Nghỉ ngơi vài ngày ở nhà thì hiện tại Lam Ý cũng đã khoẻ hơn và bắt đầu cho công ty việc. " Đi thôi " Lam Ý vừa thay bộ đồ mà Hứa Vi đưa cho để đi theo làm việc. Công việc của Hứa Vi là một người mẫu nổi tiếng, thường xuất hiện trên bìa tạp chí hoặc là quảng cáo cho các sản phẩm trang sức. " Vi Vi chắc mình không làm được đâu " Lam Ý hơi lo lắng " Có mình ở đây rồi mà, yên tâm " Hứa Vi vừa nói vừa lái xe Khoảng 15p sau chiếc xe đã đậu trước toà nhà Osan " Đi thôi " Hứa Vi mở cửa xe bước ra " Để mình xách cho " Lam Ý dành lấy cái túi đồ nghề của Hứa Vi " Ra dáng quản lí của mình rồi đó " Hứa Vi cười nói Sau đó cả hai cùng đi vào trong thì có người đã đợi sẵn để đưa họ đến địa điểm chụp hình. " Hứa Vi đến rồi à " người lên tiếng là chị Lư phụ trách quản lí công việc ngày hôm nay " Chào chị Lư, giới thiệu với chị đây là Lam Ý trợ lí mới của em " Hứa Vi như tạo cơ hội cho Lam Ý Lam Ý cũng hiểu được ý tốt của bạn mình nên cố gắng dành lấy cơ hội liền: " Chào chị Lư " " Chào em " Chị Lư tên đầy đủ là Lư Nhiên, cô là vợ của chủ tịch công ty Sở thị cũng tức là chủ của toà nhà Osan này. " Vậy em đi chuẩn bị đây " Hứa Vi kéo tay làm ý vào phòng thay đồ Lư Nhiên thì vẫn còn mơ hồ khi thấy Lam Ý bởi nhìn Lam Ý rất giống ai đó mà cô không tày nào nhớ được. . Truyện Đoản Văn" Mấy cái này mình không biết làm " Lam Ý cầm dụng cụ makeup trên tay " Mình tự làm được rồi " " Cậu không có thợ hả? " Lam Ý thắc mắc không phải diễn viên nổi tiếng, hay người mẫu gì đó luôn có người đi theo hỗ trợ hay sao. " Mình không muốn với cả mình không tin tưởng họ " " Vậy cậu tin tưởng mình? " " Đúng rồi " Mãi một lúc sau Hứa Vi cũng chuẩn bị xong liền đi ra ngoài: " Tôi xong rồi " " Hứa Vi xong rồi à, vậy lại chụp thử xem hợp không? " người thợ chụp nói " Được " Hứa Vi đi lại chỗ chụp còn Lam Ý thì kiếm chỗ ngồi nghỉ: " Chào cô " người đàn ông nào đó xuất hiện kế bên Lam Ý " Chào anh " Lam Ý vì phép lịch sự nên cũng chào lại " Cô tên gì? " " Tôi tên Lam Ý " người đàn ông này là ai mà khi mới lần đầu gặp đã hỏi thẳng tên như vậy làm Lam Ý có hơi lo lắng " Cô có ba mẹ không? " người đàn ông kia không giấu được sự hấp tấp Lam Ý càng ngày càng sợ hơn khi người này lại hỏi đến ba mẹ cô. " Tôi không có ba mẹ, từ nhỏ sống ở cô nhi viện " Lam Ý cố gượng cười nói " Giống, quả thật rất giống " người đàn ông kia liên tục nói " Gì cơ? " Lam Ý nghe không hiểu gì cả. " Tôi biết khi tôi nói ra điều này cô sẽ bị sốc nhưng cô cần phải biết " "... " " Có thể cô chính là em gái thất lạc của tôi " người đàn ông kia trực tiếp đánh thẳng vào vấn đề Nhớ lại ít phút trước khi Lư Nhiên cuối cùng cũng nhớ ra mình thấy Lam Ý rất giống ai thì liền thông báo cho chồng mình: " Alo Niên " " Có chuyện gì vậy? " Sở Hựu Niên bên đây đang làm việc " Em thấy một người rất giống mẹ " " Em nói gì cơ? " Sở Hựu Niên kích động " Anh có thể đến đây xem, em đang ở tầng 16 " Lưu Nhiên biết chồng mình bấy lâu luôn tìm kiếm đứa em gái thất lạc nên cô cũng luôn âm thầm giúp đỡ chồng mình nghe ngóng. Quay lại hiện tại " Cô có kĩ vật gì từ nhỏ không? " " Tôi có một sợi dây chuyền mặc ngọc " Lam Ý nhớ ra được sợi dây chuyền đã cũ kia " Có thể cho tôi xem không? " Sở Hựu Niên đã có thể chắc chắn " Được chứ " Lam Ý đưa tay vào túi xách lấy ra sợi dây chuyền, vì là vật quan trọng nên cô luôn bảo quản bên mình. " Em gái, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi " Sở Hựu Niên cầm sợi dây chuyền trên tay bật khóc. Lam Ý bị dẫn đi từ bất ngờ này cho đến bất ngờ khác vẫn không thể tin được khi sống lại lại có thể tìm được gia đình. " Sao rồi anh? " Lư Nhiên nãy giờ chứng kiến tất cả nhưng chỉ đứng một bên nhìn. " Là con bé " Sở Hựu Niên vui mừng nắm tay vợ mình nói hạnh phúc.