Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 49: Tôi Sẽ Đi Đến Cùng 2





Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
"Bùi Dực, phòng em ở đâu?" Tô Tử Bảo hỏi.

Cô tối hôm qua chăm sóc anh đến nửa đêm, lúc này vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa hay là thứ bảy, cô muốn ngủ thêm một lát nữa.
Bùi Dực chỉ chỉ vào giường, "Đây."
"Vậy anh ở đâu?" Tô Tử Bảo lần nữa hỏi.


Lần sau anh uống say rồi, thì mình còn biết mà dìu anh ấy đến đấy, tránh việc sáng ra tỉnh dậy lại gặp phải một màn khó xử như vậy.
Bùi Dực miễn cưỡng nhìn cô, bên môi câu dẫn ra một vòng ý vị thâm trường cười, "Ở đây."
"Anh...! Ý anh là, muốn ở cùng em?" Tô Tử Bảo trừng lớn mắt.

Không phải bọn họ đã ký hợp đồng là muốn ở cùng phòng thì phải được sự đồng ý của cả hai rồi sao?
Bùi Dực lông mày khẽ nhướn lên, trông đôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười, "Nếu không thì sao? vợ chồng mới cưới, phân phòng mà ngủ.

Em muốn cho cả cái Hải Thành này biết, vợ chồng chúng ta không hợp sao?"
"Thế nhưng..." Tô Tử Bảo vẫn cảm thấy không thích hợp.
Bùi Dực hai tay gối ở sau ót, không nhìn tới Tô Tử Bảo, lười biếng nói, "Em yên tâm, Bùi Tam thiếu này từ trước đến nay đều chưa từng ép buộc ai.

Nhưng mà nếu em đã gả cho tôi, thì phải giữ gìn thanh danh của một Bùi phu nhân, tối thiểu là cũng phải để cho người của hai nhà Bùi Tô cảm thấy chúng ta sống rất hòa hợp, đừng để ông lo lắng.

Đương nhiên, nếu như bởi vì em ngủ cạnh anh mà có nhu cầu gì, ví dụ như muốn tuột khăn tắm, kéo tay, hoặc là càng thân mật hơn một chút thì...!Anh đều, đáp ứng đến cùng."
Lúc nói xong bốn chữ cuối cùng, Bùi Dực ánh mắt rơi xuống trên người Tô Tử Bảo, giọng nói trầm khàn lộ ra tia dụ hoặc.

Tô Tử Bảo khuôn mặt đen xì, "Ai muốn thân mật với anh."
"Cũng không chắc, dù sao thì anh cũng nhớ là, em đã nhìn thấy của anh một lần, cởi ra một lần." Bùi Dực nói xong liền vén chăn lên, dưới lớp chăn bông màu trắng, là cơ thể trần trụi mà hôm qua bị Tô Tử Bảo lột sạch.
Mà bên kia, Bùi Tây Lễ đang tìm Bùi Kỳ Thành kể khổ, "Nhị gia, Tô Tử Bảo thật sự là hơi quá đáng, tôi vì truyền thông Đế Tước mà cần cù chăm chỉ như thế, vậy mà cô ta vừa mới đến liền đuổi việc tôi.

Tôi cũng không có làm gì sai cả."
Bùi Tây Lễ là tổng thanh tra tài vụ của công ty truyền thông Đế Tước.

Đối với chức vụ tài vụ này, Tô Tử Bảo tự nhiên lại khống chế trong tay của mình, đây chính là huyết mạch của một công ty.
Bùi Tây Lễ là người muốn liên hợp từ chức để ra oai phủ đầu cô, thì Tô Tử Bảo lại thuận nước đẩy thuyền sa thải anh ta luôn, sắp xếp người của mình là Hứa Phàm, càng có thể khống chế toàn cục.
Bùi Kỳ Thành cùng Bùi Dực có vài phần tương tự, sắc mặt lạnh lùng, "Nghe nói chính anh là người viết thư từ chức."
"Vậy cũng đâu phải chỉ có một mình tôi viết đâu, nhiều người viết như vậy, vậy mà cô ta lại sa thải tôi, chứ cũng không sa thải người khác." Bùi Tây Lễ không cam lòng nói.
Bùi Kỳ Thành lạnh nhạt nói, "Ngu xuẩn.

Tài vụ là nơi quan trọng nhất của một công ty, cô ta đương nhiên muốn nắm trong tay.


Trước kia em của tôi là một công tử áo quần lụa là, ngoại trừ nâng đỡ Lạc Băng Uyển, còn lại chẳng lo việc gì, chức tài vụ trên tay anh nó cũng không thèm để ý.

Hiện tại Tô Tử Bảo bước vào công ty, vậy mà vừa mới tới đã tóm được quyền hành tài chính, xem ra người phụ nữ này, cũng rất có bản lĩnh."
"Vậy..."
"Anh họ Bùi, mà lại cùng với người ngoài liên hợp lại khi dễ Bùi phu nhân.Nếu như báo lên ban giám đốc, thì cũng sẽ chẳng ai giúp gì được anh.

Nhưng mà nếu không thể làm tổng thanh tra tài vụ, vậy những phòng ban khác, tôi có thể xếp anh vào làm.

Anh tiếp tục quay về truyền thông Đế Tước, để ý cô ta, xem xem rốt cuộc là cô ta muốn làm gì."
"Cảm ơn Nhị gia, Nhị gia yên tâm, tôi nhất định sẽ theo dõi chặt chẽ Tô Tử Bảo!".