Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 49: Tề vũ



Ma Đô là nơi phồn hoa nhất cả nước, quy tụ vô số xí nghiệp cùng tập đoàn, nên hiển nhiên cũng sẽ tồn tại không ít tổ chức bí mật cùng những kiểu giải trí dùng để mua vui cho người giàu có.

Trong đó, nổi tiếng nhất cũng chỉ có thể là sàn đấu dưới tầng hầm ngầm của quảng trường trung ương.

Ở đây, mỗi ngày đều sẽ có hàng ngàn người ra vào, cùng với gần trăm trận đấu lớn nhỏ, thu hút lượng lớn người đến đặt cược.

Sau khi bỏ ra 1 vạn làm thẻ hội viên, Hạ Đồng liền hạ thấp mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bước vào trong.

Lần này, cô đến đây là để tìm một người.

Hạ Đồng vẫn còn nhớ rất rõ, ở kiếp trước, lần đầu tiên bản thân gặp đối phương chính là vào khoảng hai năm sau. Khi đó, đối phương đã là người đi theo bên cạnh Cố Thiên Thừa, làm việc cho hắn và Tô Sở Sở.

Mà việc đối phương trước kia đã từng làm tuyển thủ quyền anh trong sàn đấu chợ đen, cô cũng chỉ là trong lúc tình cờ mới nghe thấy được.

"Bây giờ là hai năm trước, thời gian vẫn còn hơi sớm, tính theo tuổi tác, cậu ta nói không chừng vẫn còn đang đi học, cũng không biết là đã đến đây thi đấu chưa..."

Trong lòng không nắm chắc, Hạ Đồng cũng chỉ có thể chen lấn xuyên qua đám người, đưa mắt tìm kiếm trên những võ đài lân cận, muốn tìm ra bóng người nào đó trùng lập với ký ức.

Đừng hỏi cô tại sao lại đi tìm kẻ làm tay sai cho Cố Thiên Thừa ở kiếp trước.

Bởi vì nếu không có đối phương nhắm mắt bỏ qua, nhiều lần trợ giúp, kiếp trước cô cũng không có khả năng sống được lâu như vậy.

Còn nhớ, ngày cô bị Cố Thiên Thừa tự tay trấn nước, đối phương chính là người duy nhất bất chấp hết thảy xông đến cứu cô, đứng ra ngăn cản bọn họ. Cuối cùng lại dẫn tới họa sát thân, phải chôn thây nơi biển cả giống như cô...

Ở trong mắt Hạ Đồng, kẻ này là một người có thực lực, có quy tắc, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng cùng lập trường của mình.

Có thể giúp cô làm được rất nhiều việc...

"Sàn đấu thứ 12, tuyển thủ quyền anh Tề Vũ giành chiến thắng!"

Tiếng gào vang vọng toàn trường, có thể nói là đinh tai nhức óc, khiến Hạ Đồng không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Tề Vũ sao...

Thì ra, cậu thật sự đang ở đây.

- --------------------------

"Tề Vũ, hôm nay cậu biểu hiện tốt lắm, không ngờ được đối thủ nhìn xem lớn tuổi, nhưng thể phách vẫn còn tốt như vậy, suýt chút liền thua trong gang tấc rồi, may mà cậu phản ứng nhanh, kịp đỡ chiêu đó."

"Ông chủ rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của cậu, nên ngoại trừ phí ra sân như đã thỏa thuận trước, ông ấy sẽ cho cậu thêm 200 làm tiền thưởng thêm, cầm lấy đi mua thuốc bôi đi."

Nghe thấy tiếng nói chuyện luyên thuyên không ngừng của tên đàn ông cơ bắp bên cạnh, thanh niên từ đầu tới cuối đều chỉ cúi đầu không nói gì, yên lặng phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn với máu.

Mãi cho đến khi đối phương móc ra một tờ 200 nguyên nhét vào tay cậu, cậu rốt cuộc mới có chút phản ứng:"Cảm tạ."

Thanh niên tên gọi Tề Vũ, năm nay 18 tuổi, có một vóc người vô cùng cao lớn, chí ít cũng có 1m8 trở lên. Tóc để húi cua, tôn lên từng đường nét cương nghị trên mặt. Tuy rằng không quá xuất sắc, nhưng cũng có thể xem như là soái khí, ưa nhìn.

Chỉ là, bây giờ đây, gương mặt dương quang vẫn còn vương lại đôi nét trẻ con này cũng đã tràn đầy tối tăm cùng mỏi mệt. Khắp nơi đều loang lổ vết bầm, gần như là không có một chỗ lành lặn.

Vết thương mới nhất là nằm ở má trái, có chút sưng phù như bị người đấm mạnh vào. Khóe môi cũng có điểm nứt ra, hơi hơi rướm máu.

Dùng tay lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, cũng không đi xa, Tề Vũ liền đi đến trong một góc khuất bên cạnh sàn đấu, bắt đầu như hổ đói, xử lý thức ăn cùng nước uống đặt trong chiếc mâm lớn đã chuẩn bị sẵn.

Thức ăn này có một phần là do quản lý chuẩn bị, cũng có một phần là do cổ động viên...cũng tức là người đặt cược 'thưởng' cho cậu.

Ngay khi Tề Vũ đang chăm chú ăn, thì bỗng dưng, một bàn tay có chút nhỏ nhắn cũng liền đã vươn tới, đặt vào trong mâm thức ăn của cậu thứ gì đó.

Tề Vũ có thể khẳng định, đây chính là bàn tay đẹp nhất mà bản thân từng nhìn thấy. Mỗi một bộ vị đều tinh xảo, mượt mà, khiến người ta không khó để đoán được, chủ nhân của đôi tay này khẳng định sẽ là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.

Chỉ có điều, bởi vì vừa mệt vừa đói, nên ánh mắt cũng chỉ ngưng lại trong giây lát, Tề Vũ liền đã vứt bỏ những tạp niệm này ra khỏi đầu, cầm lấy cái bánh bao mà đối phương vừa đặt xuống.

Nhưng chỉ vừa cắn xuống một miếng, ánh mắt Tề Vũ liền đã lập tức bị đồ vật đặt dưới chiếc bánh bao kia hấp dẫn.

Nhãn thần hơi hơi cứng lại, cậu liền máy móc đem thứ đó cầm lên, bàn tay cũng có chút phát run...

Tiền, thứ mà cậu cần nhất bây giờ. Thậm chí có thể vì nó mà lựa chọn thôi học, đến nơi quỷ quái này làm việc, mỗi ngày đều mang đầy thương tích, đem mạng sống ra mạo hiểm, không biết ngày nào chính mình sẽ chết trên sàn đấu.

Chỉ có điều, mặc dù bởi vì trọng lượng của gói giấy này mà cảm thấy kích động, nhưng Tề Vũ cũng không đến mức bị tiền làm lu mờ lý trí, choáng váng đầu óc.

Bàn tay cậu siết chặt, đến tận giây phút này rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu nhìn lên, xem xem người đang ngồi trước mặt mình là ai.

"Tề Vũ, học sinh chưa tốt nghiệp cấp ba, gia cảnh nghèo khó, có một người cha là côn đồ đã ngồi tù từ mười lăm năm về trước, ngoại ra, còn có một người mẹ hai mắt mù lòa bị khối u não, có thể chuyển sang giai đoạn cuối bất kì lúc nào, nên đang cần gấp tiền để phẫu thuật..."

Lý lịch của bản thân không phải là chuyện bí mật gì, chỉ cần dụng tâm một chút là sẽ điều tra được, nên Tề Vũ cũng không tỏ vẻ bất ngờ khi thấy Hạ Đồng biết được việc này.

"Thấy số tiền trong tay cậu sao? Đó là 1 vạn nguyên, đủ để cậu chi trả được nửa tháng tiền viện phí cùng thuốc men cho mẹ..."

"Cô muốn gì?" Mặc dù tuổi đời còn nhỏ, nhưng cũng đã sớm trải qua xã hội đánh đập, Tề Vũ so với ai khác lại càng hiểu rõ đạo lý trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí.

Nhìn ra sự cảnh giác của Tề Vũ, Hạ Đồng cũng không trách, mà chỉ một năm một mười nói ra:"Đừng sợ, tôi chỉ là cảm thấy năng lực của cậu không tồi, muốn mời cậu đến làm việc cho tôi thôi."

"Đổi lại, tôi sẽ trả hết tiền vi phạm hợp đồng giúp cậu, để cậu triệt để rời khỏi nơi này. Ngoài ra, tiền viện phí của mẹ cậu, tôi cũng sẽ chi trả..."

"Tiền lương một tháng 3 vạn, gấp 3 lần số tiền mà cậu phải liều mạng mới có thể kiếm được ở đây."

Phúc lợi Hạ Đồng đưa ra hấp dẫn sao? Đương nhiên là rất hấp dẫn, chí ít, Tề Vũ là khó lòng cự tuyệt được.

Nhưng trước hết, hắn vẫn phải nói ra ý nghĩ của mình:"Tôi có thể làm việc cho cô, nhưng với điều kiện, không giết người cướp của..."

"Không buôn lậu vũ khí, ma túy, không bắt cóc trẻ em."

**Chở nhỏ bạn đi chích HPV nên về trễ, hiện tại chỉ mới gõ được 1 chương rưỡi thôi. Nên xin phép mọi người cho ta nợ chương lại nhé, ngày mai ta sẽ đăng bù lại. •́‸ ก
— QUẢNG CÁO —