Vừa lúc này A Đạt Ba đi tới, nghe giọng quát mắng của nàng hắn liền đi lên hỏi :
"Có chuyện gì, tại sao các ngươi lại làm đại công chúa tức giận rồi ".
Khi Như Họa nhìn thấy hắn thì theo phản xạ vội đứng lùi ra nói :
"Bổn công chúa đến muốn rủ quận chúa cùng đi dạo kinh thành nhưng lũ nô tài này nhất quyết ngăn cản nhất định không cho ta vài, ta lo bọn chúng giấu giếm điều gì ".
Ánh mắt A Đạt Ba lạnh lùng, bọn chúng sợ hãi quỳ xuống nói :
"Bẩm đại vương, quận chúa dặn chúng nô tài là đứng ngoài canh gác nhất định không được cho ai vào, chúng thuộc hạ chỉ làm theo bổn phận mong đại vương tha tội ".
A Đạt Ba tức giận đạp bọn chúng ra rồi nói :
"Cút
sang một bên đừng làm chướng mắt ta ".
Rồi quay sang Như Họa nói :
"Để ta đưa nàng đến đó, tính con bé nhõng nhẽo chắc lại đang làm gì rồi ".
Như Họa gật nhẹ đầu rồi cùng hắn bước vào, đến nơi thấy cửa thì đóng nô tỳ đứng gác bên ngoài khi nhìn thấy người đến là ai thì bọn chúng hốt hoảng run lẩy bẩy quỳ xuống thỉnh an thật to :
"Thỉnh an đại vương, thỉnh an đại vương ".
Tuy nhiên người trong phòng đang bị mê hương thiêu đốt lý trí làm sao nghe được gì nữa.
A Đạt Ba là ai cơ chứ, nhìn biểu hiện sợ hãi của bọn chúng hiên lên trên khuôn mặt hắn tức tốc đi vào đạp cửa ra không một ai dám ngăn cản, Như Họa thấy vậy cũng cười khẩy bước vào .
Khung cảnh trước mắt đập vào khiến cho mọi người vô cùng xấu hổ, đôi nam nữ trước mặt không mảnh mảnh vải che thân đang cùng nhau vận động trên giường, không có ý định dừng lại.
Sau khi nhìn rõ là ai với ai thì A Đạt Ba mặt biến sắc quát lên :
"Các ngươi làm gì thế hả, mau xuống đây cho ta ".
Tuy nhiên đáp lại vẫn là sự dửng dưng của hai người, Như Hoạ thầm lắc đầu không biết Vương Khải bỏ loại mê hương gì mà lại kinh khủng khiến bọn họ mất hết thần trí thế này.
A Đạt Ba thấy không có động tĩnh gì liền tức giận sai thị vệ tách hai người đó ra, nhìn thần trí hỗn loạn hắn liền sai người đổ nước lên họ.
Sau khi bị nước dội trúng lúc này thần trí hai người mới dần dần tỉnh táo, A Khiết Lan thấy có nhiều người vây quanh lại thấy cả người mình không mảnh vải che thân liền hét lên thảm hại.
Cũng may cung nữ và thái giám đã nhanh chóng lấy chăn che cho bọn họ.
A Đạt Ba tức giận nói :
"Các ngươi làm trò gì thế này, thật là mất mặt, các ngươi là huynh đệ đó biết không ?".
Như Họa thấy sự tình đã ổn thỏa liền nhanh chóng nói :
"Việc nhà của đại vương có lẽ ta không nên xen vào, hôm nay coi như ta đến không đúng lúc rồi, xin cáo từ đại vương".
A Đạt Ba nghĩ bay giờ cũng không phải lúc tiếp nàng, nhưng sự việc xảy ra như thế này không thể để truyền ra ngoài, hắn quay sang giọng đe dọa nói :
"Chuyện ngày hôm nay là chuyện xấu trong nhà, tin rằng công chúa biết lời nào nên nói lời nào không, công chúa hiểu ý ta chứ ".
Như Họa mỉm cười trả lời :
"Chuyện này thì đại vương yên tâm, ta ngày hôm nay chẳng nhìn thấy chuyện gì cả, đại vương cứ yên tâm sử lý mọi việc đi, nhưng nhiều người biết thế này ta e khó giữ miệng lắm ".
Rồi nàng duyên dáng rời khỏi, bỏ lại hắn với bộ dáng tức giận, hắn thật sự trăm ngàn lần không ngờ rằng nhi tử và nữ tử của mình lại lén lút làm chuyện này.
Như Họa rời khỏi vẻ mặt cười lạnh, nàng có ngu đâu mà chống đối hắn ta, hôm nay nhiều người biết chuyện như vậy, nếu bị truyền ra ngoài đâu chắc chắn là do nàng đâu.
Nàng liền trở về hoàng cung, chuyện ngày hôm nay nàng đã phân phó với ám vệ rồi, sau khi trời tối tin tức này sẽ được loan đi khắp kinh thành.
Với thân thể tàn hoa bại liễu như thế kia mà đòi làm thái tử phi của đệ đệ nàng sao, bọn chúng thật vọng tưởng, lại còn cho người công kích nói xấu đệ đệ nữa chứ.
Bây giờ thử xem tin tức được lan truyền ra bọn chúng sẽ phải đối mặt thế nào chứ, nghĩ đến thế nàng đã cảm thấy vui mừng rồi.
Lúc này đây đại vương tử cùng đại quận chúa đã được tách riêng ra, A Đạt Ba tức giận sai người giết hết toàn bộ nô tài cung nữ biết chuyện.
Cũng còn may sự việc này xảy ra ở Hoa quốc nên có thể giấu diếm được toàn bộ mọi người bên ngoài cũng như trong bộ tộc chứ nếu không bộ mặt của hắn không biết ném vào đâu.
Tình hình thế này hắn không thể ở lại Hoa quốc được nữa rồi, kế hoạch thất bại hoàn toàn bây giờ có nán lại cũng chẳng được ích gì.
Hắn không thể để phí phạm một con cờ được, bây giờ hắn phải nghĩ xem gả đại nữ nhi cho ai thì mới đạt được giá trị nhất định, hắn mất bao nhiêu công sức mới nuôi được con cờ có giá trị không thể vì việc này mà mất lợi ích được.
Đối với hắn tình thân không có nghĩa lý gì, lợi ích và thành quả mới là quan trọng.