Đêm buông xuống, bóng tối tràn ngập trên hành lang dài lạnh lẽo của bệnh viện, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt phủ lên những bức tường trắng xóa.
Tiếng bước chân rón rén vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. An Tiểu Hoa, cùng ba người đàn ông lạ mặt, bước vào bệnh viện trong bộ áo trắng của bác sĩ và y tá, ánh mắt dửng dưng nhưng toát lên vẻ thâm hiểm.
Bọn chúng tiến đến phòng bệnh của Tô Tử Hạ, nhìn nhau một lần nữa như để xác nhận kế hoạch, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Tô Tử Hạ nằm trên giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Đêm nay cô lại không ngủ được, toàn thân như rã rời sau một ngày dài.
Cô nghe tiếng động ở cửa và ngạc nhiên khi thấy một nhóm "bác sĩ" và "y tá" bước vào phòng vào giờ khuya như thế này.
Đôi mắt Tử Hạ thoáng ánh lên sự ngờ vực. Cô thì thầm, giọng khàn và yếu ớt:
“Giờ này... các người đến kiểm tra sức khỏe sao?”
Không ai trả lời. Cả nhóm lặng lẽ bước tới gần giường cô, ánh mắt âm u sau lớp khẩu trang. Cô chợt nhận ra ánh mắt của một người trong số họ – quen thuộc, thậm chí ám ảnh cô từ lâu.
An Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn Tô Tử Hạ, không đáp. Cô ta chỉ ra hiệu cho ba người còn lại.
Một trong số họ lập tức tiến đến, cầm lấy cánh tay Tử Hạ, kéo cô dậy một cách thô bạo. Tử Hạ bất lực, cơ thể không có sức lực để phản kháng.
Cô bị lôi ra khỏi giường, quăng lên chiếc băng ca mà bọn chúng đã chuẩn bị từ trước.
“Các người định làm gì?”
Tử Hạ cố gắng vùng vẫy, nhưng giọng cô yếu ớt, hoàn toàn không có sức chống cự.
rồi
Một tên trong nhóm nhanh chóng buộc chặt tay chân Tử Hạ vào băng ca, trói thêm một lớp dây quanh người cô, như thể cô chỉ là một gói hàng. An Tiểu Hoa tiến đến, dùng một mảnh vải thô ráp bịt chặt miệng cô, ánh mắt ánh lên vẻ hận thù sâu sắc.
Bọn chúng trùm kín Tô Tử Hạ trong một tấm chăn dày, đẩy chiếc băng ca ra khỏi phòng như thể đang vận chuyển một thi thể.
Bóng của chúng hòa vào bóng tối trong hành lang, từng bước thận trọng đi qua những y tá và bác sĩ làm ca đêm, tim đập thình thịch nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì bất thường.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, bọn chúng nhanh chóng đi tới thang máy, xuống hầm giữ xe, và nhét Tô Tử Hạ vào cốp xe, rồi đóng sầm lại.
Tô Tử Hạ nằm yên trong bóng tối, không còn cảm giác sợ hãi. Đôi mắt cô lóe lên tia căm hận xen lẫn quyết tâm, miệng cô nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, dù bị bịt kín vẫn không giấu được vẻ sắc lạnh.
“Ván cược này, cô thầm nghĩ, “tôi nhất định sẽ thắng các người.”
Chiếc xe lao vun vút ra khỏi bệnh viện, lướt qua những con đường tối om, hướng về một nơi nào đó sâu trong vùng ngoại ô. Sau một quãng thời gian dài, xe dừng lại, rồi cửa cốp bật mở. Ánh đèn pin rọi thẳng vào mắt Tô Tử Hạ, chói lòa.
“Lôi cô ta ra!” – An Tiểu Hoa ra lệnh.
Hai tên đàn ông nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi cốp xe một cách thô bạo. Tử Hạ bị lôi vào một căn nhà gỗ cũ kỹ, ẩm thấp, nằm sâu trong rừng thông.
Không khí nơi đây lạnh lẽo và mờ ảo, chỉ có một đốm lửa lập lòe giữa gian nhà. Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi lên một người phụ nữ đang ngồi chễm chệ ở giữa căn phòng, phong thái kiêu ngạo và quyền uy.
Người phụ nữ nhìn Tô Tử Hạ với ánh mắt hống hách, đầy khinh bỉ. Không gian bao trùm sự u ám nặng nề.
Tử Hạ nằm im trên nền đất, lạnh lùng quan sát từng cử chỉ, lời nói của chúng. Cô cố kiềm chế cơn giận trong lòng, chờ xem bọn chúng định làm gì tiếp theo.