Đây chẳng phải là Bạch Hạc đang tự nói bản thân sao!
Nghĩ vậy nên tôi không còn sợ "ma" ở đây nữa, tôi cảm thấy ma quỷ sẽ biến mất nếu nhìn thấy Bạch Hạc.
Đến khi tôi và Bạch Hạc ở phòng số năm được mười phút tôi mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
"Anh chưa giải được à?" Tôi đi đến bên cạnh Bạch Hạc, anh ta đang cau mày nhìn gợi ý.
Anh ta đột nhiên quay người lại, ánh sáng yếu ớt trong căn phòng chiếu lên gương mặt của anh ta, khiến cho cả người Bạch Hạc giống như được bao quanh bởi một tầng sương mù dày đặc.
Anh ta khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.
Giống như hôm anh ta ngồi một mình ở chân cầu thang.
"Quân Quân." Anh ta nắm lấy tay tôi, giọng nói khàn khàn cất lên, "Em có muốn ra ngoài không?"
Đây chẳng phải câu hỏi rất vớ vẩn sao?
Gương mặt của anh ta càng tiến lại gần ép tôi vào sát tường.
Tuy rằng khuôn mặt này của anh ta từ góc độ thẩm mỹ mà nói là rất đẹp trai, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, động tác của anh ta cùng cảnh tượng giết mẹ trong tương lai, tôi không bị dọa khóc đúng là không phụ lòng hệ thống.
"Tại sao lại trêu chọc anh?" Giọng nói của anh ta rất nhỏ nhẹ, giống như đang nói cho bản thân nghe.
Anh ta nắm lấy tay tôi khiến cho tôi giật mình run lên.
Rõ ràng anh ta cũng cảm nhận được điều đó.
Anh ta siết mạnh tay hơn, trong ánh mắt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, "Nếu đã muốn trêu chọc anh thì sao còn muốn ra ngoài sớm như vậy?"
Nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, tôi nuốt nước bọt, đầu óc đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, tôi buột miệng nói, "Em sợ."
"Sợ cái gì?" Giọng nói của Bạch Hạc hơi khàn, giống như có sức quyến rũ động lòng người.
Sợ anh.
Suýt chút nữa tôi đã nói ra lời này.
Đúng lúc đó tôi ôm chầm lấy anh ta, khóc thút thít: "Em sợ bóng tối."
...
"Em cảm ơn anh nhiều!"
"Không cần khách sáo." Giọng nói vô cùng dễ chịu tiếp nhận lời cảm ơn mặc dù không được thành tâm từ tôi.
Bạch Hạc cũng bất động tại chỗ khi bị tôi ôm.
Anh ta không nói thêm gì nữa.
Tôi cũng không dám nói.
Trong chốc lát bầu không khí vừa mờ ám vừa xấu hổ.
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của Cố Vân Sinh.
Đây là lần thứ tám tôi nghe tiếng hét của anh ta, cũng không biết anh ta đang ở căn phòng nào.
Nhưng cũng nhờ có tiếng hét của anh ta mà bầu không khí ngượng ngùng của tôi và Bạch Hạc cũng dần tan biến.
Tôi cười khan hai tiếng rồi vội vàng rút khỏi vòng tay của Bạch Hạc.
Không ngờ rằng khóa kéo của tôi lại vướng vào cúc áo trên cổ tay áo của anh ta.
Tôi vùng vẫy theo bản năng để tránh ra, ánh mắt tôi chú ý đến cổ tay của Bạch Hạc.
Hôm nay Bạch Hạc mặc áo sơ mi trắng.
Hình như trước giờ anh ta chỉ mặc mỗi áo sơ mi.
Lúc này chiếc cúc áo ở cổ tay bị rơi ra do tác động khá mạnh của tôi, vết sẹo kinh hoàng ở cổ tay của anh ta cũng lọt vào tầm mắt của tôi.
Mặc dù tôi đã phải chịu đựng đau đớn bởi căn bệnh ung thư xương nhưng khi nhìn thấy vết sẹo đó khiến tôi không khỏi xót xa.
"Bạch Hạc..." Tôi lẩm bẩm.
Đó là một vết rạn được hình thành khi dùng vật sắc nhọn siết vào da thịt.
Bạch Hạc sửng sốt, theo tầm nhìn của tôi mà nhìn xuống cổ tay của mình.
Tôi cảm nhận rõ ràng tay anh ta khẽ run lên, sau đó nhanh chóng buông tay tôi ra.
Lần này đến lượt tôi nắm lấy tay của anh ta.
Nói thật đây chỉ là hành động theo bản năng.
Vì vậy đến khi tôi kịp phản ứng thì đã quá muộn.
"Anh...có đau không?" Tôi định hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng lại không đủ can đảm.
Ánh mắt Bạch Hạc nhìn tôi giống như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ tôi.
Cuối cùng anh ta cũng mỉm cười, vẫn là nụ cười đó nhưng có gì đó không giống.
Lúc này tay kia của anh ta ấn nút xác nhận mật mã trên cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Có ánh sáng từ phía sau chiếu vào, anh ta rũ mắt chậm rãi cài lại cúc áo cho mình.
Không biết có phải mình bị trúng tà hay không nhưng vào lúc này nhìn anh ta giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
"Chúng ta ra ngoài thôi." Anh ta ngẩng đầu lên, trên môi vẫn là nụ cười như gió xuân thổi qua.
Lần này anh ta bước về phía trước nhưng không nắm lấy tay tôi.
Tôi và Bạch Hạc ngồi ở phòng chờ đợi Cố Vân Sinh, cả hai không ai nói lời nào.
Chủ yếu là tôi không dám nói gì nữa.
Trực giác mách bảo vết sẹo trên cổ tay anh ta không hề đơn giản.
Vết sẹo đó có thể là điểm đột phá trong nhiệm vụ của tôi.
Lúc Cố Vân Sinh được nhân viên đưa ra ngoài, tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Bạch Hạc.
"Tiểu Quân Quân, coi như anh vì em mà đã vào sinh ra tử." Cố Vân Sinh ngồi xuống bên cạnh tôi thều thào nói.
Dĩ nhiên phải hết hơi thôi.
Tiếng hét chói tai của anh ấy dù cho là phòng cách âm cũng không ngăn lại được.
Tôi nhìn nhân viên công tác đang nhịn cười bên kia mà cảm thấy rất mất mặt, anh ấy là sinh viên thể thao đó!
"Thực sự cảm ơn anh." Tôi giật giật khóe miệng.
Cố Vân Sinh rõ ràng không hiểu ý tôi trong câu nói đó nên vẫn dịch người lại sát cạnh tôi kèm theo vài cái chớp mắt.
"Không cần cảm ơn anh, lấy thân đền đáp là được."
...
Cứu mạng!
Một Bạch Hạc tôi đã không xử lý xong, ở đâu ra thêm một Cố Vân Sinh nữa chứ!