Trùng Sinh, Thành Toàn Cho Ngươi

Chương 11



- --

22.

Liễu Mạn Mạn bị làm nhục đến chết.

Tất cả những người ăn xin phạm tội đều bị bắt và đưa vào thiên lao.

Tiêu Dương nhìn ta với vẻ mặt chán nản:

"Quỳnh Chi, ta đã có một giấc mơ."

"Trong giấc mơ, ta đã thi đậu và trở thành đương triều tể tướng... “

Ta cho hắn một bạt tai, cắt ngang lời hắn.

"Vậy ngươi có bao giờ mơ thấy phụ thân và ta đối xử tốt với ngươi như thế nào không? Tại sao ngươi lại giết ta?"

"Quỳnh Chi, đó không phải là sự thật, cầu xin ngươi cứu ta …”

Cứu? Không có khả năng.

Ta đổ một bình rượu lên người Tiêu Dương.

Thứ này sẽ khiến vết thương của hắn khó lành hơn.

Nó trà trộn vào mạch máu gây ra những cơn đau nhức đến không thể chịu nổi.

Khóc cha, khóc mẹ cũng vô ích.

Hắn nằm dưới chân ta, trên lưng đầy những vết máu gớm ghiếc.

"Không nên là như thế này. Ngươi đã từng thích ta nhiều như vậy, sao có thể làm tổn thương ta được."

Ta phỉ nhổ.

"Phi! Chính vì ta từng quá thích ngươi, vậy nên mới cảm thấy ghê tởm. "

"Tiêu Dương, lên đường sớm một chút, kiếp sau làm heo làm cẩu, đừng đến Chu gia.”

Ta kéo cổ áo, quay đầu không nhìn lại.

(Dịch/ Edit: Fb Kim Giai Linh Lung)



23.

Vào mùa xuân tháng ba, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Sau khi Trương gia sụp đổ, công việc kinh doanh của Chu gia càng trở nên khấm khá hơn.

Ta bận rộn ở xưởng rượu đến nỗi chân không chạm đất, cơm cũng chưa ăn.

Khi ta sắp ngất đi vì đói thì chợt ngửi thấy một mùi thơm.

Tống Vũ mang theo gà quay bước vào.

Anh chàng này thỉnh thoảng lại đến uống rượu.

Còn đặc biệt chọn những loại đắt tiền nhất.

Tức quá! Ăn xong miệng dầu bóng nhẫy, ta nói đùa:

"Phù Vân Xuân Dao ta mới nhưỡng ở chỗ Trưởng công chúa có rất nhiều, sao huynh không tới đó mà uống?”

Ta chưa quên.

Gia hỏa này là nam sủng của công chúa.

“Sao nàng cứ nhắc đến biểu tỷ của ta làm gì? Nàng ta đã có phò mã mà còn dưỡng một đống nam nhân, ta nhìn không vào mắt.”

“Ai đã có phò mã mà còn trộm dưỡng … khụ khụ …”

Ta suýt chút nữa thì nghẹn đùi gà.

"Cái gì? Huynh nói Trưởng công chúa là biểu tỷ của huynh?”

"Suỵt! Là họ hàng xa. Ta không muốn để người khác biết mối quan hệ này, tránh họ cho rằng ta dựa vào nàng ta để thượng vị."

"Ta muốn dựa vào năng lực của chính mình để trở thành thừa tướng của Đại Lý.”

"Hóa ra là biểu đệ, không phải nam sủng."

Ta buột miệng nói ra.

Mặt Tống Vũ đỏ bừng:

"Chu Quỳnh Chi, đừng nói là nàng cho rằng ta là nam sủng của công chúa nên mới phớt lờ lời đề nghị của ta hết lần này đến lần khác đấy nhé?”



Ta cắn một cánh gà để che đậy sự bối rối của bản thân.

Hắn tức giận:

“Khó trách ta đưa lăng la tơ lụa, trân châu mã não, nàng đều sợ hãi tránh xa, xem ta như hồng thủy mãnh thú, còn nói cái gì mà không dám đoạt người của Trưởng công chúa.”

Không phải! Do hắn trì độn, sao có thể trách ta được.

Nhìn dáng vẻ giận dữ của Tống Vũ vẫn đĩnh bạt tuấn tiếu như vậy*.

(*cao ráo, đẹp trai)

Ta kéo tay hắn.

"Đừng tức giận, từ giờ trở đi, nếu huynh cho ta vàng bạc, đồ trang sức, nhà cửa, ruộng vườn, ta đều thu hết, như vậy đã được chưa?”

"Là nàng nói đấy nhé! Bản công tử thích phá án, phiền phức nhất là mấy thứ tục vật đó. Từ nay trở đi, toàn bộ kho báu và chứng thư đất đai trong nhà đều giao cho nàng hết."

“Được, được!”

Nữ thương nhân yêu bạc, nhưng vẫn có người thích.

Tống Vũ lau vết dầu mỡ trên khóe miệng ta rồi cúi người hôn xuống.

Sau đó còn chưa đã hèm mà nói.

“Ăn cái gì cũng tùy tiện nhếch nhác như vậy, để ta giúp nàng lau.”

“???”

Được tiện nghi mà còn khoe mẽ?

Ta tức giận đến mức cầm xương gà vừa ăn xong đuổi theo hắn.

Những bông hoa đào nối tiếp nhau rơi xuống.

Thiếu niên vui cười chạy vội.

Ta đuổi theo hắn, Phú Quý đuổi cái xương gà.

Bức tranh hài hòa và đẹp đẽ này có lẽ chính là cuộc sống êm đềm mà ta mong muốn.

(Hoàn thành)