"Thật ra nếu một mình ta đàn thì khả năng sẽ không nguy hiểm như vậy, nhưng nếu cả Vương gia ta sợ sẽ xảy ra dị tượng như thế các ngươi ở gần quá nguy hiểm ".
Mọi người hiểu ý liền cùng nhau đi xa khỏi vị trí, nhưng ai nấy đều đứng vòng tròn để quan sát không để ai đến làm phiền.
Lúc này Dạ Vô Thần và Như Họa mới yên tâm ngồi xuống, hai người đã chờ ngày này khá lâu rồi. đam mỹ hài
Hai người ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần để cho linh hồn và đàn hợp nhất, một lúc sau hai người cùng mở mắt ra mỉm cười rồi vô cùng ăn ý.
Tiếng cầm nhẹ nhàng vang lên, khúc nhạc thánh thót khiến người nghe vô cùng thấy dễ chịu, âm nhạc du dương trầm bổng lúc nhẹ tựa mây bay, lúc lại nặng như núi.
Dần dần khúc nhạc chuyển sang chém giết, bi thương, có một điều kỳ diệu khiến tất cả thị vệ ở đấy đều sợ hãi.
Hoa quốc đang mùa nóng oi bức vậy mà tất cả các phiến lá kết tủa thành băng trong suốt, cả một rừng băng hiện lên,hai tiếng đàn cao vút trong trẻo hòa nhịp vào nhau một cách hài hòa.
Bỗng nhiên âm điệu đột nhiên tăng vọt khiến máu huyết trong người mọi người sôi sùng sục toàn bộ lá cây ở trên cao rơi lả tả, mọi người nhìn cảnh tượng mà run sợ.
Dạ Vô Thần cảm thấy có điều không đúng, Y nhanh chóng quay sang phía nàng rồi giật mình không kịp suy nghĩ cắt ngang tiếng đàn lao vội về phía nàng, ôm nàng vào lòng và giữ chặt cây cổ cầm của nàng khiến bàn tay chảy máu.
Như Họa giật mình vội vàng hồi tỉnh, nàng giật mình nhìn thấy Dạ Vô Thần trước mặt bối rối nói:
"Huynh có làm sao không, xin lỗi là do ta lúc đàn quá nhập tâm nên không khống chế được tiếng đàn của mình, huynh bị thương rồi, sao tay lại chảy nhiều máu thế này ".
Dạ Vô Thần lắc đầu nói:
"Ta không sao, nàng không bị thương là ta yên tâm rồi ".
Tuy nhiên Y chỉ nói cho nàng yên tâm, rồi từ từ ngất đi lúc nao không hay.
Như Họa cuống cuồng lo lắng liền gọi thị vệ, rất nhanh thị vệ đã xuất hiện, khi nhìn thấy Vương gia cả người đầy máu thì sợ hãi vội gọi đại phu đến.
Cũng may những thị vệ mà Y mang theo lúc nào cũng có đại phu, hắn rất nhanh chóng đưa tay bắt mạch khám cho Vương gia.
Như Họa lo lắng nhìn theo không hiểu là vì nguyên nhân gì, lúc đó nàng đang bị tiếng đàn dẫn dắt nên không thoát ra được cũng may mà có Y kéo nàng ra.
Đại phu chuẩn mạch một lúc rồi nói:
"Vương gia bị nội thương không hề nhẹ, lúc trước vì cứu nhị hoàng tử Hoa quốc đã bị tử sĩ đâm lén bị thương, nay lại vì cứu công chúa mà dừng Thập Sát trận đột ngột nên mới bị phản vệ, e là phải điều trị lâu dài ".
Như Họa nghe thấy vậy thì giật mình hỏi:
"Lần trước Vương gia đi cứu người bị thương, sao không ai nói cho ta biết ".
Tên thị vệ đứng gần đó nói:
"Vương gia sợ công chúa áy náy nên không cho ai nói ".
Như Họa lắc đầu, đúng là khờ mà, nàng lại chịu thêm một ân tình của Y nữa rồi.
Vưa lúc này Y được đại phu châm cứu tỉnh lại vẻ mặt sinh động nói:
"Ta không có sao đâu mà, chỉ là một chút vết thương con con thôi ".
Rồi quay sang nàng nói:
"Nàng đàn Thập sát trận là muốn lấy mạng người khác hay tự lấy mạng mình vậy, ta sẽ giúp nàng khống chế được tiếng đàn một cách thuần thục ".
Nhưng huynh đang bị thương mà, để vết thương đỡ hơn đi, huynh như vậy ta làm sao mà yên tâm cho được.
Dạ Vô Thần thấy nàng lo lắng cho mình thì vui vẻ nói:
"Không sao đâu chỉ là vết thương con con thôi mà, ta tĩnh dưỡng một chút sẽ không sao, cũng may lúc nãy ta phát hiện kịp thời chứ nếu không nàng sẽ bị cổ cầm làm cho bị thương.
Nàng biết vì sao nó gọi là Thập Sát Trận không, nó khó luyện thành là bởi vì linh hồn của cổ cầm và người phải hợp nhất tâm hồn phải hòa quyện cùng nó.
Nàng đã luyện được bước đầu tiên tuy nhiên nhưng nàng lại bị nó chi phối, sát khí trong người nàng quá mạnh sẽ khiến cho nàng dễ bị phản vệ.
Bây giờ trước mắt ta sẽ giúp nàng có thể chi phối ngược lại cổ cầm, giúp nàng điều khiển được nó, để phát huy được tác dụng thực sự của nó, chỉ một ý niệm của nàng có thể giết chết hàng chục thậm chí hàng trăm quân địch một lúc đó mới là tuyệt sát của Tuyệt Sát Trận ".
Như Họa nghe mà như lạc vào trong mơ, nàng biết Thập Sát Trận vô cùng kinh khủng nhưng lại không nghĩ lại mạnh mẽ thế.
Đời trước nàng đã vô tình nghe được đến nó nên khi trùng sinh trở lại việc đầu tiên nàng tìm chính là luyện được nó.
Nàng muốn trả thù nhưng với sức của một nữ nhi như nàng không biết đến khi nào mới có thể trả thù được, vì kẻ thù của nàng thực lực cũng đâu có yếu.
Ít nhất khi cầm quân ra trận nàng sẽ là vũ khí sắc bén để tiêu giệt hắn, chỉ mới nghĩ như thế thôi máu trong người nàng đã sôi sùng sục.