Bạch Hạc ăn rất từ tốn, thậm chí không phát ra tiếng.
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy anh ta ăn hết sạch bát cơm.
"Ăn ngon không anh?"
Anh ta nhìn bát cơm trống không trên tay, có vẻ như anh ta nghĩ chuyện này thật khó tin.
Cơ thể anh ta ốm yếu, chắc ít khi ăn cơm nhiều như vậy.
Tôi vội vàng đưa bát cơm của mình cho anh ta: "Em chưa đụng đến đâu, anh ăn thêm một ít nữa không?"
Anh ta khẽ liếc mắt nhìn bát cơm của tôi.
Không đợi anh ta trả lời, tôi đã đem một nửa phần cơm của mình cho anh ta.
Tay nghề của Lâm Di thật sự rất tốt, bữa cơm đầu tiên tôi đến đây đã bị kinh ngạc rồi.
"Anh ăn đi." Lúc này dường như tôi đã quên mất hình ảnh của Bạch Hạc trong bản tin kia, sau khi mỉm cười với anh ta thì tôi cũng vùi đầu ăn cơm.
Đến khi tôi ăn xong thức ăn trong bát, ngẩng đầu nhìn lên tôi thấy bát cơm của Bạch Hạc cũng trống rỗng.
"1/10" giọng nói máy móc kia vang lên trong đầu tôi.
Tôi hài lòng cầm lấy cái bát rỗng trong tay Bạch Hạc, cảm thấy đây thật sự là thời khắc lịch sử.
Có lần một sẽ có lần thứ hai.
Ông trời đối xử với tôi không tệ, tôi vốn chỉ muốn ra ngoài dạo chơi làm quen với thành phố mà tôi chỉ thấy trên bản đồ này.
Không ngờ tôi lại gặp Bạch Hạc đang đi làm thêm.
Nhân lúc anh ta đi ngang qua tôi, tay tôi không khống chế được mà nắm lấy góc áo của anh ta.
"Anh Bạch Hạc, đợi anh làm việc xong, chúng mình cùng đi ăn cơm đi." Giọng nói của Đường Uyển Quân là giọng nói chuẩn của người miền Nam, rất dịu dàng nhỏ nhẹ, khi nói chuyện mang theo chút giai điệu trong trẻo đáng yêu.
Cứu với! Không phải tôi nói đâu, tôi không thừa nhận!
Ngay cả tay tôi cũng không nghe lời tôi, lúc này tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy áo của anh ta, đã vậy còn giật giật vài cái.
Chính thức mất quyền kiểm soát!
Cái hệ thống có độc này có thể trực tiếp điều khiển cơ thể của tôi.
"Đây là tình huống hệ thống nhắm vào ký chủ, tiến hành hỗ trợ mục tiêu cho ký chủ." Giọng nói máy móc lại vang lên trong đầu.
Kiểu hỗ trợ quái gì vậy?
"Là một hạng mục miễn phí, ký chủ có thể dừng nó."
Nếu là miễn phí...
Thì đừng lợi dụng chứ Vương Bát Đản. (Gốc: 不占便宜王八蛋) (Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)
Bạch Hạc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, trên gương mặt dễ nhìn nở một nụ cười vừa phải RỒI nói lời từ chối tôi.
Nhưng tôi là ai?
Da mặt không dày một chút thì làm sao sống an nhàn suốt hai mươi năm qua?
Tôi kiên nhẫn ngồi đợi trước cửa đến khi anh ta tan làm, sau đó kiên quyết lôi kéo anh ta đi ăn cơm cùng tôi.
Lúc rời khỏi quán cơm đã rất khuya.
Bạch Hạc đi phía trước tôi, ánh đèn đường yếu ớt chiếu xuống trông anh ta thật cô đơn lạnh lẽo.
Tôi lẽo đẽo đi theo phía sau im lặng nhìn bóng lưng của anh ta.
"Quân Quân." Anh ta đột ngột dừng lại.
Tôi vội vàng dừng lại khi chân sắp giẫm lên bóng của anh ta. "Hả?"
"Cô đừng đến gần tôi." Anh ta vẫn không quay đầu lại.
Anh ta có ý gì?
Tôi nhìn khoảng cách của cả hai, như thế này có gọi là gần hay không?
"À à." Tôi vui vẻ đồng ý với anh ta, chân cũng tự động lùi về sau hai bước.
Lúc này Bạch Hạc mới quay đầu lại, dường như anh ta cũng không nghĩ tôi sẽ lùi về sau nên cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cũng khẽ thở dài.
Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ bước đi về phía trước.
Tôi cũng im lặng đi theo anh ta.
Buổi tối nằm trên giường tôi nghĩ đến việc thuận lợi ăn hai bữa cơm cùng Bạch Hạc, cảm thấy có lòng tin vào nhiệm vụ này.
Ngay khi định nói vài câu động viên bản thân thì trên lầu truyền đến âm thanh rất ồn ào.
Giọng nói cuồng loạn của một người phụ nữ phát ra trong đêm tối tĩnh mịch nghe thật là chói tai.