Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 2: Mạch não của Từ Triều



Editor: SoleilNguyen (@WinnyChan275)

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 2: Mạch não của Từ Triều

===========***===========

Trước hai ba ngày đầu sau khai giảng, ở trường luôn là tự học, một là để học sinh tận hưởng dư vị của kì nghỉ vừa qua, hai là để các giáo viên có thể nhanh chóng giải quyết xong những công việc lặt vặt khác, tránh cho làm chậm trễ thời gian sau này.

Lão Tiết cũng bận đến mức chân không chạm đất, vừa mới sắp xếp chỗ ngồi cho Từ Triều xong, điện thoại bỗng cấp tốc vang lên như muốn đòi mạng, lão chỉ kịp nhắn một câu với lớp trưởng Hạ Nhuế nhớ giữ lớp trật tự rồi sau đó lập tức vội vàng rời đi. truyện tiên hiệp hay

Khai giảng có lẽ chính là thời điểm phấn khích nhất của học sinh, lúc giáo viên chủ nhiệm vừa bước ra khỏi cửa, tiếng xì xào bàn tán bỗng xôn xao khắp các góc lớp, Hạ Nhuế gõ bàn cốc cốc mấy lần mà cũng không được, nàng đành mặc kệ để cho bọn họ ríu ra ríu rít, còn mình thì lấy sách bài tập ra cắm đầu cặm cụi giải đề.

Lộ Lãng nhướn đầu lên, thấy thầy chủ nhiệm đã đi xa, hắn huých cùi chỏ vào bàn của Yến Dương, "Yến ca, đi không?"

"Đi đâu?" Yến Dương nhướng mày, vẻ mặt mệt mỏi, giọng điệu rất là không kiên nhẫn.

"Quán Internet á." Lộ Lãng nói chuyện có chút cường điệu, lại mang theo một tia nịnh nọt, "Chờ Yến ca dẫn em đi xuất kích!"

Yến Dương lại đeo tai nghe lên, sau đó vùi đầu vào trong cánh tay, rất lạnh lùng mà trả lời: "Không đi."

"Ế, đừng vậy mà, đi đi Yến ca, tối hôm qua em đánh năm ván liên tiếp, thua mẹ nó còn không nhận ra, anh đừng có mà--"

Hắn còn chưa nói xong, Yến Dương lập tức một cước đá vào ghế hắn, ngữ điệu rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tràn ngập uy hiếp, "Mày mà còn nói thêm một chữ nữa, tao sẽ khiến cho ngay cả cha mày cũng không nhận ra."

Lộ Lãng:.....

Xin lỗi, đã làm phiền rồi.

Hiện giờ Yến Dương đang rất là bực bội, tối hôm qua hắn nhận được một cuộc gọi từ Yến Chính Quân, bị cằn nhằn hơn một giờ đồng hồ, lại bị mấy tên đồng đội ngu ngốc trong game tra tấn, mãi cho đến tận 3 giờ sáng mới đi ngủ, sáng nay có thể tới văn phòng báo một tiếng với lão Tiết đã xem như nể mặt lão lắm rồi, chống cự đến bây giờ đã quá đủ, hiện tại hắn chỉ muốn gục đầu xuống bàn đánh một giấc thật ngon.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa. Khi Yến Dương tỉnh lại thì phòng học đã không thấy bóng người, hắn lấy điện thoại ra xem, đã mười hai giờ rưỡi, vừa vặn đã qua giờ cao điểm của mọi người, vì vậy hắn có thể yên tĩnh đi ăn cơm trưa.

Hắn vươn vai, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người bên cạnh. Đôi mắt xinh đẹp của đối phương nhìn thẳng tắp vào hắn, Yến Dương có chút nghi hoặc, nhìn hắn làm gì?

Nhưng sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Yến Dương mới phát hiện ra cậu ta trông có hơi..... nhỏ tuổi. Khác với cái nhìn lướt qua trên bục giảng, giờ đây khi đến gần nhau hơn, cảm giác kinh diễm do góc độ đó tạo ra đã phai dần đi, nhưng cảm giác non nớt lại càng trở nên mạnh mẽ. Yến Dương nhìn chằm chằm vào đối phương nghiên cứu hồi lâu, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

"Có phải cậu muốn đi ra ngoài không?"

Từ Triều gật đầu.

Yên Dương:.....

Họ ngồi ở hàng cuối cùng, nơi này vốn dĩ coi như trống trải, nhưng sau khi học kỳ mới bắt đầu, rất nhiều tạp vật chất đống ở hàng phía sau mà bọn họ lại không có thời gian để dọn dẹp, khiến cho không gian có chút chật chội, Từ Triều lại ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nếu Yến Dương không đứng dậy thì cậu ta cũng không thể đi ra ngoài được.

Nhưng Yến Dương vẫn có chút không nói nên lời, kêu hắn một tiếng không phải là được rồi sao? Chẳng lẽ nếu hắn không tỉnh lại, đối phương cũng sẽ ngồi chờ mãi như vậy?

"Lần sau cứ kêu tôi dậy là được, tôi sẽ không tức giận."

Từ Triều lại lắc đầu, trầm mặt một lát sau mới nói: "Phiền phức."

Hai chữ không đầu không cuối bậc thốt ra, tuy rất quái dị nhưng Yến Dương lại hiểu được. Ý của Từ Triều chính là -- đánh thức hắn dậy rất phiền phức, nói chuyện cũng rất phiền phức, thà ngồi chờ còn hơn.

Yến Dương cảm thấy mười bảy năm qua của mình chưa bao giờ trở nên câm nín như vậy, cũng thật sự không nghĩ tới mạch não của con người sao lại có thể thần kỳ đến thế.

"Không phải, là lúc tôi ngủ chắn đường của cậu, cậu gọi tôi dậy không phải là phiền phức, mà là --" Yến Dương bực bội vò đầu bứt tóc, từ trên ghế đứng dậy, "Quên đi, cậu còn chưa ăn cơm phải không, đúng lúc tôi đang muốn đi ăn, cùng nhau đi đi."

Hắn thực sự không hiểu ý của Từ Triều cho lắm, nhưng đối phương lại bởi vì hắn mới làm chậm trễ thời gian ăn cơm, vì vậy hắn không thể nào bỏ mặc Từ Triều được.

Từ Triều không nói nữa, chỉ lắc đầu, sau khi Yến Dương đứng dậy thì cầm lấy cặp sách đã thu dọn xong của mình nhanh chóng đi qua phía sau đối phương.

Yến Dương nhìn bóng người biến mất ở cửa, trầm mặc một lúc lâu mới mắng một tiếng.

"Đệt."

Tại sao hắn lại muốn mời một người mới lần đầu gặp mặt đi ăn cơm chứ?!

****

Trường học nằm ở trung tâm của Dung Thành, náo nhiệt mà lại cổ kính, các ngõ nhỏ trải dài khắp cả Đa Trung, nhiều cửa hàng nhỏ khác nhau ẩn mình trong ngõ chính là cứ điểm yêu thích của học sinh nơi đây, mặc dù hiện tại đã qua giờ cơm trưa, nhưng trong cửa hàng vẫn có không ít học sinh đang ngồi tán gẫu.

Hiện giờ bụng Yến Dương đang rất đói, nhưng hắn lại không biết nên ăn gì, vì vậy hắn đành phải đi lang thang vô định qua các con hẻm nhỏ, dự định tìm quán ăn nào thuận mắt thì đi vào. Hắn tìm kiếm một cách nghiêm túc, không chú ý tới người xung quanh mình ngày càng ít đi, bất tri bất giác đã đi tới một cái ngõ cụt.

"Yến Dương!"

Một tiếng gầm rống làm cho Yến Dương - người còn đang quay mặt vào tường suy nghĩ tại sao mình lại có thể đi nhầm đường trở nên kinh hoảng, hắn mất kiên nhẫn xoay người lại, lập tức nhìn thấy một đám người đứng ở phía sau, vẻ mặt đang ngạo nghễ mà nhìn hắn.

Kẻ đứng đầu có mái tóc nhuộm màu vàng trông rất quen mắt.

Thành Lương nhìn thấy Yến Dương như là bị dọa cho hoảng sợ, đắc ý cười cười, hắn cảm thấy rất hài lòng với tiếng rống kinh thiên động địa của mình vừa rồi, "Này, sao không nói gì hết vậy? Trước kia không phải rất kiêu ngạo sao?"

Yến Dương mặt không đổi sắc, thật lâu sau mới thốt ra mấy chữ: "Mày là thằng nào?"

Câu nói này dường như đánh trúng chỗ đau của Thành Lương, hắn nhất thời trở nên thịnh nộ, chỉ tay vào chóp mũi Yến Dương, quái gở nói: "Trí nhớ này của mày còn học được cái quần gì!"

"Cuối học kỳ trước, Thành Lương!".

"Ồ, là mày à." Yến Dương nhướng mày, đột nhiên cười rộ lên, "Vậy có lẽ trí nhớ của mày cũng không tốt lắm nhỉ?"

"Vừa mới xuất viện đã quên đau rồi à, muốn đi vào lần nữa?"

Yến Dương phút chốc thu lại ý cười, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Con ngươi của hắn màu nhạt, dưới ánh mặt trời lộ ra một tia lạnh lùng vô hình, đuôi mắt tự nhiên nhướng lên, lúc này trên mặt không có ý cười, nhìn qua cực kỳ có tính công kích.

Thành Lương bị hắn nhìn đến co người lại, theo bản năng liếc nhìn về phía sau.

Đây đều là những tên côn đồ được hắn bỏ ra rất nhiều tiền thuê đến, theo như lời bọn chúng nói thì trên tay của bọn chúng ít nhiều gì đều đã dính qua máu. Nghĩ đến đây, Thành Lương không còn sợ hãi nữa, lập tức đem những lời chế nhạo của Yến Dương đối với hắn ném ra sau đầu.

"Mày đừng có mà ở đây khu môi múa mép, yên tâm đi Yến Dương, tao sẽ giúp mày lo liệu tiền thuốc men."

"Bớt nói nhảm." Yến Dương bị cơn đói hành hạ đến mức sắp phát điên, Thành Lương lại liên tục nói nhảm miết không chịu xông lên, vì vậy hắn đành thuận tay cầm lấy cây gậy dựa vào tường và ngoắc tay sang phía đối diện.

"Lại đây, cùng nhau đánh một trận."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy Yến ca có đánh thắng không?

Nhận thấy số chữ chương này hơi ít nên hôm nay viết thêm hai chương nữa ~~