Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 55: Phiên ngoại 3



Năm thứ tư sau khi Hứa Nhượng và Bạch Ly kết hôn.

Hai cô gái nhỏ nhà bên cạnh đều đã tung ta tung tăng đi mua kẹo ăn được, ngay cả Tiền Nhược Lâm và Lâm Hạo sau đó cũng đuổi kịp, sinh được một cậu con trai.

Bạn bè xung quanh lần lượt kết hôn rồi sinh con, chỉ có Hứa Nhượng và Bạch Ly vẫn không có chút động tĩnh nào.

Khi cầm bản kết quả kiểm tra mới nhất trên tay, bỗng nhiên Bạch Ly cảm thán một câu: “Thời gian trôi thật nhanh.” 

“Lúc em vừa mới quen mọi người, lúc đó em mới mười mấy tuổi, khi đó bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ, không nghĩ tới nhanh như vậy nhóm người chúng ta đã kết hôn sinh con.”

Hứa Nhượng cúi đầu thuận tay nhận lấy đồ trên tay của cô: “Ừ, cũng đến lượt chúng ta.”

“Lần này, anh trai nói như thế nào?”

Quan hệ của Thẩm Thanh Dữ và Hứa Nhượng đã được cải thiện, trước kia thật ra Thẩm Thanh Dữ cũng không quá thích Hứa Nhượng lắm, cảm thấy những tổn thương của Bạch Ly là do anh gây ra nên mới không thích.

“Hả?” 

“Anh ấy nói mấy năm nay cơ thể của em đã bình phục rất tốt, có thể cân nhắc chuyện sinh em bé.”

Hứa Nhượng cười, ôm lấy eo cô, nói nhỏ: “Em muốn chúng ta có con trai hay con gái?”

“…..Hừm, vấn này rất khó.” Bạch Ly nói: “Dù sao thì bọn nhỏ cũng đều đáng yêu, trước kia lúc nhìn thấy con gái của Trình Chi và Lục Dao em cảm thấy con gái rất đáng yêu, nhưng bây giờ nhìn thấy con trai nhà Tiền Nhược Lâm, lại cảm thấy con trai cũng không tệ.”

Bọn họ có con khá muộn, thật ra cũng khá tốt, có thể tham khảo những người đi trước.

“Thực lòng thì muốn cả hai.” Bạch Ly thở dài 

Bước chân của Hứa Nhượng hơi dừng lại một chút, tay anh đặt ở trên đầu Bạch Ly, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến cho người ta an tâm.

“Chúng ta chỉ cần một đứa là đủ rồi.”

Bạch Ly biết thật ra Hứa Nhượng không phải không muốn nuôi hai đứa, đương nhiên mọi người đều mong có hai bé con, một trai, một gái, chỉ là cơ thể của cô không được tốt lắm, lần này dự định muốn có một bé thôi mà cũng phải chăm sóc cơ thể rất lâu.

Đương nhiên Hứa Nhượng không thể để cô chịu khổ thêm lần nữa.

Lúc bọn họ vừa mới ở bên nhau không lâu, thật ra hai người vẫn rất chú ý đến biện pháp tránh thai, nhưng cho dù biện pháp nào thì cũng không thể đạt hiệu quả tránh thai 100%, thậm chí còn có một thời gian Hứa Nhượng từng nhắc đến chuyên đi thắt ống dẫn tinh.

Anh không thể để Bạch Ly đi làm mấy loại phẫu thuật này, tần suất mỗi lần hai người làm lại rất cao, tỷ lệ mang thai ngoài ý muốn cũng sẽ tăng lên.

Cũng may bây giờ cuối cùng cơ thể cũng tốt lên, cuối cùng bọn họ có thể chuẩn bị chuyện sinh em bé.

Mười ngón tay của Bạch Ly và Hứa Nhượng đan vào nhau, tay còn lại nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhỏ của mình, cô híp mắt nói: “Tưởng tượng đến sau này có một bảo bối nhỏ ở ở đây, cảm giác rất thần kỳ.”

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình nắm tay người mình yêu cùng nhau thảo luận xem thích con trai hay là con gái.

Hứa Nhượng cũng giống như vậy.

Bọn họ đều từng phiêu bạt khắp nơi, cảm thấy mình sẽ không bao giờ được sống cuộc sống như những người bình thường.

Nhưng lại may mắn gặp được đối phương, tự cứu mình ra khỏi hoàn cảnh tăm tối đó.

——————–

Tháng mười một.

Nhiệt độ ở Nam Thành đã bắt đầu giảm mạnh, thành phố này luôn không có mùa thu, mùa thu luôn ngắn ngủi.

Bạch Ly ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, tay đặt ở trên bụng nhỏ hơi nhô lên, sau những nỗ lực không ngừng của cô và Hứa Nhượng, cuối cùng mấy tháng trước cũng có một bảo bảo.

Lúc cầm que thử thai hai vạch trên tay, Bạch Ly nhìn thấy vẻ mặt mà từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy của Hứa Nhượng.

Cô đang xem một bộ phim truyền hình vô vị thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn Hứa Nhượng gửi đến.

[ Vợ ơi, em muốn ăn gì?]

Bạch Ly suy nghĩ hồi lâu, trong đầu cũng không nghĩ ra món gì, cuối cùng chỉ có thể trả lời Hứa Nhượng một tin: [ Em không biết. ]

Dạo này cô không thèm ăn cái gì, sau khi mang thai thì trở nên rất thích ngủ, mỗi ngày trừ bỏ nằm thì vẫn là nằm, phòng vẽ tranh bên kia cô cũng nghỉ.

[ Ừm, vậy lúc về anh tùy tiện mua chút đồ.]

Sau khi Bạch Ly mang thai, rất nhiều việc Hứa Nhượng đều không cho cô làm, trước đây mỗi ngày Bạch Ly về nhà đều nấu cơm, bây giờ Hứa Nhượng cũng không cho cô nấu cơm.

Nhưng thực sự Hứa Nhượng nấu cơm không được ngon cho lắm.

Sau khi gửi tin nhắn cho Hứa Nhượng, cô chống tay tiếp tục xem TV, mơ mơ màng màng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc Hứa Nhượng trở về thì nhìn thấy cô dựa vào ghế sô pha, TV cũng chưa tắt, nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật.

Sau khi Hứa Nhượng đặt thức ăn trên tay xuống, anh đi vào trong giường lấy một cái chăn nhỏ ra đắp cho cô, mặc dù trong nhà đã bật máy sưởi ấm từ lâu, nhưng Hứa Nhượng vẫn lo lắng Bạch Ly bị cảm lạnh.

Cô nghiêng đầu trong thời gian lâu nên cổ rất mỏi, Bạch Ly mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện cổ của mình cứng ngắc.

Cô hít một hơi lạnh, còn chưa kịp quay cổ cứng ngắc của mình, bỗng nhiên cảm giác được một đôi tay duỗi qua, nhẹ nhàng xoa bóp cổ cô.

“Đỡ hơn chút nào không?” Mơ màng nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông, anh quan tâm hỏi.

“Dạ…” Bạch Ly trả lời, tỉnh táo lại rất nhiều: “Anh đã về rồi à.”

“Ừ, anh về rồi.” Hứa Nhượng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ: “Có thể là hơi muộn. Lần sau anh sẽ về sớm hơn.”

“Không cần.”

“Em ngồi lên đi, anh xoa bóp cho em.”

“Vâng.”

Bạch Ly ngồi thẳng dậy, xoay người, sườn mặt hướng về phía anh, gần đây kỹ thuật mát xa của Hứa Nhượng càng ngày càng tốt lên, dường như anh đã quen với chuyện Bạch Ly thường xuyên không thoải mái ở chỗ nào đó. 

“A Nhượng.”

“Hửm?”

“Vừa rồi em nằm mơ, không biết vì sao em lại nhớ đến một chuyện thú vị.”

“Chuyện gì?”

Hứa Nhương vừa nhẹ nhàng mát xa cho cô, vừa hỏi cô.

“Em lại mơ thấy chuyện của chúng ta lúc còn học cấp ba, lúc đó anh là người làm mưa làm gió ở trường học, khi ấy chúng ta còn chưa quen biết, em thường xuyên nghe thấy có người thảo luận về anh, nói anh Nhượng như thế này, như thế kia.”

“Ngay từ đầu em còn tưởng rằng anh chính là một tên côn đồ bình thường.”

Hứa Nhượng nhướng mày.

“Chính là loại người học tập không tốt, lại không nghe lời giáo viên, điều kiện trong nhà cũng bình thường, sau này sẽ không có tương lai.”

Hứa Nhượng cười nhạo: “Anh ở trong lòng em chỉ như thế này thôi sao?”

“Cho nên là hiểu lầm.”

Động tác trên tay của Hứa Nhượng dừng lại, anh nhìn Bạch Ly, nhìn thấy cô nhớ lại chuyện trước kia.

“Nhưng trước kia lúc anh đánh nhau thật sự rất đẹp trai đấy.” Bạch Ly xoay cổ một chút, quay đầu lại nhìn anh: “Anh đã cứu em rất nhiều lần.”

Hứa Nhượng duỗi tay ra nhéo mũi cô một cái, ngả người ra sau, tùy ý đặt tay lên thành ghế sô pha, bộ dáng ngả ngớn giống như năm đó.

“Em, người phụ nữ không có lương tâm này.”

“Cứu em rất nhiều lần em mới đồng ý với anh.”

Hết lần này đến lần khác cô đều sợ hãi, sợ tiếp xúc với người khác, sợ kết bạn với người không đường hoàng như Hứa Nhượng.

“Thật ra bây giờ em cũng rất hối hận, năm đó không nên đồng ý kết bạn với anh.”

Hứa Nhượng:?

“Lúc đó em nên xuống tay sớm với anh.”

“Trực tiếp yêu đương với anh luôn.”

Hứa Nhượng:...

“Khi đó em rất tra.”

“Nếu như ngay từ đầu em hỏi anh muốn yêu đương với em không, anh sẽ ở bên em chứ?”

“Sẽ.”

Mặc dù khi đó anh chọn kiểu bạn gái đều là những người ngoan ngoãn nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi.

“Không phải anh không thích kiểu người như em sao?” Bạch Ly nghiêng người lại gần.

“Sớm biết em là vợ của anh, anh đã sớm không chơi bời với người khác.”

Bạch Ly:...

Ai có thể nghĩ đến đâu.

Khi đó tất cả mọi người đều cảm cho rằng đời này Hứa Nhượng không thể thật lòng thật dạ yêu một ai đó, căn bản cũng không có người nghĩ đến bộ dáng của Hứa Nhượng sẽ kết hôn với người khác.

Kể cả Bạch Ly.

Bạch Ly đột nhiên cười ra tiếng, nói: “Thật ra trước kia em còn nghĩ, nếu như Hứa Nhượng kết hôn với người khác sẽ có bộ dáng gì, kết quả em phát hiện, em không thể nghĩ ra.”

Bởi vì Hứa Nhượng là người cao ngạo, sẽ không thuộc về bất kỳ người nào.

“Dù sao những người giống như anh, dường như sẽ không bao giờ thực lòng với ai.”

“Cho nên lúc đó em nghĩ, lúc Hứa Nhượng thật lòng thật dạ yêu một người thì sẽ có bộ dáng như thế nào?”

Hứa Nhượng không nói gì, tay đặt ở trên bụng nhỏ của Bạch Ly: “Bớt nói đi, lát nữa con nghe thấy được thì không tốt.”

Nên hạn chế nhắc lại câu chuyện hồi trẻ lông bông.

Bạch Ly nhướng mày, đẩy vai anh: “Anh đi nấu cơm đi, em đói bụng rồi.”

“Được.”

Hứa Nhượng nhanh chóng đứng dậy, mới vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên bị Bạch Ly gọi lại, giọng cô rất nhẹ nhàng.

Nhẹ nhàng gọi một câu: “Chồng ơi.”

Hứa Nhượng quay đầu lại nhìn cô.

“Bây giờ em đã biết rồi.” Bạch Ly nói: “Biết Hứa Nhượng khi thật lòng thật dạ yêu một người thì sẽ có bộ dáng như thế nào.”

Giống như bây giờ, chính là bộ dáng giống như anh yêu cô.