Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 54: Phiên ngoại 2



Gặp lại Bùi Xuyên lần nữa là khi sắp bước sang mùa hè, cũng không biết ngày đó Hứa Nhượng phát điên cái gì, khăng khăng đòi dẫn Bạch Ly đi công viên giải trí chơi.

Cô có tiền sử bị bệnh tim, cô không thể chơi được rất nhiều trò, cho nên cô không thích đi đến những nơi như công viên giải trí.

Ngày đó Hứa Nhượng chỉ thuận miệng hỏi, hỏi cô đã đến đó bao giờ chưa, Bạch ly nói chưa, có đi thì cũng đi cùng trường cấp 3

Nhưng cô chỉ đứng ở bên cạnh xem các bạn học chơi.

Sân công viên giải trí không có cây cối, chỉ có thể phơi mình dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ánh nắng cuối tháng năm vốn đã rất độc.

Bạch Ly thật sự không nhịn được, quay đầu lại nói với Hứa Nhượng: “A Nhượng.”

“Hửm?”

“Em muốn ăn một que kem.”

“…..” Hứa Nhượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: “Em hết chưa?”

“Đã là ngày cuối cùng rồi, ăn một cây kem cũng không có vấn đề gì lớn.” Bạch Ly không hề nghĩ tới lại có một ngày mình bị Hứa Nhượng quản nghiêm như vậy.

Trước kia sức khỏe của cô vốn không được tốt lắm, mỗi ngày Thẩm Thanh Dữ đều dặn đi dặn lại, bản thân Bạch Ly cũng rất tự giác, không nghĩ tới Hứa Nhượng lại còn quản cô gắt gao hơn.

Hoàn toàn không thể chịu được nữa.

Hứa Nhượng cầm tập giấy, duỗi tay ra che ánh nắng mặt trời cho Bạch Ly, anh nhìn cửa hàng phía trước: “Chúng ta đi nghỉ ngơi một lúc, sau đó thì đi ăn cơm tối luôn.”

Tóm lại chính là không cho cô ăn đồ lạnh.

Bạch Ly: …….

Bạch Ly nhìn cửa hàng kem cách đó không xa, có một đôi tình nhân nhỏ đang đứng ở cửa sổ bán hàng, anh anh em em.

“Anh nhìn người ta…”

Nhìn nhà người ta thật tốt, bạn trai mua kem cho ăn.

Bạch Ly còn chưa nói xong, người đàn ông bên kia như là cảm nhận được điều gì đó, quay đầu về phía Bạch Ly và Hứa Nhượng.

Khoảnh khắc đó ánh mắt của mấy người chạm nhau, cả ba người đều hơi sửng sốt một chút.

Đương nhiên người con gái cũng cảm nhận được điều bất thường của bạn trai mình, quay đầu nhìn về phía bên này

Cứ im lặng vài giây như vậy.

Đã lâu rồi Bùi Xuyên không nhìn thấy Bạch Ly, từ sau khi cô chuyển nhà thì hai người bọn lại mất liên lạc lần nữa.

Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng  không thân thiết đến mức phải giữ liên lạc như Hứa Nhượng và Bạch Ly, mặc dù có chuyện gì đi nữa thì hai người bọn họ vòng đi vòng lại cũng vẫn đều ở bên nhau.

Vốn dĩ anh ta và Bạch Ly không liên quan nhiều đến nhau như vậy, nếu không phải lúc đó sống ở đối diện nhà nhau, nếu không phải lúc đó anh ta chủ động giúp Bạch Ly làm mấy việc kia, giữa bọn họ cũng sẽ không có quan hệ gì.

Dựa theo lời bạn bè nói, toàn bộ đều là Bùi Xuyên nhiệt tình thôi

Mạt Lệ nhìn Bùi Xuyên, cắn một miếng kem trên tay, cô ấy cười hỏi: “Khụ, bạch nguyệt quang(*) của anh hả?”

(*) Bạch nguyệt quang: Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

Mạt Lệ đã từng xem ảnh của Bạch Ly, trên cuốn sổ tay tốt nghiệp ở nhà, lúc đó cô ấy buồn chán nên nhìn chơi, nhìn thấy Bạch Ly, cô ấy nói với Bùi Xuyên: “Cô gái này thật xinh đẹp.”

“Mối tình đầu của anh.” Bùi Xuyên nhìn thoáng qua.

Mạt Lệ: ………

“Có thể theo đuổi được cô gái xinh đẹp như vậy cũng là vinh hạnh của anh.”

Lúc Mạt Lệ nói chuyện, Bạch Ly và Hứa Nhượng đã đi tới, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, trên ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn.

“Bạch Ly, đã lâu không gặp.” Bùi Xuyên nhìn thấy cô đi tới, mở miệng trước.

Bạch Ly nhìn cô gái đứng ở bên cạnh Bùi Xuyên, khuôn mặt của cô gái rất dịu dàng, khác hoàn toàn với Bạch Ly, cũng khác hoàn toàn với Trần Chiêu.

“Tôi và A Ly định đi ăn cơm, nếu trùng hợp như vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Hứa Nhượng nói.

Bùi Xuyên nhìn Mạt Lệ, ngước mắt lên giới thiệu với bọn họ.

“Bạn gái tôi.” Khóe miệng của Bùi Xuyên hơi cong lên: “Mạt Lệ.”

Mạt Lệ vừa mới cắn miếng kem tiếp theo, nhìn thấy Bạch Ly thèm ăn muốn chết, tay trái cô cầm kem, duỗi tay phải ra nói với Bạch Ly: “Xin chào nha, có thể gọi tôi là quả vải.”

“Rất đáng yêu.” Bạch Ly nói, quay đầu lại nhìn Bùi Xuyên: “Tìm được bạn gái đáng yêu như vậy ở đâu thế?”

“Là tại anh ấy vận may tốt.” Mạt Lệ nói: “Nếu không trước kia làm sao có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như cô vậy?”

Bạch Ly: …  

Nhất thời không trả lời được, vậy mà cô gái này cái gì cũng đều biết, biết cô và Bùi Xuyên có một đoạn thời gian như vậy, thế nhưng cũng không phản ứng kỳ lạ.

Xem ra lần này Bùi Xuyên thật sự đã gặp được định mệnh của mình.

Hai đương sự Bạch Ly và Bùi Xuyên vẫn chưa trả lời, trái lại Hứa Nhượng đã duỗi tay ôm lấy eo của Bạch Ly.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mang theo vài phần hứng thú trêu chọc, anh nói: “Bùi Xuyên theo đuổi A Ly, chuyện này…..”

Bùi Xuyên nhướng mày, thật ra anh ta cũng rất mong chờ câu trả lời của Hứa Nhượng, dù sao thì hai người bọn họ cũng từng là tình địch…

“Dù sao cũng chỉ là A Ly nhất thời mềm lòng nên mới đồng ý với cậu.” Hứa Nhượng cười nhạo: “Ngoài tôi, làm gì có ai theo đuổi được.”

Bùi Xuyên:…..

Anh ta không cam lòng yếu thế, nói với Hứa Nhượng một câu: “Nhiều người theo đuổi như vậy, năm đó cậu cũng không theo đuổi”

Tay Hứa Nhượng ôm Bạch Ly siết chặt một chút: “Nhưng bây giờ cô ấy là vợ của tôi.”

Mạt Lệ và Bạch Ly ở bên cạnh nghe hai người liên tục tranh cãi.

Bạch Ly: “Hai người thật là ấu trĩ.”

Mạt Lệ: “Nếu không hai người đánh nhau một trận ở chỗ này đi?”

Bùi Xuyên duỗi tay lấy que kem trên tay Mạt Lệ đi, rũ mắt nhìn cô ấy: “Em có thể nói điều gì tốt đẹp không?”

“Em nhìn bộ dạng này của anh có thể đánh thắng được Hứa Nhượng không?”

Mạt Lệ lắc đầu.

“Vậy sao em lại để cho người khác bắt nạt bạn trai em?” Bùi Xuyên tiếp tục hỏi.

Mạt Lệ nhìn Bùi Xuyên vẫn chưa trả lại kem cho mình, lập tức nóng nảy, cô ấy nói: “Đó không phải bởi vì thường ngày anh bắt nạt em sao?”

“Quả báo, quả báo.”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, Hứa Nhượng cúi đầu nhìn Bạch Ly, hỏi cô: “Em vừa mới nói anh ấu trĩ?”

Bạch Ly chớp mắt: “Không phải sao?”

Cứ muốn tranh cãi, phân thắng thua.

Hứa Nhượng kêu lên một tiếng: “Em đây là không hiểu ham muốn thắng thua của đàn ông.”

Bạch Ly: “…… Được rồi.”

“Vậy tối nay anh và Bùi Xuyên đấu đi.”

Vẫn luôn đứng ở chỗ này nói chuyện, không kịp đi vào trong quán, Mạt Lệ đói tới mức bụng kêu ùng ục.

Cuối cùng bọn họ chọn một quán đồ ăn yên tĩnh của Việt Nam, vị trí ở trong góc không có người nào đến quấy rầy, ngồi trò chuyện tự nhiên.

Vừa mới ngồi xuống không lâu, Hứa Nhượng đi vào nhà vệ sinh, còn Mạt Lệ lại lấy cớ rời khỏi bàn đi hỏi chuyện ở quầy lễ tân.

Chỉ còn lại hai người Bạch Ly và Bùi Xuyên.

Không thể nói rằng không có chút xấu hổ nào, kết thúc cuộc trò chuyện lần trước không được xem như là tốt, Bùi Xuyên có chút áy náy với Bạch Ly, đương nhiên Bạch Ly cũng có chút áy náy với Bùi Xuyên.

Ngón tay cô vuốt nhẹ thành cốc, rũ mắt nhìn thấy tin nhắn của Hứa Nhượng gửi đến.

[ Hứa Nhượng ]: Em nói chuyện với cậu ta đi.

Bạch Ly biết vừa rồi Hứa Nhượng cố ý đi vệ sinh.

Cô khẽ thở dài, ngước mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Đã lâu không gặp, thế nhưng cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.”

Bùi Xuyên nhấp một ngụm trà chanh thảo, nói: “Tôi cũng vậy.”

“Lần trước nói chuyện đến đâu rồi?”

“Lần trước…” Bùi Xuyên khẽ nhíu mày: “Lần trước đã là chuyện rất lâu của trước kia rồi.”

“Ha ha ha cũng đúng.” Bạch Ly nói: “Đã qua lâu rồi, làm sao có thể nhớ rõ được.”

“Nhưng hai người kia đã tạo cơ hội cho chúng ta như vậy, có lẽ chúng ta không nên phụ sự kỳ vọng của bọn họ.” Bùi Xuyên ra hiệu cho Bạch Ly ý bảo hai chỗ trống.

Ý đồ của hai người đó thật sự quá rõ ràng.

“Cậu và cô ấy tốt chứ?” Bạch Ly hỏi.

Thật ra cô cũng không có điều gì muốn hỏi, áy náy với Bùi Xuyên cơ bản đều phát sinh từ chuyện của anh ta và Trần Chiêu.

“Ừm, dự định năm sau kết hôn.” Lúc Bùi Xuyên nói những lời này, khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên.

Cuối cùng có thể kết hôn với người mình thích và ở bên nhau trọn đời mới là điều có ý nghĩa nhất.

“Vậy là tốt rồi.” Bỗng nhiên Bạch Ly cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tôi biết cậu đang lo lắng những điều gì.” Giọng Bùi Xuyên rất thoải mái: “Sau đó tôi cũng đã suy nghĩ lại, cũng cảm thấy lúc đó mình để Trần Chiêu không tìm cậu gây phiền phức nên đồng ý ở bên cô ta, đối với cậu mà nói thật ra cũng là một loại gánh nặng.”

Kiểu thích như vậy rất phiền toái.

“Lúc đó tôi cũng không suy nghĩ cẩn thận, còn tưởng rằng mình như vậy rất vị tha.”

Bạch Ly mím môi dưới không nói gì.

Vấn đề này trước đây cô vẫn luôn chôn giấu ở trong lòng, mặc dù không có phá vỡ, nhưng trong lòng Bạch Ly vẫn luôn có một rào cản.

“Nếu tình yêu của người khác lại trở thành gánh nặng của mình, vậy người được thích cũng rất bực bội.” Bùi Xuyên rũ mắt xuống: “Thật ra Trần Chiêu thích tôi cũng giống như vậy.”

Trần Chiêu thực sự thích anh ta, thích đến mức không từ thủ đoạn, thích đến nỗi làm anh ta hít thở không thông.

“Hai người chia tay bao lâu rồi?”

“Rất lâu rồi ” Bùi Xuyên nói: “Ngay từ đầu tôi cho rằng làm như vậy là giúp đỡ cậu, nhưng sau đó tôi lại thấy những chuyện Hứa Nhượng làm vì cậu, tôi nhìn thấy cậu đăng Weibo, nhìn thấy cuộc sống bình yên của cậu.”

“Không lâu sau thì tôi nói lời chia tay với Trần Chiêu.”

Vốn dĩ Bùi Xuyên không thích Trần Chiêu, rất nhanh chóng nói lời chia tay với cô ta cũng là bình thường.

Bùi Xuyên cúi đầu, cười khẽ một tiếng: “Thật ra tôi như vậy cũng rất quá đáng.”

Có lẽ anh ta cũng chỉ lợi dụng Trần Chiêu.

“Tình yêu chính là như vậy.”

“Muốn đánh giá ai đúng, ai sai là rất khó.” Bạch Ly nhẹ giọng nói.

“Trần Chiêu thích cậu, vốn dĩ không phải bình thường, ham muốn kiểm soát của cô ta làm cho thứ tình cảm này biến thành thứ rất khó hiểu, chính cậu cũng không làm gì sai.”

Mọi người đều ích kỷ, lúc nào cũng suy nghĩ đến lợi ích của bản thân.

Bạch Ly cũng thừa nhận mình rất ích kỷ, cho nên năm đó mới không nói rõ chuyện này với Bùi Xuyên, nếu cô sớm ngăn cản Bùi Xuyên và Trần Chiêu ở bên nhau một chút……

Có lẽ sẽ không giống như bây giờ.

“Đúng vậy.” Bùi Xuyên khẽ cười: “Không ai sai hoàn toàn, cũng không ai đúng hoàn toàn cả.”

“Nhưng bây giờ Trần Chiêu cũng không tốt, sau khi những chuyện trước đây giữa tôi và cô ta bị phanh phui, rất nhiều bạn học biết rõ chân tướng, mọi người đều là người hiểu lý lẽ, đều biết năm đó thật ra là Trần Chiêu khiêu khích cậu trước.”

“Sau này nhóm người chúng tôi cũng không có ai liên lạc với cô ta.”

Trần Chiêu cứ như vậy bị loại bỏ khỏi vòng tròn này, thanh danh của cô ta bị chính cô ta làm hỏng, Trần Chiêu không thích Bạch Ly, chuyện này vốn dĩ không có gì, nhưng mọi người đều nhìn thấy cô ta vì lợi ích của bản thân vậy mà đi xúc phạm người khác, hơn nữa ngay từ đầu vốn dĩ chính cô ta là người làm sai.

Sau đó không có ai để ý tới Trần Chiêu.

Bạch Ly nghe anh ta nói xong, tảng đá trong mình như được truốt xuống, cô cầm cái cốc, nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Cô gái kia cũng rất phù hợp với cậu.”

“Ừ.”

Vậy chuyện này đến đây là kết thúc, cô không cần biết quá nhiều.

Ngay từ đầu thì Bạch Ly cũng cảm nhận được, bởi vì giữa Mạt Lệ và Bùi Xuyên không có bí mật, Mạt Lệ biết tất cả mọi chuyện của Bùi Xuyên, cô ấy biết tất cả mọi chuyện mà vẫn ngọt ngào với cậu ta như vậy, hơn nữa không hề để tâm đến sự tồn tại của Bạch Ly.

Bạch Ly biết, Mạt Lệ hoàn toàn tin tưởng Bùi Xuyên.

Bọn họ là người yêu, những lúc khó khăn nhất phải thẳng thắn, thành khẩn với nhau.

Hứa Nhượng vào trong phòng vệ sinh gần hai mươi phút mới quay lại, mặc dù Bạch Ly biết anh vì cho cô và Bùi Xuyên thời gian, nhưng Bạch Ly vẫn không sợ chết mà nói đùa một câu.

“Lâu như vậy? Thận không được à?”

Hứa Nhượng:?

Anh có được hay không cô còn không biết sao?

Mạt Lệ nhìn thấy Hứa Nhượng quay lại vừa mới ngồi vào chỗ, thì cô ấy cũng đi tới, còn giả vờ oán trách: “Vừa rồi em đi hỏi đổi điểm, nhưng nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân vậy mà không biết trung tâm mua sắm có hoạt động này……….”

Ai cũng biết bọn họ đang nói dối, nhưng không ai vạch trần lời nói dối đó cả.

Sau bữa cơm tối, bọn họ đứng ở cửa nói lời tạm biệt, nói nếu như lần sau lại có cơ hội thì sẽ tụ họp.

Sau khi Bùi Xuyên và Mạt Lệ rời đi, bỗng nhiên Bạch Ly lại thở dài, rồi quay lại nói với Hứa Nhượng: “Thật tốt, lại giải quyết được một nỗi băn khoăn.”

“Nói thế nào rồi?”

Thật ra Hứa Nhượng cũng biết chuyện năm đó, trước kia Bạch Ly cũng từng nhắc qua với anh, nhiều lần Bạch Ly do dự không biết có nên chủ động đi tìm Bùi Xuyên hay không.

Nhưng Hứa Nhượng nói, đây là lựa chọn của bản thân Bùi Xuyên, cậu ta sẽ không ngu xuẩn đến mức giao hạnh phúc của mình vào tay người khác, cô chủ động can thiệp chỉ lại càng thêm xấu hổ mà thôi.

Còn không bằng đợi sau này có cơ hội, nói không chừng có thể gặp được ở đâu đó, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Hôm nay chính là như vậy.

“Không biết tại sao, nhìn thấy Bùi Xuyên không ở bên Trần Chiêu, sau khi thấy kết quả cuối cùng, em thấy rất an tâm.”

Cô giơ tay chọc chọc vào trái tim mình: “Còn cảm thấy ấm áp.”

Hứa Nhượng cười, duỗi tay véo nhẹ mặt của cô một cái: “Thật ra rất đơn giản.”

“Bởi vì em hy vọng cậu ta có hạnh phúc.”

“Không đơn giản là như vậy.” Hứa Nhượng nói, cúi đầu xuống nhìn cô: “Là bởi vì chính em thấy hạnh phúc, cho nên em mới hy vọng người khác cũng sẽ cảm nhận được điều tốt đẹp giống vậy.”

Bạch Ly hơi sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu lời của Hứa Nhượng nói có ý nghĩa gì.

Giống như sau khi ăn một đồ ăn ngon, muốn nói cho người khác biết cái này ăn rất ngon, không thể chờ đợi được muốn cho người khác cảm nhận độ ngon của nó.

Bản thân cô cũng biết khi được ai đó yêu là hạnh phúc như thế nào, cho nên cũng hy vọng người khác có thể cảm nhận được điều tốt đẹp giống vậy.

Sau khi Bạch Ly phản ứng lại, cô nhìn Hứa Nhượng rồi nói: “Anh hiểu được đạo lý này từ khi nào vậy?”

“……Thật ra không phải anh nói.”

“Vậy ai nói?”

“Tống Cảnh Thước.” Hứa Nhượng xoa mũi: “Bởi vì gần đây hai người già bọn anh thúc dục An Tai ổn định sớm một chút, đừng phóng túng ở bên ngoài nữa.”

Lúc còn trẻ cảm thấy lêu lổng ở bên ngoài rất thú vị, sau này mới biết có phải một người bầu bạn bên cạnh thực sự, đó mới là chốn về thực sự.

“Anh là người thúc giục nhiều nhất.”

“Dạ, cho nên gần đây anh bắt đầu làm ông tơ? Mỗi ngày đều thúc giục người khác.” Bạch Ly cười ra tiếng.

“Tống Cảnh Thước nói bởi vì quá hạnh phúc, cho nên mới hy vọng những người ở bên cạnh mình cũng được hạnh phúc giống như mình.”

“Phì.” Bạch Ly nhìn con đường phía trước, lặng lẽ nắm lấy tay của Hứa Nhượng: “Thật ra cũng đúng.”

Cô cảm nhận được hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, trái tim như được lấp đầy.

“Hy vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc.”

“Ừ.” Hứa Nhượng cúi đầu trả lời.

Vài giây sau, anh nói thêm một câu: “Giống như chúng ta.” 

Anh đã từng không cảm nhận được hạnh phúc, cũng không quá coi trọng tâm trạng này, nhưng sau này Hứa Nhượng cũng hiểu được.

Con người thật sự sẽ không thể khống chế được mà chạy về phía người mình yêu, họ đều khát vọng yêu và được yêu.

Khá tốt.

Bây giờ cũng chưa tính là quá muộn.

Hứa Nhượng nắm tay cô, bất ngờ nói với cô một câu: “Anh yêu em.”

‘Vâng.”

“Em cũng vậy.”