vào Âu Dương Noãn đã liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc. Khiến người ta có chút không thoải mái, tựa hồ như có mặt trời rọi phía sau.
Trong phòng chỉ có duy nhất một cửa sổ khắc hoa văn vạn thọ sơn son mạ vàng nhưng lại cũng dùng mành che kín lại.
Một chút hàn khí cũng không xâm nhập được nhưng một cơn gió cũng không thấu được.
Nội thất cùng ngoại thất chỉ cách một bức rèm che.
Âu Dương Noãn ngưng mắt nhìn lại, trên bức rèm che là trứng muối sắc anh lạc hơi hơi giật giật.
Liêm nội mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng màu xanh. Ngay sau đó là một nữ tử từ trong thất đi ra.
Nàng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người tinh tế thon thả, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần.
Làn da trắng xanh, một đầu tóc đen oản thành quyền, tấn biên dùng một đóa hoa anh đào nhỏ.
Nàng mặc váy dài màu xanh, cả người sạch sẽ, trau chuốt. Dưới chân váy lộ ra đôi giày thêu, cũng là thêu hoa đào cực kỳ tinh xảo.
Bộ dạng như vậy, tựa như có chút không giống nha đầu, lại càng không giống chủ tử.
Âu Dương Noãn hơi hơi run run, lại nhìn thấy nàng kia quỳ gối thật sâu: “Đào Yêu bái kiến Quận vương, Quận vương phi!”
Đào Yêu?
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa! Thật sự là người cũng như tên, là một nữ tử xinh đẹp.
Âu Dương Noãn hơi hơi nghĩ liền hiểu được thân phận của nữ tử này.
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, nói: "Đại ca thế nào?"
Chỉ một câu này mà mắt Đào Yêu liền không tự chủ được mà đỏ lên. Nàng nhìn rèm phía sau một cái rồi nhẹ giọng nói: “Vốn Thế tử đã có thể ngồi xuống. Nhưng đã nhiều ngày….tức giận. Lại….”
Tức giận?
Âu Dương Noãn nghe đến đó thì không khỏi nhìn người phía sau bức rèm che một cái.
Nghe nói Yến vương không quản vạn dặm mời bằng được danh y chữa bệnh cho hắn. Minh quận vương vừa tìm được cỏ linh chi quý hiếm cũng liền mang đến đây.
Tiếu Trọng Quân tuy rằng chưa từng đi ra chủ sự, nhưng địa vị ở Yến vương phủ lại thập phần siêu nhiên.
Hơn nữa vẫn vững vàng ngồi trên tôn vị Thế tử, ai lại có gan khiến hắn tức giận?
Tiếu Trọng Hoa khẽ nhíu mày: “Nâng mành lên đi!”
Đào Yêu thấp giọng nói vâng sau đó liền phân phó tiểu nha đầu bên cạnh đem bức rèm che nâng lên.
Bức rèm được nâng lên Âu Dương Noãn liền thấy một nam tử gầy dơ cả xương, vẻ mặt trắng nhợt được phủ chăn gấm đang nằm trên giường.
Đào Yêu thấp giọng nói: “Ba ngày nay Thế tử vẫn ăn không vô, chỉ uống cháo loãng qua bữa!”
Nghe khẩu khí của Đào Yêu tựa hồ như loại chuyện này rất bình thường.
Âu Dương Noãn âm thầm suy nghĩ, xem ra bên ngoài nói Yến vương Thế tử bệnh nặng, quả nhiên là đúng sự thật.
Nhìn kỹ nam tử trẻ tuổi trên giường, tuy rằng khuôn mặt tuấn tú nhưng lại gầy chỉ còn da bọc xương.
Thậm chí ngay cả hốc mắt, hai gò má cũng đều lõm xuống. Vừa nhìn liền khiến người ta có chút sợ hãi.
Đào Yêu phân phó người mang ghế dựa tới cho Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn ngồi. Cũng sai người dâng trà, sau đó lại bảo một nha đầu khác đi mời Thế tử phi tới.
Một lát sau nha đầu kia mới tiền vào, lắp bắp nói: “Thế tử phi….nói trong người có chút khó chịu….”
Âu Dương Noãn thấy nha đầu kia khi nói chuyện thì luôn liếc mắt nhìn Đào Yêu. Mà sắc mắt Đào Yêu lại đột nhiên trắng bệch.
Nàng đoán rằng Thế tử phi cùng vị Đào Yêu này không mấy hòa thuận cho nên mới không chịu đến.
Đào Yêu là thị thiếp của Tiếu Trọng Quân, Tôn Nhu Trữ không muốn thấy nàng ta cũng không có gì kỳ quái.
Huống chi nhìn Đào Yêu làm việc tựa hồ như là luôn thường trực hầu hạ bên người Tiếu Trọng Quân. Ngay cả nha đầu trong phòng cũng đều rất nghe lời nàng.
Chỉ sợ trong viện này, so với khí thế bức người của Tôn Nhu Trữ thì những thê thiếp trong viện này càng được lòng người hơn.
Âu Dương Noãn nghĩ như vậy, trong lòng lập tức hơi hơi vị thán. Nhưng trên mặt lại nửa điểm cũng không thể hiện, chỉ cười nói: “Không sao! Là chúng ta đã làm phiền!”
Trên mặt Đào Yêu cũng là nụ cười thực cẩn thận: “Mời hai vị ngồi!”
Sau đó lại quay đầu nói với tiểu nha đầu: “Đến giờ Thế tử uống thuốc rồi!”
Nói xong lại quay đầu nhìn Âu Dương Noãn áy náy cười. Sau đó thật cẩn thận nâng Tiếu Trọng Quân dậy để hắn dựa vào người mình. Giống như ôm một người tuyết, động tác cực kỳ mềm nhẹ.
Nha đầu dâng cao chén thuốc quá đầu, Đào Yêu lại tự mình thử độ ấm trước, sau đó kêu nha đầu nhẹ nhàng mở miệng Tiếu Trọng Quân ra. Từng chút từng chút bón thuốc cho hắn.
Tiếu Trọng Quân đang trong trạng thái hôn mê, tuy rằng không phải cắn chặt hàm răng nhưng bón thuốc cũng thập phần khó khăn.
Đào Yêu thật cẩn thận săn sóc, thường thường sẽ dừng lại lau lau ít thuốc còn lưu lại trên khóe miệng Tiếu Trọng Quân.
Hơn nữa còn không ngừng vuốt vuốt ngực hắn để nước thuốc nhanh đi xuống.
Một chén thuốc này ước chừng trong một khắc mới uống xong. Đào Yêu lại cẩn thận để Tiếu Trọng Quân nằm xuống, lại sửa lại góc chăn.
Sau đó lấy khăn nhúng trong nước ấm, thật cẩn thận lau mặt cho Tiếu Trọng Quân. Chú ý thập phần thỏa đáng.
Động tác của Đào Yêu ôn nhu lại thành thạo, hơn nữa người lại uyển chuyển dịu dàng, giống như quế như lan.
Âu Dương Noãn yên lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng. Thầm nghĩ nếu đổi lại mình là Thế tử phi Tôn Nhu Trữ chỉ sợ cũng tình nguyện không đến. Mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Tiếu Trọng Hoa vẫn trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Âu Dương Noãn vừa chuyển đầu nhìn hắn liền cảm thấy chưa bao giờ gặp qua bộ dáng sầu lo như thế.
Người nằm trên giường này dù sao cũng là đại ca ruột của hắn. Nếu nay đổi lại người nằm trên giường bộ dáng như sắp ngừng thở này là Âu Dương Tước, chỉ sợ nàng cũng sẽ thương tâm muốn chết.
Tiếu Trọng Hoa chấn động, thấy ánh mắt Âu Dương Noãn liền hơi hơi cúi đầu nắm chặt lấy tay nàng.
Đúng lúc này, động tác của Đào Yêu ngừng một chút, trên mặt lộ vẻ kinh hỷ: “Thế tử, ngài tỉnh rồi?”
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nhìn về phía giường. Nhưng Tiếu Trọng Quân cũng không hề mở mắt, chỉ là miệng đang không ngừng nỉ non.
Trong miệng hắn, trầm thấp mà mơ hồ gọi tên một người.
Đào Yêu vừa nghe được cái tên kia thì nước mắt liền rơi xuống. Nàng quay đầu nhìn hai người Âu Dương Noãn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tiếu Trọng Quân gọi, là Mạc Sầu.
Ánh mắt Âu Dương Noãn chớp chớp, vị Thế tử này đã có một Thế tử phi diễm lệ chói mắt. Lại có một Đào Yêu ôn nhu dịu dàng vẫn còn chưa đủ, nay trong hôn mê còn tâm tâm niệm niệm gọi tên Mạc Sầu.
Mạc Sầu là ai?
Tiếu Trọng Quân giống như không phải tỉnh lại mà chỉ nhắc đi nhắc lại cái tên này.
Tiếu Trọng Hoa đứng lên bước nhanh đến bên giường: “Đại ca! Đại ca!”
Đúng lúc này Tiếu Trọng Quân thế nhưng lại thật sự mở mắt, chỉ là ánh mắt vô cự chỉ nhìn lên trướng đỉnh.
"Thế tử! Thế tử..."
Thấy Tiếu Trọng Quân mở to mắt, Đào Yêu kinh hỷ không thôi. Vội vàng đi qua quỳ trước giường, khóc nức nở nói: “Thế tử, rốt cuộc ngài cũng đã tỉnh…..”
Tiếu Trọng Quân tựa hồ nghe thấy tiếng khóc, lại tựa hồ như không nghe thấy. Tầm mắt hắn cũng không di chuyển, chỉ há miệng.
Tiếng khóc của Đào Yêu im bặt, nàng sợ hãi quay đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn.
Cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống Tiếu Trọng Quân, thân mình bắt đầu hơi hơi run lên.
“Đại ca đang hỏi, sao không trả lời?” Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng nói.
Nước mắt Đào Yêu lại trào ra: “Hồi….hồi Thế tử! Thế tử phi….nói….nói mệnh Mạc Sầu cứng rắn, sẽ khắc Thế tử. Nên….nên đã sai người đánh chết….”
Tiếu Trọng Quân trên giường phát ra tiếng thở dài như có như không, hai mắt lại chậm rãi nhắm lại, không có động tĩnh.
Một bàn tay của Đào Yêu gắt gao nắm lấy chăn gấm, miễn cưỡng run giọng: “Thế tử, ngài không cần đau lòng. Mạc Sầu nói đây đều là số mệnh của nàng, có thể được hầu hạ ngài cũng đã là phúc phần của nàng…..”
“Tiện nhân!”
Nghe vậy, mày Tiếu Trọng Quân nhíu lại, từ miệng thoát ra hai chữ này.
Hai từ tiện nhân này, không phải là mắng Đào Yêu đang khóc sướt mướt, cũng không phải mắng Mạc Sầu đã chết. Càng không phải mắng những người khác đang đứng trong phòng, mà tất nhiên là dùng để nói Tôn Nhu Trữ.
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Đào Yêu nghĩ nghĩ liền thấp giọng nhắc nhở: “Thế tử, Quận vương đến thăm ngài!”
Tiếu Trọng Quân lúc này mới phát hiện Tiếu Trọng Hoa đang đứng trước mặt.
Hắn tựa hồ như vì ốm yếu mà có chút hụt hơi, phải tạm dừng để hít thở lấy không khí mới tiếp tục nói: “Nàng khinh người quá đáng!”
Trong lời nói có một loại oán hận xuyên qua thanh âm của Tiếu Trọng Quân, không chút nào che lấp truyền tới.
Oán hận đáng sợ như vậy lại tồn tại trên một người như sắp tắt thở, tự nhiên mang theo một loại đáng sợ khó nói.
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Quân, không tự chủ được là thối lui nửa bước.
Tiếu Trọng Hoa nhíu nhíu, thấp giọng nói: “Đại ca, không cần nghĩ nhiều. Nghỉ ngơi cho tốt!”
Âu Dương Noãn nhìn Đào Yêu, nhẹ giọng nói: “Thế tử tỉnh là tốt rồi. Ngươi đi trước chuẩn bị đi!”
Đào Yêu sửng sốt, lập tức lấy lại phản ứng liên thanh kêu người đi lấy súp nóng.
Một bên lại phân phó nha hoàn dâng trà, lại bảo người lấy nước ấm cùng khăn mặt lại đây.
Mọi người như đèn kéo quân di chuyển không ngừng. Âu Dương Noãn nhìn tình hình này liền nói với Tiếu Trọng Hoa: “Để đại ca nghỉ ngơi đi!”
Tiếu Trọng Hoa cầm lấy tay Tiếu Trọng Quân thật chặt, nhưng rốt cục cũng buông ra gật gật đầu nói với Đào Yêu: “Chăm sóc tốt cho Thế tử!”
“Dạ!”
Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng động lớn xôn xao.
Một tiếng ‘ầm’ thanh thúy vang lên từ một phòng cách đó không xa.
Một nha đầu đau khổ cầu xin: “Thế tử phi, nô tỳ chỉ là thấy Mạc Sầu đáng thương nên đốt chút tiền giấy cho nàng. Tuyệt đối không có ý bất kính, cầu ngài tha thứ!”
Âu Dương Noãn khẽ cau mày, nhìn Tiếu Trọng Hoa không lên tiếng.
Cửa được đẩy ra, Tôn Nhu Trữ vẻ mặt đầy giận dữ đi ra, phía sau nàng là hai mama cường tráng.
Bọn họ đang đang kéo một nha đầu mặt đầy nước mắt từ trong phòng đi ra.
Hoắc mama bên cạnh Thế tử phi thấy hai người Âu Dương Noãn thì liền nhanh chóng hành lễ, cười nói: “Quận vương phi, để ngài chê cười rồi! Ban đầu trong viện này có một nha đầu gọi là Mạc Sầu làm sai chuyện. Thế tử phi chỉ trách cứ một chút, nàng thế nhưng lại chết. Thế tử phi vốn nghĩ sẽ coi như không có gì, ai ngờ nha đầu Trân Châu kia lại cũng hồ đồ theo. Dám vụng trộm đốt tiền vàng cho Mạc Sầu. Ngài cũng biết, đây chính là điều tối kỵ a!”
Âu Dương Noãn nhìn tình cảnh này, lại nhìn sắc mặt trầm lãnh của Tiếu Trọng Hoa.
Biết hắn nhất định là nhớ tới lời của Tiếu Trọng Quân vừa rồi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Mạc Sầu cùng Đào Yêu đều là nha đầu thông phòng của Tiếu Trọng Quân. Tôn Nhu Trữ lại là Thế tử phi, nàng đối với mấy nữ tử này sẽ làm gì.
Nói ra cũng đều là kinh thiên địa nghĩa, cho dù là trước mặt mọi người đuổi đi rồi bán cũng tuyệt không tới phiên người khác có ý kiến.