Dưới sự nhắc nhở của nó, tôi đã "vô tình chạm mặt" Bạch Hạc vài lần trong căn tin trường.
Nhiệm vụ "áo choàng ma thuật" sẽ sớm được hoàn thành.
Có một điều khác ngạc nhiên là tôi không còn sợ Bạch Hạc nữa.
Không biết là vì thật sự có "áo choàng ma thuật" hay bởi vì tiếp xúc với Bạch Hạc được một thời gian nên tôi cảm thấy anh ta cũng không quá đáng sợ.
Sau đó, trong trường xuất hiện tin đồn của tôi và Bạch Hạc.
Đại loại là "cóc ghẻ ăn thịt thiên nga" và "vịt con xấu xí ở ven hồ hưởng trước ánh trăng."
(việc gần gũi với một số người hoặc vật có được một loại lợi ích hoặc thuận tiện nào đó.)
Dĩ nhiên, tôi chính là con cóc.
Vịt con xấu xí cũng là tôi.
"Anh đừng quan tâm những thứ vớ vẩn bọn họ nói." Tôi gượng cười, nhìn hai bài đăng về chuyện của chúng tôi trên điện thoại của Bạch Hạc.
Rõ ràng người đang để ý là tôi!
Tôi còn phải trấn an Bạch Hạc, đây không phải là cuộc sống mà một con người nên sống chút nào (这过的根本不是人该过的日子).
Bạch Hạc tắt điện thoại, anh ta vẫn im lặng không nói gì.
"Anh đừng hiểu lầm nha! Cái này không phải do em làm ra đâu, em cũng đã giải thích rồi!" Dù là mẹ của Bạch Hạc hay là bạn học trong trường, họ đều nghĩ là tôi đeo bám Bạch Hạc.
Mặc dù đúng là như vậy...
Giống như bây giờ tôi chạy đến chỉ để đưa thuốc cảm cho anh ta.
Bạch Hạc nhìn thoáng qua lọ thuốc cảm tôi đặt trong tay, sau đó lật trang sách trong tay, anh ta nói, "Quân Quân."
"Hả?" Tôi ngồi xuống đối diện anh ta.
Anh ta cúi đầu đọc sách, những ngón tay vẫn kẹp giữa những trang sách, tóc trên trán rủ xuống nên tôi không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
"Anh nói rồi, em nên tránh xa anh một chút." Giọng nói lạnh lùng cất lên.
Đêm hôm trước anh ta cũng đã nói như vậy.
Thật ra, những lời này của anh ta nghe như tôi chẳng khác gì một đứa liếm cẩu (舔狗: là chỉ những kẻ bất chấp mọi thứ để lấy lòng người khác, dù biết họ không thích mình).
"Bình tĩnh, nghĩ về tương lai đi." Giọng nói máy móc tốt bụng nhắc nhở.
Sau khi nghe nhắc nhở, tôi đem những tinh hoa văn hóa vừa định chửi nuốt xuống.
"Được rồi, vậy anh uống thuốc trước đi." Liếm cẩu thì cũng phải liếm đến cùng chứ.
Bạch Hạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười thật ngọt ngào nhìn anh ta.
Mình không thể giết người(迷不死你).
Tôi vốn tưởng rằng tin đồn với Bạch Hạc sẽ là lần tôi nổi tiếng nhất ở trường.
Nhưng sự thật chứng minh tôi vẫn còn ngây thơ.
Một bức tưởng tỏ tình đã đưa tôi lên đầu sóng ngọn gió.
Nói như thế nào nhỉ, nếu đổi lại là tôi trước kia bị đưa lên tường tỏ tình cũng không sao vì tôi khá tự tin với nhan sắc của mình.
Nhưng mà Đường Uyển Quân...
Chỉ cần cô ấy thừa hưởng tám phần nhan sắc của Lâm Di thì không đến mức mờ nhạt giữa đám đông như thế này.
Khi tôi vừa về đến kí túc xá, cả ba người bạn cùng phòng đều nháy mắt với tôi.
"Nói thật đi, cậu và Cố Vân Sinh làm thế nào mà quen được nhau vậy?" Người bạn cùng phòng Tiểu Tiễn dùng chân đẩy chiếc ghế cô ấy đang ngồi trượt đến trước mặt tôi.
Cố Vân Sinh?
Đợi một chút, cái tên này nghe quen lắm.
Nghe mấy lời đó của bạn cùng phòng, tôi vội mở bức tường tỏ tình lên xem.
Quả nhiên tôi nhìn thấy lời tỏ tình của Cố Vân Sinh tiếng tăm lừng lẫy dành cho tôi, bên cạnh là gương mặt không thể tầm thường hơn của tôi.
Chẳng lẽ lại giống như câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem.
Tôi mở Wechat đã thấy một yêu cầu kết bạn.
Kèm theo lời nhắn.
"Anh là Cố Vân Sinh, đã lâu không gặp, Tiểu Quân Quân."