Chương 65: Nhiễm Trúc Nguyệt x Tống Cảnh Thước (9)
Mấy tháng sau.
Nhiễm Trúc Nguyệt đi Anh quốc, ngày đó Tống Cảnh Thước đưa cô ra sân bay, lần đi Anh quốc này cũng không có chuyện gì lớn phải xử lý, chỉ là Nhiễm Trúc Nguyệt tụ họp với bạn học cũ ở bên đó.
Thời điểm Tống Cảnh Thước đưa đồ cho cô, anh duỗi tay ra cho cô một cái ôm: “Đi đường cẩn thận.”
“Nếu anh lo lắng thì có thể đi cùng em nha.”
Tống Cảnh Thước cười xoa đầu cô.
Anh không thể đi Anh quốc gặp bạn bè cùng Nhiễm Trúc Nguyệt được, công việc bên này của anh bận đến mức choáng váng đầu óc, trái lại là Nhiễm Trúc Nguyệt lại tương đối nhàn, trước kia Tống Cảnh Thước còn cho rằng cô là người ăn bán gia đình.
Về sau anh mới biết thì ra cô gái nhỏ đã sớm có phòng làm việc của riêng mình, chuyên môn cung cấp trang phục, thiết kế châu báu cho một nhãn hiệu thiết kế độc quyền, thỉnh thoảng các thiết kế của cô sẽ được triển lãm tại các show thời trang.
Thế nhưng loại nghề này thực sự rất tự do, Nhiễm Trúc Nguyệt có thể sắp xếp ổn thời gian của mình.
Nhiễm Trúc Nguyệt biết dạo này Tống Cảnh Thước bận rộn, nhưng cô lại có chút không nỡ, kéo tay áo anh, nói: “Vậy được rồi, chờ em trở về anh đến đón em.”
“Ừ.”
“Hơn nữa phải mang quà đến đón em đó.”
“Được.”
“Lần này chúng ta xa nhau mấy ngày đó!” Nhiễm Trúc Nguyệt: “Nhớ phải nhớ em đó, nhớ đó.”
Cô liên tục nhấn mạnh.
Tống Cảnh Thước cười nhẹ, có chút bất đắc dĩ, tay ôm eo cô, nhẹ nhàng sờ lưng cô.
“Anh biết rồi, loại chuyện này anh sẽ tự giác.”
Những ngày không có bạn gái bên cạnh, đương nhiên là phải nhớ rồi, đâu cần bạn gái nhắc nhở.
“Vậy là tốt.” Nhiễm Trúc Nguyệt nhóm chân lên hôn bẹp một cái lên mặt Tống Cảnh Thước.
Má Tống Cảnh Thước bỗng nhiên có một vết son môi đỏ tươi.
“À… Lần sau hôn sẽ không để son dính vào mặt anh.”
Nhiễm Trúc Nguyệt nói xong, nhìn đồng hồ, cô nói: “Em đi trước đây! Ba ngày sau gặp lại nhé!”
“Ừ.”
–
Đối với cặp đôi đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, thì ba ngày giống như ba tháng vậy đó.
Ngày đầu tiên Nhiễm Trúc Nguyệt đi Anh, lúc Tống Cảnh Thước làm cơm sáng có làm cho cô, hơn nữa còn làm theo sở thích của cô gái nhỏ, rán trứng thành hình trái tim.
Lúc anh để đồ trên bàn ăn, mới nhớ ra là Nhiễm Trúc Nguyệt không ở nhà, anh chụp ảnh, định gửi cho cô, nhưng suy nghĩ lại vẫn nên thôi đi.
Thời gian này, không biết cô đang say giấc chỗ nào.
Buổi chiều, Tống Cảnh Thước sắp tan tầm thì Nhiễm Trúc Nguyệt mới gửi Wechat đến.
[Em dậy rồi! Anh đang làm gì thế?]
[Làm việc.]
[Hu Hu, anh nói nhớ em, thế sao không gửi tin nhắn cho em?]
Tống Cảnh Thước gửi bức ảnh chụp buổi sáng cho cô, ở trên bức ảnh còn có ghi thời gian chụp ảnh.
Chỉ gửi một bức ảnh, ý tứ đã rất rõ ràng.
Nhiễm Trúc Nguyệt trả lời lại anh [Oa! Hôm nay lại là trứng chiên tình yêu! Muốn ăn! Hôm nay ăn ở khách sạn không có anh, nên ăn không hề ngon chút nào!]
Tống Cảnh Thước biết cô là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Nhiễm Trúc Nguyệt giống như công chúa nhỏ vậy, đi ra ngoài đều ở khách sạn năm sao.
Đầu bếp ở đó còn nấu ngon hơn anh nhiều.
[Có phải buổi sáng anh sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em không?]
[Ừ, anh biết em là con heo lười, chắc chắn chưa rời giường.]
[Ha ha ha, không liên quan nha, nhưng anh gửi tin nhắn đến, khi em tỉnh dậy nhìn thấy sẽ cảm thấy an tâm!]
[Em tỉnh anh cũng sẽ nhắn cho em mà.]
[Em rời giường đã! Bye bye]
Nhiễm Trúc Nguyệt nhắn xong còn thấy chưa đã nghiền, thuận tay gửi voice chat cho Tống Cảnh Thước, Tống Cảnh Thước click nghe, có tiếng siêu lớn: “Mua!!”
Tống Cảnh Thước cười ra tiếng, bất đắc dĩ cất điện thoại.
Điều anh không ngờ đến là hôm sau mình lại lại mắc sai lầm, anh lại làm cơm sáng cho Nhiễm Trúc Nguyệt.
Lần này phản ứng nhanh hơn một chút, lúc anh tắt bếp đã nhận ra, Tống Cảnh Thước có chút bất đắc dĩ, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Nhượng.
[Cậu muốn ăn trứng chiên không?]
Mấy giây sau Hứa Nhượng đã nhắn lại, đại khái giờ này chắc anh ta cũng dậy chuẩn bị đến công ty.
[Không ăn.]
Hứa Nhượng lại nhắn thêm một câu: [Như thế nào, cậu không ăn hết lại gọi tôi?”
Tống Cảnh Thước cực kỳ thành thật nhắn lại: [Ừ, lúc làm cơm sáng, làm cả phần của bạn gái, cuối cùng mới nhớ tới cô ấy không ở nhà.]
Lần này hồi lâu Hứa Nhượng cũng chưa nhắn lại, lúc nhận được tin nhắn của anh ta thì Tống Cảnh Thước đã ăn sáng xong, chuẩn bị ra ngoài.
Hứa Nhượng gửi voice chat đến.
Hơn nữa còn mấy cái liên tiếp, Tống Cảnh
Thước click từng cái nghe.
Cái thứ nhất, là giọng Hứa Nhượng, anh ta nói: [Cậu làm cho bạn gái ăn thế mà lại hỏi tôi ăn không, tôi là bạn gái cậu?]
Cái thứ hai vẫn là giọng Hứa Nhượng: [Vợ tôi nấu cơm rất ngon, tôi ăn của cậu làm gì?]
Tống Cảnh Thước: … Quả thật vậy.
Cái thứ ba là giọng của Bạch Ly: [Tống Cảnh Thước, chúng ta quen nhau lâu như vậy, thế mà tôi không ngờ cậu lại có loại sở thích này, sớm biết cậu thích Hứa Nhượng, tôi cũng sẽ không đoạt của cậu].
Tống Cảnh Thước: …
Anh không nhắn lại gì nữa, cảm thấy hai vợ chồng này có chút không thích hợp.
Nửa giờ sau, Tống Cảnh Thước và Hứa Nhượng gặp nhau ở cửa công ty, Hứa Nhượng liếc anh một cái: “Bạn gái cậu đâu?”
“Đi Anh tham gia tụ họp cùng bạn bè.”
Hai người cùng nhau vào thang máy, Hứa Nhượng bỗng nhiên hỏi anh một câu: “Cậu định khi nào cầu hôn?”
Tống Cảnh Thước sửng sốt.
Thực ra nhẫn đã chuẩn bị xong, chỉ là không tìm được cơ hội.
Nhẫn vẫn là Hứa Nhượng bồi Tống Cảnh Thước đi chọn, năm đó nhẫn của Bạch Ly và Hứa Nhượng cũng là do mấy người bọn họ cùng đi chọn.
“Không biết khi nào thì thích hợp.”
Hứa Nhượng nói: “Thực ra, lúc nào cũng thích hợp, không phải cô ấy sắp trở về sao? Lúc trở về cậu cầu hôn là được.”
Sinh hoạt hai người quá bình thường, không tìm được đột phá nào, Tống Cảnh Thước cũng không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng….
Chờ cô trở về, thật sự cũng không tồi.
–
Ngày Nhiễm Trúc Nguyệt về nước đương nhiên là Tống Cảnh Thước đi đón, lúc cô ở trên máy bay đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Tống Cảnh Thước.
Trước khi Nhiễm Trúc Nguyệt bay, tin nhắn cuối cùng con gửi cho Tống Cảnh Thước là: [Hu hu hu, em thật sự không muốn xa anh như vậy nữa đâu.]
Thế nhưng mới chỉ mới ba ngày mà thôi.
Sau khi Nhiễm Trúc Nguyệt hạ cánh, việc đầu tiên là mở điện thoại ra xem tin nhắn của Tống Cảnh Thước.
[Anh ở bãi đỗ xe số 2, em đi từ cửa sổ 8 ra là có thể nhìn thấy anh.]
Nhiễm Trúc Nguyệt cảm thấy những lời này có hơi quen, nói thầm: “Sao lại ở chỗ đó chứ?”
Giống như lần trước cô trở về, cũng đi từ cửa số 8 ra bãi đỗ xe số 2, không sai, cô gặp Tống Cảnh Thước chính ở chỗ đó.
Nhiễm Trúc Nguyệt nghĩ đến điều này, liền gửi voice chat cho Tống Cảnh Thước: “Ôi, em nhớ rõ, cảm ơn bãi đỗ xe số 2, cửa số 8! Lần em về nước lần trước chính ở chỗ này gặp được anh.”
Cô vừa gửi voice chat cho Tống Cảnh Thước vừa đi đến bãi đỗ xe, quả nhiên còn chưa đi đến đã thấy Tống Cảnh Thước đứng bên kia chờ cô, trên tay không cầm gì, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cách tay sạch sẽ lộ ra, tay áo sơ mi vén lên, tươi mát làm mọi người động tâm.
Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn thấy anh, tim đập bùm bụp.
Rất kỳ quái, cô và Tống Cảnh Thước đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, rất lâu không có cảm giác động tâm như lần đầu tiên.
Nhiễm Trúc Nguyệt buông tay khỏi vali, cô nhào vào ngực Tống Cảnh Thước, dùng đầu cọ cọ ở cổ anh.
“Em về rồi!”
“Chào mừng trở lại.”
Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn ôm chưa đủ, cũng mặc kệ mọi người xung quanh, chôn đầu ở vai anh hít hít vài cái, mùi hương trên người anh khiến cô hoài niệm, vài phút sau cô mới buông tay ra.
Tống Cảnh Thước duỗi tay cầm lấy vali của cô, Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn gân xanh trên mu bàn tay của anh, rõ ràng nhưng không đáng sợ.
Anh cần vali của cô đi về xe bên kia, Nhiễm Trúc Nguyệt đi theo sau anh, lải nhải: “Em thích anh chính vì nhìn thấy tay anh đẹp đó!”
“Tuy rằng lúc đó anh chỉ cầm vali giúp em, nhưng lúc đó em thực sự động tâm.”
Tống Cảnh Thước cười: “Cho nên mới nói em giống lưu manh, động tâm với một người xách vali hộ.”
“Mới không phải đâu!” Nhiễm Trúc Nguyệt phản bác: “Không phải vì anh cầm vali giúp em đâu, mà là vì chính anh đó.”
“Em nghĩ, chúng ta chắc là do duyên phận trời ban đó. Nếu lúc đó anh không cầm vali giúp em, thì nói không chừng chúng ta sẽ quen biết nhau qua Hứa Nhượng đó.”
“Đúng không? Lần trước không phải Hứa Nhượng nói, thời điểm anh ta nhận được Wechat của em liền ném điện thoại cho anh sao?”
Tống Cảnh Thước nhớ lúc đó Hứa Nhượng nói, nói đây là kiểu người anh thích, anh còn cảm thấy vô lý.
Anh cảm thấy Nhiễm Trúc Nguyệt là cố ý gọi “Anh”, ấn tượng với cô gái mảnh mai này cũng không được tốt, nhưng không ai ngờ, về sau mỗi khi Nhiễm Trúc Nguyệt gọi “Anh Cảnh Thước”, anh cảm thấy lòng mình như nở hoa.
Sắp đến vị trí dừng xe, Tống Cảnh Thước bỗng nhiên mở miệng: “Ừ, đúng vậy.”
“Cho dù chúng ta có gặp nhau ở chỗ này hay không, thì về sau chúng ta cũng sẽ gặp nhau, cũng sẽ có lý do khiến chúng ta phải gặp nhau.”
Nhiễm Trúc Nguyệt cong môi, đi sát theo sau anh.
Cuối cùng cũng đến chỗ đậu xe, Tống Cảnh Thước thu liễm, nói tiếp: “Thế nhưng bây giờ, chúng ta vẫn gặp nhau ở đây.”
“Hả?” Nhiễm Trúc Nguyệt có hơi không hiểu gì.
Cô bỗng nhiên thấy Tống Cảnh Thước ấn mở cốp xe, còn chưa kịp hiểu Tống Cảnh Thước nói câu kia là có ý gì, thì đã nhìn thấy cốp xe mở ra từ từ.
Hoa tươi, búp bê vải màu sắc sặc sỡ.
Từng món đồ hiện ra trước mắt cô, mắt Nhiễm Trúc Nguyệt chớp chớp, tim đập nhanh.
Cốp xe đầy những món trên, phía dưới bày nhất nhiều hoa hồng, bên cạnh bày búp bê, gấu bông siêu lớn, trên cùng là bong bóng rực rỡ sắc màu.
Nhiễm Trúc Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ, không nói một lời, ngày thường cô hay lảm nhảm nhưng giờ phút này lại không biết phải nói gì.
Đây là cái gì?
Chẳng lẽ còn muốn làm tiệc chào mừng cô về?
Nhiễm Trúc Nguyệt sửng sốt một lát, bỗng nhiên tay bị Tống Cảnh Thước nắm lấy, anh xoa xoa tay cô vài lượt, nói: “Em rời đi ba ngày.”
“Anh thấy em nói đúng, chúng ta không thích hợp tách ra như vậy.”
“Cho nên…”
Cho nên? Nhiễm Trúc Nguyệt nghi hoặc, cô chớp mắt.
“Cho nên hai chúng ta phải ở bên nhau cả đời, mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.”
Nhiễm Trúc Nguyệt có thể cảm nhận được tình huống hiện có chút không đúng, nhưng những lời này quả thực không sai, cô gật đầu, ngẩng đầu cười với anh.
“Đúng rồi, chúng ta không thể tách ra.”
“Mấy tháng trước, người nhà đã thúc giục chúng ta kết hôn.” Tống Cảnh Thước khom lưng, lấy một cái hộp nhỏ ở phía sau búp bê và gấu bông ra.
Lúc nghe thấy hai chữ “kết hôn”, Nhiễm Trúc Nguyệt đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô cũng không nghĩ là ở đây, cũng không nghĩ lại bất ngờ như vậy, đương nhiên cô cũng đã tưởng tượng cảnh Tống Cảnh Thước cầu hôn mình, nhưng không ngờ lại vào giờ phút này.
“Chúng ta gặp nhau tại đây, cho nên anh mới lựa chọn chỗ này.” Tống Cảnh Thước nhẹ giọng nói: “Nếu em cảm thấy không đủ, lần sau anh sẽ đền bù cho em, hôm nay em có thể từ chối.”
Tống Cảnh Thước chưa từng cầu hôn ai, cũng không biết cảnh cầu hôn lý tưởng các cô gái muốn là như thế nào.
Nhiễm Trúc Nguyệt cảm thấy mũi mình chua xót, trộm hít hít mũi, bỗng nhiên nhớ đến cảnh vừa thấy anh lúc nãy.
Thảo nào, thảo nào lại mặc quần áo giống ngày đó, cũng xắn tay áo lên, cũng đứng ở bãi đỗ xe.
Cô tưởng là trùng hợp, thực ra đều là Tống Cảnh Thước tỉ mỉ sắp xếp.
Tống Cảnh Thước mở chiếc hộp nhỏ ra, để trước mặt cô, giọng anh rất trầm, vô cùng nghiêm túc nói với cô: “Lần đầu tiên đồng ý cũng được, hoặc lần sau cũng được.”
“Anh muốn chúng ta có một tương lai chắc chắn.”
Nhiễm Trúc Nguyệt sờ vòng cổ trên cổ mình, cô mấp máy miệng, nhỏ giọng nói: “Anh như thế, sao em có thể từ chối được.”
Từng chi tiết đều khiến cô động tâm.
“Từ lúc anh tặng em chiếc vòng cổ này, em đã biết, cả đời này của em đều thuộc về anh.”
Tống Cảnh Thước chính là nhược điểm của cô.
Cho dù Tống Cảnh Thước không chuẩn bị gì, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu với cô: “Chúng ta kết hôn đi.”
Cô chắc chắn sẽ không do dự, quay đầu đi lấy sổ hộ khẩu ngay, lập tức đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn cùng Tống Cảnh Thước.
Tay Nhiễm Trúc Nguyệt bị nâng lên, nhẫn ở trước mặt cô, giọng người đàn ông rất nhẹ và trang trọng.
Anh rất nghiêm túc gọi tên cô: “Nhiễm Trúc Nguyệt.”
“Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Nhiễm Trúc Nguyệt cảm thấy mình còn chưa chờ Tống Cảnh Thước nói xong, đã điên cuồng gật đầu.
“Em nguyện ý, em nguyện ý, em nguyện ý!”
Chuyện gả cho Tống Cảnh Thước đâu cần do dự, đâu cần suy nghĩ nhiều.
Bởi vì cô đã muốn gả cho Tống Cảnh Thước từ lâu rồi.
Nhẫn từ từ xuyên vào ngón tay mảnh khảnh của cô, dừng lại ở chỗ chỉ tay sâu nhất, cô bỗng nhiên cảm thấy trọng lượng trái tim mình lại nặng hơn.
Cô rũ mắt nhìn, lập tức duỗi tay ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.
Lần này là son lì, trên mặt anh không có một vết gì.
“Lần này em dùng son môi mà hôn không dính dấu son!”
Sau khi Nhiễm Trúc Nguyệt buông tay ra, Tống Cảnh Thước lại nắm lấy tay cô, chậm rãi đặt trước ngực mình.