Trường Sinh Giới

Chương 189: Cửu Phẩm Liên Thai



Vào đến nhà, mập mạp sợ đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh, Tiêu Thần cũng giật mình há hốc mồm.

Tuyết Bạch tiểu thú khoa trương quá mức rồi, cư nhiên quay lưng lại , mở cái túi to ra, bên trong hào quang lóng lánh, cũng không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo trong đó.

Cái túi miệng rộng đó còn cao hơn Kha Kha rất nhiều, cao hơn tiểu thú gần một thước, miệng túi rộng một thước rưỡi thật là quá khoa trương rồi ! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Túi sớm đã mở ra, Tuyết Bạch tiểu thú ngây ngất say mê, đang cao hứng lăn lộn ở bên trong, đôi mắt to đã cười híp lại thành hình lưỡi liềm.

Mập mạp khẩn trương đến nỗi suýt nữa ngồi bẹp xuống, lắp bắp nói:" Xong rồi, xong rồi. Nam Hoang Linh Tuý Điện đã bị trộm hết cả rồi, Kha Kha dọn sạch tất cả linh tuý trong Nhất Phẩm đường của chúng đến đây rồi. Mẹ ơi….Giá trị khôn lường a! Nếu như bị điều tra ra, chúng ta chịu không nổi đâu, phải bồi thường gấp đôi đó!"

Tiêu Thần cũng cảm thấy một trận đau đầu, trộm nhiều thiên tài địa bảo như vậy, tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa a! Có muốn bình tĩnh cũng căn bản là không thể được, chỗ này trị giá biết bao nhiêu a!

Đôi mắt sáng ngời của Kha Kha đảo một vòng, sau đó nhảy dựng lên chắn ngang giữa Tiêu Thần và cái túi, ý nói rằng đừng nghĩ đến chuyện kêu ta trả lại, có đánh chết ta cũng không đi đâu!

" Con bà nó,Nam Hoang Linh Tuý Điện làm ăn thế nào vậy? Bảo bối nhiều như thế mà không có lấy một cao thủ nào bảo vệ thành công hay sao? Vậy mới không sợ bị người ta cướp sạch chứ?!" Tiêu Thần áo não than vãn.

Gia Cát mập mạp cảm thấy nói không nên lời. Tuyết Bạch tiểu thú ngươi coi Nhất Phẩm đường người ta như nhà cung cấp vậy. Làm sao lại trách ngược lại người ta kia chứ? Mập mạp oán thầm một trận, đồng thời có cảm giác đau đầu như muốn vỡ tung, giải thích một cách yếu ớt:" Ngươi đã quên hôm nay là ngày mấy rồi sao? Hôm nay là ngày thứ nhất của cuộc chiến Nam Hoang Thú Vương, trận đầu chính là hai đầu long vương quyết chiến, tất cả cao thủ trong Thiên Đế thành cơ hồ cũng chạy đến Đấu Thú Cung quan chiến, ngay cả ba lão bất tử trông coi Nhất Phẩm Đường cũng tạm rời cương vị công tác, ta đã tận mắt thấy bọn họ vào phòng quý khách của Đấu Thú Cung"

" Cuộc chiến của long vương không phải đã sớm kết thúc rồi sao?" Tiêu Thần bất đắc dĩ oán giận nói.

" Cuộc chiến của long vương quả thật đã kết thúc rồi, nhưng sau đó vẫn còn hai trận chiến của thú vương, không lẽ ngươi cho rằng bọn họ chỉ đi coi một chút rồi trở về sao?"

" Kha Kha ngươi….. Ôi!" Tiêu Thần thật sự bị chọc tức hết mức, không biết xử lý chuyện này như thế nào.

Tuyết Bạch tiểu thú ngược lại hưng phấn không gì so sánh được, giống như vừa đại thắng một trận vậy, lại tiếp tục chui vào trong túi lăn qua lộn lại.

" Không được a, nhất định phải trả lại thôi, nếu không sẽ làm cho người ta căm phẫn" Tiêu Thần thở ra một hơi bất đắc dĩ.

" Với lại, cần phải nhanh nhanh lên, thừa dịp ba lão bất tử kia còn chưa trở về mà trả lại đi". Mập mạp cũng cảm thấy rất khó giải quyết, Nam Hoang Linh Tuý Điện là đại tài phiệt một phương, tài lực hùng hậu phi thường, tiếng nói tại Nam Hoang rất có cân lượng.

" Y y nha nha….." Tuyết Bạch tiểu thú tỏ ý không vui, từ trong túi thò đầu ra thở phì phì mà lầm bầm, tựa hồ muốn nói đây là do nó bỏ sức lao động mà đoạt được, kiên quyết không chịu trả lại.

Mập mạp ngây người. Ngươi coi chuyện này như là bỏ sức lao động mà đoạt được, vậy sao không trực tiếp đường hoàng tiến vào Linh Tuý Điện mà tính toán?!

" Không được, Kha Kha ngươi phải trả lại đi thôi, nếu không hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng, chúng ta sẽ có đại hoạ." Tiêu Thần đành phải bất đắc dĩ giải thích cho tiểu thú này.

Trải qua quá trình khuyên bảo, hứa hẹn đủ điều, Tuyết Bạch tiểu thú mới chịu cong miệng gật gật đầu một cách không tình nguyện. Đương nhiên không thể trả lại tất cả, gốc Cửu Phẩm Liên Thai đương nhiên phải giữ lại, ngoài ra Tuyết Bạch tiểu thú còn vơ vét trong túi một bọc nhỏ tinh phẩm, để dành lại một số thức ăn ngon.

Vù….,

Bạch quang chợt loé, Kha Kha mang theo túi biến mất.

Ngập tràn lo âu mà chờ đợi, nửa canh giờ trôi qua cũng không thấy tiểu thú trở về, cuối cùng Tiêu Thần trực tiếp phóng lên không, chuẩn bị đi Nam Hoang Linh Tuý Điện liều mạng. Dù cho bại lộ cũng không sao, quyết không để cho tiểu thú xảy ra sơ xuất!

Bất quá ngay lúc đó, Kha Kha đã lảo đảo trở về. Tiểu thú cái bụng tròn vo, đã chén đẫy bụng, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn về phía sau tỏ ra rất lưu luyến.

Ta ngất!

Không cần suy nghĩ cũng biết, sau khi đem đồ trả lại nó còn ở chỗ của người ta cấp tốc ngốn một trận. Trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không bị căn bệnh "thèm linh tuý"!

" Tốt rồi, rốt cục cũng đã trở về!" Mập mạp thở ra một hơi, tuy rằng giữ lại Cửu Phẩm Liên Thai, nhưng dù sao cũng chỉ là một gốc có chứa nhiều thiên địa linh tuý mà thôi. Mặc dù có thể nói là tuyệt phẩm, nhưng tới nay đã tồn đọng ba năm rồi, vẫn không bán được, giá thành chỉ bất quá hơn mười vạn kim tệ mà thôi. Cho đến sát ngày khai mạc Đấu Thú Đại Tái, bọn chúng mới bắt đầu điên cuồng tăng giá. Như vậy xét về tổn thất mà nói, tuy rằng có một hồi sóng to gió lớn, nhưng chung quy so với việc cả toà Nhất Phẩm Đường bị vét sạch vẫn còn đỡ hơn nhiều.

Nam Hoang Linh Tuý Điện dưới có Nhất Phẩm Đường, Thiên Tài Hiên, Địa Bảo Các tính ra trong các bảo vật trấn điếm, đều có tuyệt phẩm linh chi trấn điếm. Cửu Phẩm Liên Thai của Nhất Phẩm Đường chính là trấn gia chi bảo của bọn chúng

Truyền thuyết kể Phật Đà vốn có một toà Cửu Phẩm Liên Thai, lúc đó thật không hỗ danh là tuyệt thế trân phẩm, sau khi trải qua Phật Đà tế luyện, không những có thể cải tử hoàn sanh thịt mọc từ xương trắng, uy lực càng là một thân linh bảo công thủ kỳ tuyệt, chính là một trong những thánh khí mà giới tu luyện hằng mơ tưởng.

Cửu Phẩm Liên Thai của Nhất Phẩm Đường đương nhiên không có thần dị đến mức như vậy, nhưng cũng là một gốc bảo vật do thiên địa tự nhiên sinh ra, là đài sen thành hình hiếm có. Điểm chút ngọc quang, toàn thân trong suốt như ngọc. Nó to cỡ cái chậu rửa mặt, cầm trên tay có một cảm giá ôn hoà, giống như một khối ngọc toả ra quang mang rực rỡ ấm áp.

" Ôi, thật là đáng tiếc, chỉ mới to bằng cái chậu rửa mặt. Nếu tiếp tục nuôi dưõng thêm mấy vạn năm nữa, nói không chừng có thể trở thành thánh vật Phật Đà Liên Thai rồi!"

Không nghi ngờ gì là chuyện này không thể nào thực hiện, ai có thể sống tới mấy vạn năm cơ chứ? Người nào có khả năng sống lâu như vậy? Cho dù có người trường sinh bất tử cũng không nguyện hao phí thời gian chờ đợi dài dằng dặc như vậy. Con buôn hám lợi, nếu phát hiện gốc linh tuý này khẳng định sẽ không tha cho nó tuỳ ý tiếp tục sinh trưởng a!

Gia Cát Bàn Tử nói:" Trong một cái hồ nhỏ trên đỉnh một ngọn núi lớn ở một nơi sâu trong Nam Hoang có một gốc sen cổ mấy ngàn năm đã kết thành đài sen. Trên ngọn núi lớn đó có một ít di tích của nhà Phật, có thể đoán rằng trước đó rất lâu đã từng có thần phật hiển hiện."

Nghe nói như vậy, lòng Tiêu Thần thầm có một chút nuối tiếc, nói không chừng thực sự có chút liên hệ với Cửu Phẩm Liên Thai của Phật Đà, có lẽ thật sự là thánh vật liên tử (hạt sen) kết xuất của tông Phật giáo đây.

Đài sen lột ra trông như khối ngọc, một làn hương thơm ngào ngạt toả ra, bên trong có bốn khối hạt sen to như mắt rồng, toàn thân màu xanh lục như ngọc phỉ thuý.

Quang hoa lóng lánh chói mắt vô kể, so với màu sắc của hạt sen thường khác xa, còn nữa, quả là một thần vật, hương thơm toát ra khiến cả đình viện ngập trong .

Bốn khối tuyệt phẩm hạt sen phỉ thuý, nhất thời khiến cho Kha Kha mê mẩn hẳn,, hai mắt nhắm tít lại, cảm giác rằng tuy đem nhiều linh tuý trả về như vậy, nhưng còn lưu lại bảo vật này cũng thật là đáng giá! Bất quá lúc này nó cũng không còn bao nhiêu hứng thú, bởi vì cũng đã chén một trận no nê ở Nhất Phẩm Đường .

Tiêu Thần cảm giác có chuyện không lành, vội che bớt quang mang của bốn khối hạt sen phỉ thuý, rồi sau đó gọi Tiểu Quật Long, Kha Kha, Thanh Long vương lại, công bằng chia cho ba con thánh thú mỗi con một khối. Khối thứ tư Tiêu Thần để lại cho mình.

" Mau ăn đi, nếu không hương thơm lan ra, sẽ gây chú ý cho người khác!"

Dứt lời, Tiêu Thần làm gương bỏ hạt sen phỉ thuý quang hoa lóng lánh vào miệng, trong phút chốc hạt sen hoá thành một khẩu linh khí bàng bạc, thấm vào trong lục phủ ngũ tạng lưu chuyển hội tụ vào trong trăm mạch. Nhưng cuối cùng lại bị huyệt Trung Xu nằm ở trên xương sống cướp đoạt mất, thần quang sáng lạn ngưng tụ lại thành một điểm sáng ngời, huyệt Trung Xu đã được thần hoá!

Tràn trề sinh mệnh tinh nguyên phún xuất mạnh mẽ, trùng kích vào sâu trong cơ thể Tiêu Thần, sau đó thành lập liên hệ với huyệt đạo đã bị thần hoá, những sợi kim sắc nối nhau như mạng lưới, câu thông bọn chúng lại với nhau.

Nửa phút sau tất cả đều bình lặng trở lại, Tiêu Thần đã mở mắt ra, việc thần hoá huyệt đạo đối với hắn đã không còn cảm giác ngạc nhiên nữa, có thể biết trước sau một thời gian dài tu luyện, chuyện như vậy phát sinh thường xuyên.

Tuyết Bạch tiểu thú Kha Kha giống như ăn kẹo vậy, chóp chép một tiếng đã nhai nát hạt sen phỉ thuý. Bất quá nó chưa kịp nhấm nháp, một cỗ linh khí đã thấm vào trong cơ thể nó, điều này làm cho tiểu thú tiếc nuối vô cùng, chỉ có thể nhớ lại vị ngon lúc nãy mà chép chép miệng.

Phần đài sen đã bị lột ra trông như khối ngọc, Tiêu Thần cũng không lãng phí chút nào, đem đập nát ra, lấy toàn bộ đắp lên vết thương của Tiểu Quật Long, hiện lên từng điểm trơn bóng. Đài sen cũng ẩn chứa vô tận thiên địa tinh hoa, cùng với bảo thụ trong cơ thể Tiểu Quật Long phát sinh cảm ứng, toàn bộ linh khí từ miệng vết thương của nó chảy thẳng vào bên trong cơ thể.

Có thể thấy rõ ràng, những vết thương kinh khủng trên người Tiểu Quật Long đang khép lại, mà đài sen như ngọc thì héo rũ rất nhanh, cuối cùng hoá thành bột phấn mà rơi xuống.

Hào quang bảy màu lóng lánh, Tiêu Thần mang Tiểu Quật Long tống vào trong nhà, thầm nghĩ qua một đêm chắc nó không có việc gì nữa.

Thanh Long vương mấy ngày qua thần trí đang từ từ khôi phục, bất quá lại trầm mặc phi thường, thậm chí hơi sa sút. Nó cũng không bài xích Tiêu Thần, hiển nhiên đã nhận ra bạn cũ ngày trước, sau khi hưởng dụng hạt sen phỉ thuý liền lẳng lặng trở lại phòng mình, tiếp tục chữa trị phần tâm linh bị thương

Mập mạp đứng xem từ đầu đến cuối, thèm muốn mà không được. Tiếc rằng thể chất của hắn quá kém, căn bản không có phúc hưởng dụng hạt sen phỉ thuý.

Đêm đến, Đấu Thú Cung truyền đến tin tức, ngoài hai trận đấu của thú vương đã có kết quả, một trận của Hoàng Kim Sư Tử Vương, miểu sát đối thủ, trực tiếp tấn cấp. Tiểu Bạch Hổ cũng không phải tầm thường, trải qua một phen chiến đấu, đánh trọng thương một đầu tiểu thú vương khác mà thuận lợi thăng cấp.

Nam Hoang Linh Tuý Điện bị mất trộm Cửu Phẩm Liên Thai. Phong ba đã nổi lên như dự tính, từ sau ngọ đến chiều tối ồn ào huyên náo. Gia Cát Bàn Tử đương nhiên trở thành đối tượng bị hoài nghi, ai kêu hắn mấy hôm nay thường xuyên đi khảo giá chứ!

Mập mạp hết sức buồn bực, chỉ đứng kế bên ngửi chút hương thơm mà không được ăn lại còn bị hoài nghi, trong khi đó chính chủ xem như không có chuyện gì đi Bất Tử môn dự tiệc!

Bất Tử môn trong Thiên Đế thành chiếm diện tích cực lớn, như một mảnh lâm viên, bên trong rừng cây xanh tốt, có rất nhiều đình đài lầu các, dưới cầu nước chảy, trên thác suối reo, cảnh sắc vô cùng xa hoa mỹ lệ, giống như là tiên cảnh vậy.

Tiêu Thần thầm oán, ở cái Thiên Đế thành tấc đất tấc vàng này, cơ sở của mỗi đại thế lực, nếu không phải là cổ bảo, thì cũng là cung điện, hoa viên lại càng không thể thiếu, phòng ốc nối nhau san sát cùng hoa viên rộng lớn bao la, đây là một bậc tài phú đến cỡ nào?

Thật là quá xa xỉ!

" Là ngươi sao?"

Vừa vào lâm viên của Bất Tử môn, Tiêu Thần liền chạm mặt với Yến Khuynh Thành. Yến Khuynh Thành thướt tha mỹ lệ trong bộ đồ lam bạch hai màu, làm nổi bật lên ngọc thể của nàng thon thả uyển chuyển đầy nhựa sống không gì so sánh. Mặt hoa da ngọc không chút phấn son, nhưng lại trắng nõn nà đượm vẻ thanh lệ thoát tục, xinh đẹp vô song, dù cho người bằng đá cũng phải động lòng.

" Không hoan nghênh ta sao?". Tiêu Thần một vẻ nhàn nhã ơ hờ, nhớ lại chuyện trước kia, so với bộ dáng sắc sảo khi đối địch lúc ấy quả thật là một trời một vực.

" Nơi này đương nhiên là không hoan nghênh ngươi rồi!". Yến Khuynh Thành trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, vì tu tập Toái Ma Chủng Thần, hiện tại chỉ sợ không thể rời khỏi Tiêu Thần quá xa, tối thiểu cũng phải ở chung trong một toà thành thị. Nhưng đối mặt với đại địch ngày xưa đã từng bắt nàng làm tù binh, dù sao cũng không cảm thấy vừa mắt.

" Biết nói thế nào đây? Cách tiếp đãi khách của ngươi như vậy hay sao hả? Ta chính là đến Bất Tử môn dẫn ngươi về chung sống đó!"

" Ngươi…..". Yến Khuynh Thành tức đến nỗi mặt ngọc bừng bừng, nhìn bộ dạng uể oải của Tiêu Thần, hận không thể tát cho hắn một cái. Thế nhưng nàng không thể không kiềm chế, khẽ hừ một tiếng, nói:" Ngươi cứ việc tự mình mơ mộng hão huyền đi!". Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.

Soạt…

Tiêu Thần mở Bất Tử Thiên Dực, theo sau Yến Khuynh Thành. Cũng không nói lời nào, chỉ là đi theo đường của nàng mà vào.

" Ngươi đi theo ta làm gì vậy?"

" Tại sao ta không thể đi theo ngươi?"

Ngữ khí hoàn toàn lơ là, làm cho Yến Khuynh Thành vô cùng tức giận, bất luận kẻ nào cũng không dám vô lễ như thế với nàng. Chỉ là nhìn trộm dung nhan tuyệt đại của nàng trong lòng có quỷ, nhưng lại càng thêm khen ngợi nàng, không dám nghịch ý, duy có tên gia hoả này là dám làm càn, thật là ghê tởm không thể nói!

" Tiêu Thần, ngươi…..". Yến Khuynh Thành răng ngọc cắn môi hồng, cả giận:" Ngươi muốn tìm trưởng lão nói chuyện thì đi mau đi, nếu cùng ta quấn quít dây dưa ta sẽ kêu người tới đó"

" Sao ta có cảm giác giống như mỹ nữ đối đầu cùng ác bá nhỉ?"

" Chẳng lẽ ngươi không phải ác bá hay sao?". Yến Khuynh Thành nhẹ nhàng như hoa điệp, đột nhiên nhanh nhẹn bay người lên không, muốn bay sâu vào trong hoa viên.

" Ý của ngươi nói ta là ác bá? Cái đó cũng có một chút sự thật, bằng không cuối cùng ta có cảm giác như bị ngươi nói oan rồi."