Trường Sinh Giới

Chương 171: Hữu Ngã Vô Địch



Bế Nguyệt Tu Hoa Điện như một nơi ở của đế vương. Từng dãy cung điện nối lền nhau, những bức tường màu vàng sáng bóng được điêu khắc tỉ mỉ. Khắp nơi đều vang lên âm thanh hòa tấu giữa cầm và tiêu rất dịu dàng. Âm thanh say lòng người.

Đây là một nơi mà những người đến đều vung tiền như rác. Nơi đây có mỹ tửu thơm ngon, có giai nhân xinh đẹp với những điệu múa và tiếng ca đầy mê hoặc. Đương nhiên những mỹ nữ nơi đây đều là những mỹ nữ tuyệt sắc của Thiên Đến Thành.

Nơi đây có những mỹ nữ hoang dã như một con báo mạnh mẽ và tha thướt đầy dã tính. Cũng có những nữ nhân mãnh liệt nhất, như một con ngựa hoang không thể chinh phục, trinh liệt bất khuất. Và những mỹ nữ thơ phú tài tình nhất, có thể cùng nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, có thể cùng ngâm thơ vẽ tranh. Đêm khuya người tĩnh, tà áo ngát hương, luận bàn thơ họa.

Những thiếu nữ ngây thơ, những vưu vật động lòng người, những nữ nhân tài ba cùng với những thiếu phụ thành thục tạo nên một khung cảnh mà ngay cả phật cũng muốn uống rượu ca hát với các nàng.

Tiêu Thần lẳng lặng đứng trên một cung điện hùng vĩ nhìn bầu trời sao. Dường như cùng với thế giới náo nhiệt bên dưới ở hai không gian khác nhau.

Phía trên là bầu trời đêm yên tĩnh, phía dưới là hồng trần rất náo nhiệt nhưng trong lòng Tiêu Thần lúc này chỉ là một mảng yên tĩnh. Tâm tư hắn như đang đặt ở chin tầng trời nhưng thân lại đang ở trong hồng trần phồn hoa này.

Tu hành không chỉ là đơn giản là luyện thể mà ở phương diện luyện tâm cũng quan trọng không kém. Thân ở trong hồng trần đầy phức tạp này có khi muốn tùy tâm sở dục, phát vỡ hết thảy mọi ngăn cản nhưng có khi lại muốn có khí độ siêu thoát, đứng lên cao nhìn xuống hồng trần này, xem tâm trạng của chúng sinh.

Luyện thể luyện tâm. Trường đao luôn hướng về phía trước.

Tiêu Thần đem thương thế bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Trong bầu trời đêm chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, vô thanh vô tức đi vào trong một tòa đình viện.

Đây là địa phương hắn quen thuộc. Chính là Túy Nhân Cư ở giữa một vườn hoa hồng của Bế Nguyệt Tu Hoa Điện. Chính là nơi cư ngụ của hoa khôi Băng Cầm và Hỏa Vũ.

Hiện tại Vũ Văn Phong đang ở bên trong đó.

Khắp sân đều là hoa hồng phát ra mùi hương thơm ngát.

Tiêu Thần đi nhanh về phía trước, không thể nghi ngờ gì về cầm kỹ của Băng Cầm. tiếng đàn quanh quẩn khắp nơi khiến cho người khác đắm chìm trong một ý cảnh kì diệu. Chim bay nhảy trên cây, hoa xuân nở rộ, một vài thiếu nữa đang cười đùa vui vẻ ở dưới một tán cây. Một hình ảnh đang múa những điệu múa rất uyển chuyển theo tiếng đàn.

"Dừng lại!"

Từ bên trong cung điện truyền ra âm thanh của Vũ Văn Phong.

Tiếng đàn chợt ngưng lại, Hỏa Vũ cũng dừng lại điệu múa uyển chuyển của mình.

Lúc này Vũ Văn Phong đang xích lõa nửa người trên ngồi uống rượu một mình. Thân thể màu đồng tráng kiện như thân thể của cầu long. Cương mãnh đầy lực lượng, làn da lấp lóe bảo huy.

Đây là một thanh niên tràn ngập dã tính có một đôi mắt giống như của dã thú. Phát ra quang mang làm cho người khác sợ hãi. Lạnh lùng, mạnh mẽ, hung ác!

Vũ Văn Phong sau khi lên tiếng liền xoay người lại hướng về ngoài điện gọi: "Đã đến đây rồi thì xin mời vào!"

Tiêu Thần đẩy cửa tiến vào trong, bộ dáng thông dong mà lại bình tĩnh ngồi lên trên long y. Đôi mắt như đao quang sắc bén nhìn thẳng vào Vũ Văn Phong.

"À, ra là Tiêu huynh đến." Vưu vật Hỏa Vũ có vóc người lả lước với những đường cong uyển chuyển. Trong khi cất bước đi đến chào hỏi Tiêu Thần thì chiếc eo thon nhỏ ấy giống như một con thủy xà đang di chuyển. Cất lên âm thanh đầy nhu mị và vui tươi:

"Lan Nhi, các ngươi còn không mau đi đến đây."

Không đợi nàng phân phó thì những thị nữ bên cạnh đã đem những bình mỹ tửu đến rót vào ly mời Tiêu Thần.

Ánh mắt Vũ Văn Phong như man thú nhìn Tiêu Thần lạnh lùng vô cùng. Nhiệt độ trong đại điện vì ánh mắt này mà đột ngột hạ xuống thấp hơn nhiều khiến cho vài tên thị nữ không lạnh bị rét run, hắn đứng lên nhìn Tiêu Thần lạnh lùng nói: "Muốn ra tay ở chổ này sao ?"

"Nơi nào cũng được."

"Giết ngươi không tính là làm nhục bàn tay của ta." Vũ Văn Phong rất tự tin. Có bộ dáng bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt nhìn Tiêu Thần rất kiêu ngạo. Ba ngày trước với phong thái như vậy hắn đã ở trước cửa thành oanh sát Tiêu Thần. Tràn đầy dã tính và ma tính vô cùng.

"Chỉ có ta mới xứng đáng với hai từ 'Vô Địch'. Còn ngươi... không xứng !" Tiêu Thần không muốn tiếp tục nói lời thừa liền đứng lên đi ra ngoài.

Vũ Văn Phong rất dã tính, mái tóc dài không gió tự bay phất phơ. Một chiến ý đáng sợ từ trong cơ thể bạo phát ra. Nghe Tiêu Thần nói thế hắn liền lạnh lùng trả lời: "Tốt. Với ta mà nói ngươi chẳng khác nào người chết. Hôm nay cho dù ngươi không đến tìm ta thì ta cũng sẽ đi tìm ngươi thôi!" Dứt lời liền uống một chén rượu rồi sau đó hung hăng đập lên trên mặt đất cất bước đi ra ngoài.

Băng Cầm với tài nghệ đạn cầm và Hỏa Vũ có vóc người thon dài rất uyển chuyển sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái liền theo hai người đi ra ngoài.

"Hai vị đều là những anh kiệt của Nam Hoang. Cuộc chiến tối nay nhất định sẽ danh chấn khắp Nam Hoang. Bế Nguyệt Tu Hoa Điện ta có một "Minh Hồ". Xin mời hai vị đến nơi đây tiến hành quyết đấu." Băng Cầm với một thân bạch y bay nhẹ nhàng theo gió. Xinh đẹp xuất trần như tiên tử khe khẽ cất tiếng.

Hảo Vũ lại rất trực tiếp, nàng khẻ cử động thắt lưng mềm mại cười cười nói: "Đánh một trận danh chấn Nam Hoang. Anh hùng nào lại không có mỹ nhân đi theo đây chứ ? Ta với Băng Cầm tỷ tỷ nguyện ý ở bên cạnh Minh Hồ lấy cầm tiêu trợ trận."

"Ta rất chờ mong thời gian trôi qua nhanh để có thể vào Khai Hương Các cùng hai nàng.." Vẻ mặt của Vũ Văn Phong rất điên cuồng khi cất tiếng nói.

"Ha ha, ta cũng muốn cùng người chiến thắng tiến vào Khai Hương Các đây."

"Tốt, đêm nay hai nàng phải bồi tiếp ta rồi. Ha ha." Thần sắc Vũ Văn Phong bắt đầu điên cuồng, quang mang trong đôi mắt ngày càng thịnh. Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Thần lạnh lùng nói: "Tối nay đánh một trận có mỹ nữ ở một bên thì người chiến thắng sẽ được một niềm vui lớn đó. Ha ha."

Mùi hương say lòng người khẽ theo gió truyền khắp nơi. Tiếng cười êm diệu của Hỏa Vũ từ xa xa truyền đến có vẻ phong tình vô cùng, rất mê hoặc lòng người.

Ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu. Tiêu Thần và Vũ Văn Phong đứng bên cạnh Minh Hồ lạnh lùng nhìn nhau.

Ánh trăng mờ ảo như sương như khói khiến cho Minh Hồ này dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mông lung mà rực rỡ. Linh động mà mờ ảo vô cùng.

Không lên một tiếng mà cũng chẳng có gì để nói.

Vũ Văn Phong với nửa người trên xích lõa, thân thể mạnh mẽ như được tạo thành từ cương thiết tràn đầy lực lượng. Lúc này hắn đang bước từng bước ra, thân thể dần mờ ảo rồi biến mất tại chổ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh như có như không trên không trung, tốc độ rất đáng sợ.

Một quyền được đánh ra!

Một quyền phi thường tùy ý hung hăng đánh lên đầu Tiêu Thần! Mặt đất vì một quyền này mà rung chuyển, từng cơ sóng cuồn cuộn trên mặt hồ. Một cơn sóng năng lượng mạnh mẽ bài sơn hải đảo trong nháy mắt thấu phát ra ngoài.

Vũ Văn Phong như một tòa thái cổ ma sơn, cả người phát ra lực lượng cường đại không thể đo lường được. Lúc này hắn giống như vạn vạn quân đang di chuyển, mặt đất vì một quyền tùy ý này của hắn mà xuất hiện từng khe nứt lấy hắn làm trung tâm lan truyền khắp nơi.

Khi tàn ảnh dần dần biến mất thì Vũ Văn Phong đã đi đến trước mặt Tiêu Thần. Tiêu Thần không lùi mà tiến, đồng dạng đánh ra một quyền đầy lực lượng.

"Ầm."

Hai quyền va chạm với nhau phát ra âm thanh như cửu thiên lôi bôn đánh xuống. Âm thanh đinh tai nhức óc lan truyền khắp nơi. Những cung điện vùng phụ cận cũng rung chuyển nhè nhẹ. Mười mấy đạo tàn ảnh rất nhanh bay đến nơi đây nhưng khi Băng Cầm và Hỏa Vũ khẻ phất tay liền vô thanh vô tức rút lui.

Vũ Văn Phong điên cuồng như dã thú, hung hăng như ác long. Thân thể nhanh như thiểm điện, đại khai đại hợp cùng Tiêu Thần kịch chiến không ngừng.

Từng khe nứt lớn xuất hiện liên tục trên mặt đất, lực lượng của Vũ Văn Phong quá cường đại rồi. Mỗi một bước chân hạ xuống đều gây ra chấn động khắp nơi. Đây chính là đối thủ đầy cuồng dã mà Tiêu Thần gặp phải.

Chẳng khác nào một dã thú hung mãnh rất khó đối phó.

"Ầm."

Mỗi quyền của Vũ Văn Phong đều tràn đầy lực lượng, mỗi quyền xuất ra đều có ánh sáng đỏ sẫm xuất hiện. Giống như một cơn sóng máu đáng sợ, mỗi một lần di chuyển lại giống như một tòa cự sơn di động. Còn tốc độ của hắn lại nhanh đến tận cùng.

Cường đại và mạnh mẽ vô cùng.

Âm thanh cầm vang lên như âm thanh của đao kiếm va chạm với nhau. Ngay sau đó là âm thanh của tiêu cũng được truyền ra. Cầm tiêu giao nhau giống như có thiên quân vạn mã đang di chuyển. Cầm tiêu hoàn toàn đem hào khí trong trận chiến sanh tử này kích phát ra. (Chắc đang chơi bài "Thập diện mai phục" quá ^^!)

Tiêu Thần bay lên cao rồi sau đó từ trên dần hạ xuống. Cất bước trên không trung, mỗi một bước được bước ra nặng như vạn quân. Hung hăng đạp vào trức ngực Vũ Văn Phong.

Đây chính là "Thiên Sát Bộ" nỗi tiếng hung ác mà điên cuồng nhất của giới tu luyện.

Mặc dù là chiêu pháp ai cũng biết nhưng không có mấy người có thể phát huy nó đến mức tận cùng. Dưới sự xác nhận của những cao thủ trong giới tu luyện thì đây chính là một tuyệt sát rất kinh khủng. Không dễ dàng thi triển ra bởi vì một khi xuất hiện sơ hở đều là những sơ hở chết người.

Thiên Sát Bộ - Từng bước được bước ra – Băng sơn địa liệt. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tiêu Thần bước ra ba bước khiến cho không gian bị bóp méo đi. Mặc dù chỉ cách mặt đất khoảng hai thước nhưng trên mặt đất không ngừng xuất hiện những vết nứt lan tràn khắp nơi. Mặt nước ở Minh Hồ bên cạnh lại sôi trào mãnh liệt.

Khi bước thứ tư được Tiêu Thần bước ra trên không trung khiến cho bầu trời lập tức phát ra giông tố, từng cơn gió lớn nỗi lên, âm thanh sấm chớp vang lên liên hồi. Một áp lực không nói nên lời tràn ngập khắp không gian.

"Hống…"

Vũ Văn Phong cuồng dã như ác long. Hắn bổng nhiên lấy nắm tay tiếp lấy chân phải đang bước ra của Tiêu Thần. Một nắm tay nặng như vạn ngọn núi, lực lượng cường đại phát ra khiến cho không gian rung chuyển kịch liệt dường như có thể vỡ nát bấy kỳ lúc nào.

Một quyền điên cuồng và mạnh mẽ cùng với chân phải của Tiêu Thần va chạm với nhau.

Đôi mắt của Tiêu Thần khi này sắc bén như đao, đem lực lượng của bản thân tăng lên cực hạn. Căn bản không hề lùi bước bởi vì hắn không hề cấp cho mình một con đường lui nào. Trong chiến đấu chỉ có tiến chứ không lùi!!!

Chân phải vừa thừa nhận cổ lực lượng cường đại kia thì chân phải đã bước ra. Bước thứ năm này vẫn kiên định nhắm thẳng vào ngực của Vũ Văn Phong.

Vũ Văn Phong bế qua ở sâu trong Nam Hoang hơn một năm đã đem công pháp của bản thân – Vạn Thú Ma Quyết – tu luyện đến một lĩnh vực hoàn toàn mới. Hắn đối với sự cường đại của bản thân mình mà tự tin vô cùng.

Vẫn giơ quyền lên chống đỡ, mạnh mẽ ngăn cản một bước này của Tiêu Thần.

Âm thanh vỡ nát không ngừng vang lên, mặt đất như bị một toàn núi to lớn đè lên khiến nó không ngừng vỡ nát.

Tiêu Thần không ngừng bước ra Thiên Sát Bộ khiến cho không gian rung chuyển mạnh. Cuối cùng không gian cũng xuất hiện một vết rách rất nhỏ. Vũ Văn Phong không hề lui lại, từng quyền phát ra ngạnh kháng với Tiêu Thần. Cuối cùng hai chân bị lún vào trong mặt đất vỡ nát kia. Nửa thân thể bị Tiêu Thần mạnh mẽ đánh vào trong lòng đất.

Không thể nói tu vi hắn yếu hơn Tiêu Thần được. Là do Tiêu Thần lúc này đang chủ công mà đòn công kích của Tiêu Thần quá mức sắc bén đi. Trong lúc nhất thời khiến cho hắn có chút bị động.

Bất quá khi Thiên Sát Bộ của Tiêu Thần dần kết thúc thì Vũ Văn Phong lại sinh long hoạt hỗ trở lại. Quát một tiếng lớn phá vỡ mặt đất xung quanh bay lên. Nhắm Tiêu Thần tấn công một cách điên cuồng.

Tiếng đàn vang lên như một chiến trường cổ xưa phủ xuống cạnh Minh Hồ. Giống như trăm vạn hùng binh đang công kích. Khắp chiến trường đầy máu, từng khúc xương trắng bị đạp vỡ nát, kim qua thiết mã… Cầm tiêu hợp tấu hết sức phù hợp với trận chiến lúc này.

"Ầm."

Như một ngôi sao băng rơi xuống Minh Hồ. Theo sự chiến đấu băng sơn liệt địa của hai đại cao thủ khiến cho ven hồ xuất hiện từng cơn sóng lớn, từng màn hơi nước bốc lên được ánh trăng chiếu sáng mờ ảo vô cùng.

Vũ Văn Phong lạnh lùng như ác ma, cuồng dã như mãnh thú chỉ lưu lại một tàn ảnh đã cùng với Tiêu Thần tiến vào trong hồ nước. Bọn họ đạp sóng đại chiến liên tục. Mỗi khi mặt hồ không tiếp nhận được sức nặng của thân thể thì bọn họ chỉ cần giẫm nhẹ lên lá sen một chút là có thể bay lên tiếp tục đại chiến.

Gần như phi hành mà kịch chiến!

Đạp sóng mà đi dưới ánh trăng. Thanh niên cao thủ đỉnh cấp ở Nam Hoang quyết đấu sinh tử.

Hai người kịch chiến đến bây giờ đã xuất ra toàn bộ lực lương. Không gian xung quanh Vũ Văn Phong dần dần vặn vẹo và mơ hồ. Một ánh sáng đỏ như máu bao phủ hắn. Đây chính là một "Vực" kỳ dị! Hơi thở tràn đầy máu tươi và tàn bạo. Mái tóc của Vũ Văn rối bời bay theo gió như một Tu La hạ thế.

"Vực" đều là thần thông mà cường giả có tu vi Thức Tàng Cảnh Giới mới đạt được. Tu giả ở Thuế Phàm Cảnh Giới rất khó đạt được, chỉ có rất ít nhân tài kích phát được thần thông này khi ở Thuế Phàm Cảnh Giới. Vũ Văn Phong đầy cuồng dã đã sớm phóng thích được tiềm năng này tuyệt đối chính là thanh niên cao thủ mạnh nhất.

Tiêu Thần cũng từng nhìn thấy thanh niên cao thủ khác có thể phát ra "Vực" nên cũng không ngạc nhiên lắm. Thật lâu trước kia, Độc Cô Kiếm Ma khi ở trên long mã đã xuất ra một "Vực" thần bí. Ngoài ra Tiêu Thần còn có được "Linh Giác" của chính mình. Coi như là tiềm năng của Thức Tàng Cảnh Giới sớm phóng thích ra ngoài.

Không một ai là con cưng của thiên địa cả. Tất cả mọi người đều có những tao ngộ không giống nhau. Trên đường tu luyện của Tiêu Thần có thành tựu thì người khác cũng có cơ duyên phi phàm cũng tiến bộ. Hết thảy đều dựa vào tâm tính cứng cỏi của bản thân mà không ngừng cố gắng.

Vũ Văn Phong – Một thanh niên cao thủ cuồng dã quả thực có đủ tu vi để kiêu ngạo thiên hạ, có thể bễ nghễ những thanh niên đồng trang lứa.

"Vực" vừa phát ra huyết sắc lập tức phong vân cũng bị biến ảo bởi hơi thở đầy máu tanh này. Thiên địa thất sắc, khắp nơi đại động.

Ngàn vạn thú ảnh hiện ra ở phía sau người Vũ Văn Phong. Hắn tu luyện chính là Vạn Thú Ma Quyết đã có được thành tựu rất lớn. Trong một năm bế quan này, cả ngày hắn đều chém giết với mãnh thú. Thậm chí còn chém giết một ít thú hồn thượng cổ trong truyền thuyết.

Vạn Thú Ma Quyết – Luyện Thú Hồn!

Do tính đặc thù của công pháp bản thân nên hắn tu luyện ra "Vực" huyết sắc đáng sợ này --- Thú Vực.

"Tiêu Thần, ngươi đi tìm chết rồi!" Đứng ở trong "Vực" nên Tiêu Thần không thể thấy được thân ảnh của Vũ Văn Phong, chỉ thấy được "Vực" màu đỏ này đang bừng cháy như thần diễm. Lại giống như có ngàn vạn cơn sóng máu đang dũng động trong đó. Thú ảnh bên trong vô cùng vô tận giương nanh múa vuốt ngửa mặt lên trời rít gào.

Dường như có thể ảnh hưởng đến linh hồn con người. Vũ Văn Phong mang theo một lực lượng đáng sợ đầy cuồng dã nhắm vào Tiêu Thần di chuyển đến.

Dưới đêm trăng, vóc người Tiêu Thần cao ngất với đôi mắt phát ra hai đạo quang mang sắc bén. Hắn không hề e ngại phát ra chiến ý ngập trời. Một lực lượng cường đại bạo phát ra khiến cho hồ nước bên dưới xuất hiện từng cơn sóng lớn. Sát ý trùng thiên!!!

Gặp mạnh càng mạnh!!

Gặp được đối thủ có "Vực" thì Tiêu Thần giống như một chiến thần tỉnh giấc. Toàn thân bộc phát ra ánh sáng rực rỡ như ngọc. "Bắc Đẩu Quang Mạc" được nhập vào trong cơ thể trước kia bây giờ đã bay ra trước người hắn giống như là viễn cổ chiến giáp được phục hồi. Tràn ngập sát khí!

Mỗi một bộ phận của chiến giáp khi bao phủ từng bộ phận của cơ thể Tiêu Thần không ngừng phát ra âm thanh "leng keng". Cuối cùng bắc đẩu quang mạc cũng bao phủ cả người Tiêu Thần.

@Bắc Đẩu Quang Mạc: Mọi người có thể đọc lại chương này nói về nó ở trận chiến với linh sĩ trên Long Đảo